Người đứng ở giữa
Tôi và cô ấy yêu nhau đã hơn 3 năm. Tình yêu của chúng tôi trải qua nhiều vui buồn và những giọt nước mắt. Có một trở ngại lớn nhất đó là gia đình tôi…
Cô ấy sinh ra trong một gia đình không khá giả gì nhưng cũng cố gắng chắt chiu cho con cái đi học đến nơi đến chốn. Tôi cũng vậy, gia cảnh cũng chỉ hơn cô ấy một chút về mặt vật chất nhưng tôi và cô ấy sinh ra ở hai nơi khác nhau. Một lần về quê chơi tôi đã tình cờ gặp cô ấy và yêu đến bây giờ. Trở ngại gia đình mà tôi nói đến ở đây không phải là bố mẹ, anh chị mà là chú bác cô dì ở quê. Vì cha tôi đã mất cách đây hơn 2 năm nên mọi chuyện hầu như đều có sự tham gia từ phía gia đình bên nội.
Nhà người yêu tôi ở quê ở cùng làng với gia đình bên nội tôi. Vì tôi không trực tiếp ở đó nên tôi không thể biết chân tướng sự việc là như thế nào. Nhưng tôi được nghe kể lại từ gia đình và anh em ở quê nhiều điều không hay về người yêu tôi khi cô ấy còn đi học cấp 3. Họ nói “Nó lẳng lơ lắm, mày yêu nó làm gì cho khổ ra, thằng nào nó cũng vồ vập”. Rồi thì: “Nhà nó sau này có lo được công ăn việc làm cho nó không, nhà nó làm gì có tiền chạy việc cho nó. Mày phải tìm đứa nào nhà có điều kiện, có công ăn việc làm tử tế mà yêu để sau này đỡ khổ, còn nhờ vả được”.
Về vấn đề thứ nhất thì thực sự tôi không hề hay biết thực hư thế nào. Nhưng quan điểm của tôi thì chuyện gì đã là quá khứ thì cho nó qua đi, vì mình đang sống ở hiện tại. Và quãng thời gian yêu nhau tôi thấy cô ấy cũng thay đổi rất nhiều từ tính cách cũng như vẻ bề ngoài. Nhưng cũng chưa đủ để làm hài lòng phía gia đình nhà tôi.
Video đang HOT
Tình yêu chúng tôi dành cho nhau là tình cảm chân thành… (Ảnh minh họa)
Cô ấy nói với tôi rằng: “Khi mà nhà anh đã không thích em như vậy thì mọi sự cố gắng của em cũng đều là vô nghĩa thôi anh ạ”. Tôi yêu thương cô ấy rất nhiều và luôn chú ý nhắc nhở để cô ấy hoàn thiện hơn về cách sống và cư xử.
Về vấn đề thứ hai đó là việc điều kiện gia đình và công việc sau này. Thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ rằng lấy vợ về để nhờ vả nhà vợ, vì tôi muốn cả hai cùng vun đắp… Tất nhiên nếu có nền tảng từ gia đình chắc chắn sẽ tốt hơn. Mà nhà tôi và nhà cô ấy cũng có hơn nhau là mấy đâu, điều đó cũng không quan trọng với tôi…
Mỗi lần về quê là tôi lại nghe những lời hỏi han và những bài thuyết giáo: “Thế mày đã bỏ nó chưa… Còn yêu con đấy không… Bảo mày bỏ nó đi mày không bỏ à”…
Rồi gia đình tôi còn cương quyết khẳng định với tôi rằng sẽ không bao giờ chấp nhận cho tôi lấy cô ấy. Cô ấy cũng biết được điều này vì tôi có kể cho cô ấy nghe. Và cô ấy đề nghị với tôi hãy để cô ấy ra đi để tôi có thể sống tốt hơn, không phải khó xử với gia đình. Nhưng tôi rất yêu cô ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi chúng tôi bên nhau. Mặc dù cũng không ít lần cô ấy làm tôi buồn. Quan trọng hơn cả là hơn 3 năm yêu nhau thì cô ấy là người hiểu tôi rõ nhất và tình yêu chúng tôi dành cho nhau là tình cảm chân thành.
Áp lực từ phía gia đình và cũng nhiều chuyện xảy ra khiến tôi rất khó xử. Làm sao để vẹn cả đôi đường đây? Mọi người góp ý cho tôi với!
Theo Eva
Như đã từng dấu yêu
Em và tôi cùng chịu chung một tiếng sét ái tình, một sự đam mê cuồng nhiệt và không một chút toan tính...
Tôi đã lập gia đình được gần năm năm, lúc tôi vừa bước chân ra khỏi cổng trường đại học. Bạn bè ai cũng bảo tôi sao lấy vợ sớm vậy, nhưng tôi không thể nào quyết định được nữa. Hạnh phúc vợ chồng tôi vốn đã mỏng manh nay theo thời gian, theo sự nghiệt ngã trong cuộc sống, sự bất hòa trong gia đình và nhiều yếu tố nữa ngày càng phai nhạt. Chúng tôi đã có một bé trai gần bốn tuổi, đó là tất cả hạnh phúc cả hai. Tuy nhiên mối quan hệ vợ chồng tôi càng ngày càng nhàm chán, nhiều khi tôi cũng thấy mệt mỏi. Tình yêu của vợ tôi đối với tôi thì vẫn vậy, nhưng tôi thì khác, trước đây khi cưới cô ấy, tôi vẫn nhạt và giờ cũng vậy, dù đó là vợ tôi, là mẹ của con trai tôi. Nhiều khi tôi nghĩ tất cả đã an bài rồi, hãy cố sống thật tốt với gia đình nhỏ bé của mình.
Đến khi tôi gặp em, chúng tôi đã lao vào nhau, yêu nhau và hiểu cho hoàn cảnh của nhau. Em và tôi cùng chịu chung một tiếng sét ái tình, một sự đam mê cuồng nhiệt và không một chút toan tính. Em bảo tôi rằng giá như em chưa có người yêu sắp cưới và tôi chưa có vợ thì hạnh phúc biết bao, và nhiều khi em muốn người chồng của em sau này là tôi. Nhưng tôi biết trong em, em không hề muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, em luôn dằn vặt trong lòng thấy có lỗi với người yêu em và với vợ tôi, nhưng mà sự đam mê và tình yêu em dành cho tôi quá lớn. Nhiều khi em cũng muốn quên tôi, vì tình yêu này sẽ không đi đến đâu và sẽ không bao giờ có kết quả. Em hiểu tôi và hiểu được điều đó. Còn tôi, tôi yêu em bằng tất cả sự cuồng si, yêu em không một lúc nào mà không nhớ. Tôi rất muốn đem hạnh phúc đến với em và tôi, nhưng tôi làm được gì đây khi tôi đã ràng buộc...
Tôi biết em luôn dằn vặt trong lòng thấy có lỗi với người yêu em và với vợ tôi... (Ảnh minh họa)
Em có gửi cho tôi bài hát "Như đã dấu yêu" và em thường nghe nó mỗi khi nhớ đến tôi. Tôi cũng nghe bài hát đó và rất buồn, càng nghĩ càng yêu thương em hơn và mong muốn có em mãi nhưng điều đó là không thể.
Ngày mồng 8-3, một ngày rất ý nghĩa với em và tôi. Em từ Hải Phòng về, tôi từ Hà Nội xuống, đơn giản là chỉ gặp nhau trong một giây lát, ngồi uống nước nhìn nhau tâm sự và sau đó ai cũng phải tìm về với hạnh phúc của riêng mình. Một nụ hôn tạm biệt và cũng mãi sẽ là chia tay, trong nụ hôn đó tôi biết em yêu tôi thật nhiều nhưng giờ đây có lẽ chúng tôi sẽ để nụ hôn đó là đoạn cuối cho tình yêu.
Lời gửi em: Em à, có lẽ mình coi như đã có duyên nhưng không có phận, hãy coi như vậy đi và quên đi cuộc tình buồn của chúng mình. Giờ đây trong anh chỉ còn duy nhất một điều là trách nhiệm với gia đình của mình và cố vùi chôn đi mối tình mà anh và em đã trao nhau... Hãy cố lên em nhé.
Theo VNE
Cuộc tình thoáng qua với bạn người yêu Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi. Giờ đây tôi vẫn chưa thể nào quên được Nguyên Anh, người đàn ông đã ở bên cạnh tôi, yêu thương, chăm sóc tôi như một đứa...