Người luôn nghĩ đến trả nợ đời
Từ một cậu bé mò cá, bắt kỳ nhông… hai tay không đến nước Nhật, ông đã trở thành một thương nhân thành đạt… Ông thấu hiểu sự đắng cay, thua thiệt của những người thất học, bởi vậy, giờ đây ông muốn làm một cái gì đó để giúp các em được học.
Đầu xuân Nhâm thìn, trong cuộc giao lưu giữa vị tỷ phú người Thái Lan Vikrom Kromadit- người sáng lập tập đoàn AMata với sinh viên Trường ĐH Quốc gia Hà Nội. Tôi may mắn được nhà tỷ phú tự tay ký và mang đến tặng hai cuốn sách tự truyện “Tay không gây dựng cơ đồ ” và “Nghiệt ngã – thành công” trong đó cuốn “Tay không gây dưng cơ đồ” là một trong những cuốn sách bán chạy ở Thái Lan.
Cầm cuốn sách trong tay, tôi cứ mường tượng, ước ao rằng giá như tôi có thời gian hoặc có ai đó giúp cho một thương gia gốc Việt đang thành danh trên đất Nhật là Ngô Hùng Lâm cũng có một cuốn sách như vậy.
Vì với tôi, từ khi được gặp ông Ngô Hùng Lâm và được chứng kiến những cơ sở kinh doanh của ông giữa đại thương trường Tokyo, hình như cái tựa sách “Tay không dưng cơ đồ” hoàn toàn đúng với thương gia này cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Thế rồi thật không ngờ chỉ 3 tháng sau tôi nhận được thư anh Nguyễn Phú Bình- Đại sứ Việt Nam tại Nhật thông báo đã có bản thảo một cuốn sách đang tìm Nhà xuất bản, tôi không quan tâm đến tác giả là ai, mà tôi nhận ra ngay đây chính là Ngô Hùng Lâm đang tự kể về đời mình từ khi còn là một cậu bé trong gia đình thiếu cha, đông anh em, còn nhỏ t.uổi đã phải cáng đáng công viêc gia đình, chăn bò cắt cỏ, mò cá bắt kỳ nhông , đào vỏ đạn nguy hiểm đến nỗi có lần suýt đổi cả tính mạng mà vẫn ăn không đủ no, vẫn phải bỏ học…
Cuốn sách Chinh phục đỉnh Phú Sĩ là cuốn tự truyện về cuộc đời
doanh nhân Ngô Hùng Lâm do Quách Đức Anh chắp bút.
Ngô Hùng Lâm đã có một khởi điểm nhiều khốn khổ…
Giữa trưa hè nóng bỏng năm nay, nằm trong phòng máy lạnh ở Sunny resort Vũng tàu đọc ngay trang mở đầu câu chuyện đã thấy hiển hiện t.uổi thơ dữ dội của anh em Ngô Hùng Lâm sống chui rúc dưới những mái tôn hầm hập 38-40độ năm mươi năm trước.
Ký ức của cậu bé hơn 10 t.uổi về độ nóng đến mức nếu có quả trứng đặt lên mái nhà, trứng sẽ chín, đã làm cho tôi mỗi lần ăn buffet sáng, đi qua cái rổ trứng lại nhớ đến Lâm! Cứ nghĩ là nóng đến vậy, nhưng làm gì có t.iền để mua trứng mà… thử nghiệm.
Tôi cũng từng trèo lên đồi Thánh giá Vũng Tàu mà hướng tìm những khu rừng Lâm từng đi bắt kỳ nhông, những đồi cát gia đình Lâm đi đào vỏ đạn năm xưa, bây giờ ở những nơi ấy nhà hàng, sân Golf, resort đã mọc lên như nấm, nhưng vẫn chưa thể xóa hết những gì khốn khổ một thời.
Theo chân những người vượt biển, suốt 14 ngày lênh đênh không một hạt cơm, không có môt thứ gì trong người có thể đổi nổi một ca nước uống, vậy mà cậu bé Lâm có thể cầm cự đến được Malaysia và rồi đến được nước Nhật để bắt đầu một hành trình quyết tâm làm giàu.
Vậy cái gì đã giúp một con người chỉ có hai bàn tay trắng làm giàu được trên một đất nước có trình độ kinh doanh, luật pháp, trật tự, tổ chức xã hội rất cao?
Gan làm giàu!
Từ lâu ta thương nghe câu “Có chí làm quan, có gan làm giàu”. Gan làm giàu ở Ngô Hùng Lâm được thể hiện một cách hết sức cụ thể và liên tục gần như xuyên suốt cuộc đời lập thân, lập nghiệp của ông. Gan làm giàu bắt đầu bằng làm những việc gì mà người ta cho là khó, những việc người khác không dám làm. 10 t.uổi đi bắt kỳ nhông, đi đào vỏ đạn, vượt biển sang Malaysia… Khi người ta ngồi trong trại tị nạn, giơ tay nhận phần cấp phát để sống, ông Lâm một mình tập trèo dừa hái quả- một công việc ở đó không ai dám làm. Rồi, Lâm ngụp lặn bắt cá, tìm cách đóng thuyền ra biển đ.ánh cá để có t.iền. Cái gan làm giàu ấy cứ ngày một nhân lên khi đến Nhật.
Video đang HOT
Ở độ cao này, tác giả bài viết đã tìm về thời thơ ấu gian khổ của
Ngô Hùng Lâm.
Có gan nhưng không có kiến thức, khó có thể làm giàu. Vậy mà, xuất phát điểm trình độ học vấn của Lâm rất thấp, ông mới chỉ học được hết lớp 6, bởi vậy, khát khao học tập luôn cháy bỏng trong con người này.
Khát khao được học
Ở cái t.uổi lẽ nhiều người được ngồi trên giảng đường đại học, ông Lâm bắt đầu đi học với một thứ tiếng xa lạ với mình. Ông Lâm học ở trường, học với cô giáo dạy thêm, học nghề xây dựng, học lái xe, học kinh doanh… Ông đi học không chỉ đổ mồ hôi sôi nước mắt mà còn đổ cả m.áu. Khi được học, ông không chỉ học những kiến thức thầy dạy mà học cả cái cách thầy dạy, cái cách quản lý của cả một đơn vị tổ chức sản xuất, kinh doanh… đó là học cách làm giàu, và học cả cách làm người trong một xã hội xa lạ để nhanh chóng hoà nhập.
Ông thấu hiểu cái đắng cay, thua thiệt của những người thất học, bởi vậy, giờ đây ông muốn làm một cái gì đó để giúp các em được học. Đã có lần ông bày tỏ cùng tôi muốn giúp một vùng khó khăn xây một ngôi trường. Tôi nói, giúp xây trường là tốt, nhưng có lẽ vấn đề trường lớp là vấn đề chung của cả một địa phương không phải là vấn đề riêng của người nghèo, tôi đang muốn ông giúp cho những trường hợp cấp bách hơn, mà cơ chế chính sách chưa thể với tới.
Cuốn sách “Chinh phục đỉnh Phú Sĩ” không là truyện đời, không phải là tiểu thuyết, chỉ là những lời tự sự kể về cuộc đời của một con người rất thật. Không dàn dựng, không thủ pháp văn chương, ấy vậy nhưng người đọc có những lúc hết sức hồi hộp vì có những nút thắt cuộc đời tưởng chừng như không thể vươt qua.
Vợ chồng Ngô Hùng Lâm và đại sứ Nguyễn Phú Bình (giữa) cùng cắt băng
khánh thành một siêu thị hoa tại Nhật.
Ông Lâm cho đó là nhờ nhiều người đã giang tay cứu ông, như một người vô danh đã cho ông chai nước trong ngày thứ 9 , như bác sĩ Yamahamoto giúp ông trong bệnh viện Malaysia, rồi gia đình bố mẹ nuôi đón ông về nước Nhật, và cả một cô Tấm giấu cha mẹ mỗi ngày cho ông một ngàn yên để đi học rồi sau này lại có một vị giám đốc Yamahomoto cũng có tấm lòng như bác sĩ Yamahomoto… Và có thể kể ra nhiều hơn nữa những người đã từng cứu độ ông.
Phải chăng đó là điều luôn luôn thôi thúc ông, giờ đây lúc nào ông cũng mong được làm việc gì đó để trả nợ đời. Bởi vậy, ta thấy ông đến với bà cụ bán rau, ông lão bơm xe, những đ.ứa t.rẻ lang thang cơ nhỡ trong đêm trên đường phố…. Khi gặp ông trên đất Nhật, tôi chưa hề biết điều này.
Bởi vậy, tôi rất ngạc nhiên khi ông biết tôi là nhà báo”dân trí”, ông tỏ ý xin được đóng góp một vài viên đá để xây cầu cho những đ.ứa t.rẻ ở xã Thương Hoá miền tây Quảng Bình. Nói là làm và ngay sau đó, ông đá gửi ngay một số t.iền 100 triệu đồng nhờ Đại sứ Nguyễn Phú Bình chuyển về Dân trí. Làm viêc nhân nghĩa, bằng chính đồng t.iền mà mình chắt chiu được và con cái ông cũng làm điều đó, ngay tháng lương đầu tiên của cậu con trai đi làm cũng đã dành 10% để ” trả nợ đời” đó là đạo lý, là lẽ sống!
Quách Đức Anh là một sinh viên nghiên cứu giáo dục học”mê” cuộc đời của một doanh nhân, đã hết tuần này đến tuần khác đến nghe kể và chép lại. Bằng lối văn chương không màu mè, không tô vẽ, không dàn dựng, chính cái chất mộc ấy sẽ làm cho người đọc đến với cuốn sách bằng lòng tin và sự say mê muốn tìm hiểu về một điều mà bao người tưởng chừng như không thể làm được: làm giàu từ hai bàn tay trắng ngay trên kinh đô một nền kinh tế hùng mạnh hàng đầu thế giới.
Theo Dantri
Đắng cay nghề xiếc dạo
Sau màn dạo đầu để chào khách, cậu bé liền moi từ trong túi ra chiếc lưỡi lam sắc lịm rồi bỏ vào miệng tiếp tục nhai rào rạo.
Xuất hiện từ hơn 10 năm trước, xiếc dạo đã trở thành một trong hàng trăm cách mưu sinh trên đường phố TP.HCM. Tuy nhiên, đây là một trong những nghề quá đỗi nguy hiểm.
Nuốt than lửa, nhai lưỡi lam
20h một đêm cuối tuần, cậu bé còm nhom chừng 14 t.uổi mặc bộ võ phục vàng óng tiến tới trước quán nhậu đêm trên vỉa hè đường Nguyễn Trung Trực ở quận 1 (TP.HCM) hét to vài tiếng rồi bỏ viên than đỏ lửa vào miệng nhai ngấu nghiến. Khói phả ra liên hồi sau từng cái ngoạm mạnh bạo của tay xiếc dạo t.uổi học trò cho đến khi lửa than tắt ngúm.
Sau màn dạo đầu để chào khách, cậu bé liền moi từ trong túi ra chiếc lưỡi lam sắc lịm rồi bỏ vào miệng tiếp tục nhai rào rạo.
Treo lủng lẳng hai quả tạ kim loại khá nặng bằng mí mắt.
Lúc này, nhiều thực khách đang mải mê cụng ly mới ngước mặt lên nhìn chăm chú.
Ở cách đó không xa, một thanh niên khác đang bê hai quả tạ kim loại, to bằng trái bóng có gắn móc nhọn, bắt đầu một màn trình diễn "khó nuốt".
"Xiếc gia" này lập tức gắn móc nhọn vào mí mắt để treo hai quả tạ lủng lẳng. Chịu lực quá nặng, hai mí mắt dưới bị kéo giãn hết cỡ. Tay xiếc dạo cố chịu đựng trong 20 giây để thực khách các bàn kịp thưởng thức rồi tháo hai quả tạ nặng trĩu ra khỏi mí mắt.
Diễn xong, hai tay xiếc dạo bê cái chậu sứ đi loanh quanh các bàn nhậu để xin t.iền ủng hộ. Có người thương tình móc ví cho vài ba ngàn đồng, nhưng cũng lắm thực khách phớt lờ hay hất tay xua đuổi.
Nghề này cách đây 10 năm "kiếm ăn" rất dễ nhưng nay thì nó đã quá quen thuộc với người Sài Gòn, trừ phi các tay xiếc phải tăng độ liều lĩnh và ghê rợn trong các pha biểu diễn.
"Trước đây thì ít nhóm đi diễn đêm, còn nay thì quá nhiều nên người ta cũng ngán. Nếu cách đây 10 năm, tui có thể kiếm được hơn triệu đồng mỗi đêm thì giờ chỉ còn vài trăm ngàn đồng" - T., một tay xiếc dạo kỳ cựu đã ngoài 30 t.uổi, ở quận 7 (TP.HCM) nói.
Xỏ kiếm vào bụng là một trong những pha biểu diễn nguy hiểm.
Lúc trước, T. thường để dành những màn trình diễn "đinh" của mình như nuốt kéo, nuốt kiếm hay nhai miểng chai bóng đèn... cho các show ở những tụ điểm giải trí, thì bây giờ anh chàng phải đem hết các ngón nghề đó ra "cạnh tranh" ở hè phố.
Vừa tâm sự vài câu chuyện nghề, T. phóng xe sang phố ốc đêm Nguyễn Thượng Hiền (quận 3) để tiếp tục "bán sức" kiếm thêm ít t.iền trong ngày mưu sinh ế ẩm...
Đổ m.áu vì nghề
Sau vài thế võ kèm theo mấy tiếng hô to thu hút sự chú ý, T. bắt đầu phô diễn tuyệt chiêu nuốt kiếm. Tay cao thủ xiếc dạo ngửa cổ lên rồi chầm chậm xỏ kiếm vào cổ họng. Hàng loạt thực khách ồ lên, nhíu mày ớn lạnh.
Khi nửa thanh kiếm đã nằm gọn lỏn trong bụng T., một thực khách "ném" ra câu bông đùa rõ to: "Ủa không có m.áu hả?". T. đột ngột khựng lại và rút vội lưỡi kiếm ra khỏi miệng, khuôn mặt thất thần rồi chuyển sang đỏ bừng, như cách mà người ta đang phải tự nén giận. Cuối cùng, T. lạnh lùng bỏ đi và chuyển sang quán khác gần đó.
Một tay xiếc dạo đang nuốt gọn cả hai lưỡi kéo dài nhọn vào bụng.
Cũng như nhiều "đồng môn" khác đến từ các lò dạng "Sơn Đông mãi võ" ở quận 7, hay quận 4, T. vừa chịu khó chạy show ban ngày ở các quán nhậu, phòng trà, tiệm ăn gia đình, vừa phải đi "cày" đêm qua khắp các nẻo đường "cụng ly" của Sài Gòn để k.iếm t.iền.
Nhờ đi diễn có thâm niên, T. được coi là một trong số ít "cao thủ" của giới xiếc dạo hè phố. Tuy nhiên, những pha biểu diễn của T. quá đỗi nguy hiểm.
Mới đây, trong một lần mất tập trung khi diễn pha nuốt kiếm, T. đã dính thương vì lỡ tay đút kiếm vào bụng quá sâu. Trở về nhà sau đêm diễn, T. đột ngột xuất huyết nghiêm trọng và phải nhập viện gấp để chữa trị.
"Hôm đó, tui nôn ra m.áu nhiều bằng cả chai nước ngọt chứ không ít", T. kể với giọng thều thào vì vẫn còn mệt do chỉ mới xuất viện lúc chiều, sau 3 ngày nằm viện điều trị.
"Sao không dưỡng thương thêm vài ngày nữa mà vừa xuất viện là đi diễn ngay vậy?", nghe tôi hỏi, T. đáp không ra hơi: "Bộ tui muốn vậy chắc! Biết là nguy hiểm nhưng mà vợ con ở nhà cũng phải có cơm cháo để ăn chứ!".
Nhưng đây không phải là lần đầu T. bị nội thương đến xuất huyết. Trước đây, T. cũng đã gặp sự cố tương tự và cũng phải nhập viện để điều trị nhiều ngày liền.
T. kể đã có nhiều trường hợp phải bỏ nghề vì gặp sự cố nghiêm trọng trong khi mãi võ hè phố.
Mỗi đêm, các tay xiếc dạo kiếm đượckhoảng 100 - 200 ngàn đồng từ t.iền ủng hộ của thực khách tại các quán nhậu đêm.
"Cái ông hay đi bán đồ nghề ảo thuật bên kia kìa, lúc trước cũng hay đi xiếc dạo như tui. Nhưng ổng bị tai nạn lúc diễn, tốn cả mấy chục "chai" (1 chai = 1 triệu đồng - PV) để chữa bệnh, nên giờ không đi xiếc được nữa phải chuyển qua nghề mới", T. nói rồi chỉ tay về phía người đàn ông mặc bộ đồ đen, đang mời khách mua phụ tùng ảo thuật bên kia đường.
Mặc dù biết nghề này nguy hiểm nhưng T. không biết làm gì khác để nuôi vợ con. Đêm nào làm khá, T. cũng kiếm được vài trăm ngàn đồng, còn ngày ế ẩm thì chỉ đủ t.iền đổ xăng.
Nhưng T. cũng sướng hơn nhiều "đồng môn" khác vì không phải cống nạp cho những ông trùm chuyên gom dắt trẻ xiếc dạo.
T. nói, mấy "tay anh chị" này thường chở các "xiếc gia" nhí dạo quanh các quán nhậu vỉa hè biểu diễn. Sau mỗi đêm diễn đến bơ phờ, tất cả số t.iền mà các em nhỏ đã đổ mồ hôi kiếm được đều rót vào túi của ông trùm, còn các em chỉ nhận được vài chục ngàn đồng.
"Đa phần mấy đứa nhỏ học xiếc dạo ở quận 7, quận 8 hoặc quận 4. Tụi nó theo các thầy võ học lóm vài chiêu để đi biểu diễn kiếm ăn. Truyền nghề xong, một số tay quay sang gom dắt, ngồi chơi xơi nước chờ "đệ tử" bán sức k.iếm t.iền đem về tha hồ tiêu xài", T. cho biết.
Theo Thanh Niên
Thiếu xăng bán nhưng dư xăng xuất ngoại Tình trạng cây xăng bán hàng nhỏ giọt đang lặp lại và lan rộng. Các doanh nghiệp (DN) đầu mối tuyên bố cung cấp đủ hàng, trong khi đại lý nói thiếu. Ách tắc nằm ở đâu khi mặt hàng này thuộc diện kinh doanh có điều kiện, Nhà nước kiểm soát cả giá bán lẫn quy trình bán? Mặc dù nghị định...