Người em sầu mộng
Đời phù du thật anh ha! Sao mỗi lần em nghĩ đến anh em đều khóc hết vậy. Em là người em sầu mộng của anh mà đúng không anh. Nhiều lúc em chỉ muốn buông xuôi tất cả, trả lại cho đời, cho anh, cho những người mà em đã từng yêu quý…
Hình Minh Họa
Hạnh phúc đối với với em dường như chỉ là cơn gió thoảng, yêu anh em cảm nhận được rằng mình càng thêm yếu đuối. Anh cho em tất cả, anh cho em một tình yêu chiều sâu, anh cho em một tâm hồn nhạy cảm, cho em những cảm xúc tuyệt vời nhất của tình yêu. Anh cho em sự chờ đợi, nỗi nhớ dung da diết, niềm tin rồi sự tuyệt vọng, và cho em cả những giọt nước mắt hạnh phúc và đau buồn… Em phải làm gì đây anh?làm gì hả anh?
Hôm wa, không chỉ vui đâu anh. Đã bao lâu rồi anh không gặp em, anh nhớ không anh?Nhìn thấy anh, em vui lắm chứ!nhưng…ánh mắt anh có điều gì đó, sự xa xăm, sự quan tâm hay sự bất ổn chới với cho một điều mà anh đã hay muốn làm. Lúc đó anh có muốn nắm lấy tay em không, có muốn ôm em vào lòng không anh?có muốn nói rằng anh nhớ em lắm, có muốn nhìn vào mắt em, hôn em. Có không anh?E thì có đó. Sao vậy? Hả anh?E là gì đây?Sao em phải vậy?sao anh phải vậy?Hả anh? Em đã cố kiềm chế, nhủ lòng rằng không được khóc, anh cũng sẽ buồn nhưng dường như đó là tất cả nỗi nhớ, tình yêu em dành cho anh không còn chỗ chứa mà tràn ra vậy. Sao trong giây phút ấy tay anh không phải là của em, môi anh, ánh mắt anh và mọi thứ không là của em hả anh?Muốn được nghe anh nói: anh nhớ em! Cũng không được. Người em yêu đang ở ngay bên cạnh em sao em không thể làm gì được, không thể nói rằng em nhơ anh lắm!nhớ lắm anh biết không?Hả anh? Chỉ biết cười, chỉ biết lắng nghe và trộm nhìn anh. Đau lắm anh àh?nhưng không gặp anh em còn đau khổ hơn. Em chấp nhận là cái bóng bên cạnh anh để được gặp anh, nhìn thấy anh, nghe anh hát còn hơn phải sống trong sự nhớ nhung da diết và chỉ biết hình dung anh trong tâm trí.
Tay từ từ thả lỏng và chiếc điện thoại rớt xuống sàn.Mình chợt bừng tỉnh, để lại một mớ những suy nghĩ vẩn vơ sau đôi mắt sưng húp vì đã quá mệt mỏi và thiếu ngủ. Đã gần 2h sáng. Anh vẫn chưa đến, cũng không có điện thoại. Anh có biết là mình đang chờ anh không?có biết rằng mình sợ ma, có biết rằng mình muốn anh ở bên cạnh mình, và anh có biết rằng em không thể nào nhắm mắt được cho dù rất mệt và buồn ngủ. Anh đã nói là sẽ đến mà. Vậy mà…anh đâu? Người lã ra vì mệt và cứ thế thiếp đi trong sự nghẹn ngào và nỗi đau của một tình yêu không trọn vẹn.
Đầu bù tóc rối, chân sọc nhanh chiếc quần, với tay mặc vội cái áo. Đã 7h sáng rồi. Chạy vội đến công ty, trong tấc bậc của sự lo lắng mình vẫn kịp nhận ra rằng, anh đã không đến với mình đêm qua. Dàn giụa trong nước mắt và nỗi đau, tay khẻ gạt vội những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt, mở toang cánh cửa, chân bước vội vào công ty. Nụ cười nở trên môi dường như để che giấu những giọt nước mắt phía sau và sự cô đơn tuyệt vọng đến tận cùng của nỗi đau…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không thể dừng nhớ em
Cuối cùng anh đã không thể khống chế được cảm xúc của mình. Bởi em có biết không nó đầy và mãnh liệt quá làm anh không thở nổi. Anh đã tỏ lòng mình cho em mặc dù biết rằng đó chưa phải là thời điểm cho chúng ta.
Cho dù thế nào thì anh cũng thấy nhẹ nhõm nhiều, em đã biết được những suy nghĩ của anh, anh có thể tiếp tục yêu em nhớ em hàng ngày hàng giờ mà không cần phải kìm nén nữa. Thế là đủ, mỗi ngày nhìn thấy hình tròn màu xanh bé xinh xinh trên một góc của facebook cũng đủ để anh thấy vui vì mình ít ra cũng đang nhìn cùng một hướng. Anh đã thấy nhẹ nhàng hơn để tiếp tục công việc của mình, và trái tim của anh đã trở lại nhịp đập bình thường bởi nó đã quen dần sự xuất hiện của em trong nó. Rất ấm, rất dễ chịu ngay giữa mùa đông lạnh giá. Anh biết, sức ép mà em phải chịu đựng là rất lớn từ sự xuất hiện của anh. Anh đã ngồi nhiều giờ để xem ảnh của em, nhiều thật ảnh nào em cũng cười nhưng trong ánh mắt của em, anh luôn thấy có một nỗi buồn phảng phất. Nhưng gần đây niềm vui đã trở lại với em, anh vẫn nhớ cái điệu cười thật lớn thật dài nhưng nó có cái đuôi rất đặc biệt, buồn...
Anh cũng không thấy nó xuất hiện nữa, hy vọng trong những sự thay đổi này có một chút yếu tố từ anh. Chỉ là hy vọng. Anh hạnh phúc khi anh biết được em, vẫn còn không quá muộn. Anh còn nhiều thời gian ít nhất là có thể cho em hiểu được anh, anh sẵn sàng trả lời tất cả những gì mà em muốn biết. Em biết không thật là dễ chịu khi một sáng thức giấc anh lại biết rằng mình đang có người để nhớ đến. Và anh lại mỉm cười, cuộc đời vẫn thế trước và sau khi anh biết em. Nhưng anh đã khác, anh hạnh phúc bởi sự thay đổi của mình. Nếu có thể được anh sẽ nói cả trăm cả ngàn lần rằng: "Anh yêu em là điều thật sự". Nếu em cần thêm bảo hiểm thời gian cho câu nói đó, anh muốn nói rằng: Một trăm năm...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt người em chẳng muốn rời xa! Giây phút em biết mình sẽ không thể thuộc về nhau là em biết em yêu anh rất nhiều. Em chấp nhận tất cả,dù biết rằng quyết định anh đưa ra có thể khiến em rất đau lòng. Em không trách anh đâu,chỉ trách sao ta co duyên nhưng không nợ nhau thôi, chỉ biết trách bản thân em không có phước được...