Người đồng tính sống vì tình yêu có gì sai
Lời mở đầu của tôi đơn thuần chỉ là một sự dẫn chứng thực tế từ những bức xúc của cộng đồng xã hội trên toàn thế giới về giới tính thứ 3 – hay nói cách khác là những người đồng tính.
ảnh minh họa
Ở Việt Nam, một đất nước đang trên đà phát triển và hội nhập, dù văn hóa phương Tây có du nhập mãnh liệt đến độ nào thì việc chấp nhận những con người đồng tính vẫn còn là một ẩn số, chưa ai khẳng định rằng điều đó là hoàn toàn không thể, và cũng chưa ai đủ can đảm để chấp nhận để điều đó xảy ra. Và giới trẻ như chúng tôi dường như đang mắc kẹt trong những mớ rối của dư luận. Dư luận nói rằng, chúng tôi sống phóng túng, chúng tôi trác tán và sau đó là ăn theo phong trào để trở thành người đồng tính.
Sai lầm, dư luận ạ. Giữa việc ăn chơi sa đọa và trở thành người đồng tính hoàn toàn là những khái niệm vô cùng khác biệt. Ăn chơi sa đọa là sai, nhưng đồng tính thì tuyệt nhiên là không phải vậy. Và việc ăn theo phong trào để trở thành người đồng tính chẳng qua chỉ là chút bồng bột của tuổi trẻ, họ muốn tỏa sáng, họ muốn trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, họ không phải là người đồng tính – và cuối cùng là vui lòng đừng “đánh đồng” họ với người đồng tính.
Chỉ vài phút online với key search là “đồng tính”, tôi có thể nắm trong tay rất nhiều dữ liệu cùng vô vàn ý kiến bạn đọc sau khi xem những bài viết có liên quan đến chủ đề này. Đại đa số lời bình của cả bạn đọc lẫn người viết đều là sự thông cảm và thấu hiểu. Nhưng mặc nhiên, bạn nên hiểu, chúng vốn chỉ là những câu từ được viết ở trên mạng, trên báo đài, và đương nhiên là hoàn toàn không hề can xen đến thế giới cũng như là cuộc sống của riêng bạn. Vậy thì có bao giờ bạn thử nghĩ, nhỡ người đồng tính là bạn thân của bạn, thì sao? Là cha, là mẹ, hoặc thậm chí là ý trung nhân bạn thường “âm thầm theo dõi” thì sao?
Video đang HOT
Tôi có thể hình dung được cú sốc đó to lớn đến nhường nào. Bạn sẽ cảm thấy bản thân mình ghê tởm. Cảm giác như bị phản bội. Chán nản và đau đớn đến mức không tìm được lối đi. Những xúc cảm trên, tôi hoàn toàn có thể nghiễm nhiên vào Google search trong tích tắc để có thể tìm thấy và hiểu được nguyên do. Vậy thì bạn ơi, bạn có thấy những lời nói của con người Việt Nam chúng ta có quá sức “phù phiếm” hay không, trong khi chính bản thân chúng ta chưa thực sự làm được điều đó? Đồng tính, hai chữ đấy viết thật nhẹ nhàng và được tìm thấy ở rất nhiều nơi, chúng “dĩ nhiên” như là chuyện thường tình. Nhưng, cái sự thường tình đó luôn luôn nằm ở trên một tờ báo giấy, hoặc nằm lẩn quẩn ở vài ba cái diễn đàn tuổi trẻ mà tôi thường vào xem, chứ mấy ai dễ dàng thấu hiểu được ngần đấy ở ngoài cái xã hội đầy gai góc lắm bon chen này?
Tôi đã từng thấy những người lớn tuổi hơn nhìn thằng bạn “khác thường” của mình với ánh mắt đầy rẫy sự dị hợm. Tôi đã từng thấy rất nhiều đứa con trai trạc tuổi tôi đã phải tỏ ra mình “buồn nôn” đến mức độ nào khi nhìn thấy hai người đàn ông quấn lấy và hôn môi nhau ở trên màn hình của máy chiếu. Tôi đã từng nhin thấy hình ảnh mấy đứa con gái bĩu môi với vẻ mặt lảng tránh khi có ai đó nhắc đến ba chữ “đồng tính nữ”. Đã rất nhiều lần, tôi nhìn thấy sự miệt thị trong từng hành động của con người xung quanh về thế giới đồng tính. Không ai lấy làm lạ, kể cả những người ở trong cuộc. Mặc dù sau đó, khi tất cả đã quay lưng trở về thế giới của mình, họ chễm chệ ngồi trên ghế và đặt tay lên bàn phím, type dòng: “Người đồng tính không có tội. Mình ủng hộ” chẳng hạn. Thật buồn cười, đúng không? Phải, cả tôi và bạn có khi chẳng có dụng ý cách biệt với ai đâu, chỉ là đôi lúc, chúng ta quá yếu đuối để có thể thốt lên những sự thật ở phía sau những lời nói chất chứa sự khinh bỉ, bêu rếu đầy xấu hổ đó.
Bạn có biết đứng trước những lời chế giễu đó, họ sẽ sống và đối diện với cuộc đời mình như thế nào hay không? Họ – những người đồng tính – không hề có tội. Họ sống cho bản thân họ, cho trái tim và những tình yêu ngự trị mãnh liệt ngay cả ở trong tâm trí họ. Rào cản xã hội, rồi tiếng nói của gia đình, họ đã phải chịu biết bao khổ sở để có thể vượt qua những thứ đó – ngược lại, nếu là bạn, bạn dám không? Bạn có thể cho rằng sự hy sinh của họ là lãng phí và nực cười. Nhưng bạn ơi, chẳng có thứ gì làm nguyên liệu từ yêu thương là lãng phí hay nực cười cả. Chỉ có những người yêu mà không dám nói, yêu mà không dám nhận, yêu mà không dám đứng lên để đấu tranh cho tình yêu của mình mới thực sự là kẻ đáng trách đấy, bạn ạ. Tình yêu không phải nói có là có, mà hiển nhiên khi có, tôi tin là nó đáng lẽ phải được trân trọng, thay vì bị hất bỏ đi như thế, đúng không? Thế thì vì cớ gì, người ta lại phải cấm đoán, phải bác bỏ và phải hắt hủi những con người biết yêu thương, có là chi khi người họ yêu cũng là một con người như chúng ta cả thôi?
Có thể bạn đồng tình, cũng có thể bạn không. Nhưng đã ở thế kỷ 21 này, tôi tin là bất kỳ ai cũng có thể thấu hiểu với hoàn cảnh của những con người đó. Tôi thì hoàn toàn không phải là người ủng hộ giới đồng tính, tôi chỉ là người ủng hộ những ai biết yêu và cần – muốn được yêu thương thôi. Tôi tin là thực tâm, bạn cũng giống như tôi. Điều duy nhất sau khi tôi viết ra những dòng này, chỉ là lời san sẻ nho nhỏ cùng bạn đọc:
“Nếu đã cùng là con người và đều được thiết kế để yêu thương, tôi mong là cả tôi và bạn đều sẽ học cách chấp nhận những người đồng tính. Quyền chọn hay không là do bạn. Nhưng chí ít, xin đừng hắt hủi hay gạt bỏ họ. Họ cũng như chúng ta, cũng là người, cũng biết yêu, và đáng quý hơn là họ đã dám yêu và dám chấp nhận vượt qua mọi sự cấm đoán và kỳ thị để chạm đến tình yêu đích thực. Nếu bạn chấp nhận họ thì đừng bao giờ im lặng khi thấy một ai đó nghiễm nhiên tỏ thái độ với một người đồng tính. Bởi vì, sự chấp nhận và thực sự thông cảm chỉ có nghĩa lý khi chúng được hoán chuyển từ lời nói sang hành động. Nên nhớ, cả tôi và bạn không phải đang đấu tranh cho thế giới người đồng tính, mà là giành lại sự công bằng cho những người đáng được yêu.”
Theo VNE
Khổ vì vợ chăm chồng như con
Lấy nhau rồi, em vẫn tiếp tục chu đáo, thậm chí phát huy không ngừng cái sự quan tâm của mình. Thế nhưng, anh chỉ tận hưởng niềm vui được chăm sóc ấy được một khoảng thời gian ngắn và nhanh chóng đau khổ nhận ra, cái gì... quá cũng không tốt!
Lúc mình mới quen nhau, thật tình là anh hạnh phúc lắm. Một người đàn ông lớn lên ở miệt vườn, quen ăn to nói lớn, cái gì cũng xuềnh xoàng, phải tự chăm sóc mình từ tấm bé, nay có bàn tay phụ nữ dịu dàng, chu đáo lo lắng cho mình từng chút, hỏi sao không vui cho được.
Em mua mì, mua bánh để sẵn, phòng những đêm khuya anh đói bụng. Em nấu cháo, gọt cam, lau mát lúc anh ốm. Em thay khăn mặt, bàn chải đánh răng, đơm nút áo quần cho anh... Em chuẩn bị cả những thứ lặt vặt mà anh hay quên sót. Khỏi phải nói là anh đã cảm động biết chừng nào, chỉ ước ao có em cận kề bên cạnh mỗi ngày.
Lấy nhau rồi, em vẫn tiếp tục chu đáo, thậm chí phát huy không ngừng cái sự quan tâm của mình. Thế nhưng, anh chỉ tận hưởng niềm vui được chăm sóc ấy được một khoảng thời gian ngắn và nhanh chóng đau khổ nhận ra, cái gì... quá cũng không tốt!
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Có lẽ, do anh từng thổ lộ với em về việc quen sống tự do, bề bộn, và cả cái ước mơ có bàn tay người phụ nữ như em thu vén, nên em "thuộc bài" quá, cứ lúc nào cũng muốn thể hiện tình cảm, "thiên chức" của mình.
Ôi giấc mơ con đè nát cuộc đời con! Giờ thì anh phát ngán khi đi công tác được em chuẩn bị sẵn bao nhiêu bộ áo quần, buộc phải đứng yên lắng nghe em dặn dò, bộ nào phải mặc ngày nào, cái gì phối với cái gì mới hợp. Rồi thuốc, rồi khăn, rồi nón, rồi cà vạt này nọ... Tới bữa cơm, con và anh đều bị em ép uổng, hết món này thức kia đến phát ngán. Rồi đi tắm, đi ngủ, đi chơi, đi làm, vợ đều... chỉ đạo. Giờ giấc thì em càng nghiêm ngặt, cứ như thể sểnh ra một cái là anh hư ngay không bằng!
Em bảo, dù nghèo hay giàu, đói hay no, tiền bạc rủng rỉnh hay cháy túi, thì thấy căn phòng gọn gàng, tinh thần vẫn tốt hơn là đã oải còn phải đối diện với bãi chiến trường. Anh đồng ý, nhưng em có biết, anh ngày càng thấy em răn chồng như thể... dạy con! Mà chông đương nhiên là khác với con.
Chỉn chu quá cũng không phải là điều tốt. Con người chứ không phải máy móc. Tâm trạng của một người đàn ông đi làm, đối mặt với cơm áo gạo tiền, bao nhiêu áp lực, không thể nào cứ phải canh cánh chuyện áo xống, giày vớ và ti tỉ thứ vụn vặt khác được. Anh càng không hứng thú gì với việc em cứ nhảy xổ vào các vấn đề của anh, thể hiện sự am hiểu và đưa ra lời khuyên trong mọi trường hợp. Riết rồi anh không dám chia sẻ với em vấn đề gì nữa cả. Mà như thế, em lại càng thắc mắc. Cuộc hôn nhân của chúng ta vì thế mà mất vui dần.
Ai dám bảo, đàn ông lấy được vợ biết chăm lo và chiều chồng theo cách đối xử như với... con là sướng?
Theo VNE
Có tiền, có con, cần gì chồng? Ngày nay, rất nhiều phụ nữ trí thức, xinh đẹp lại chọn lối sống độc thân hoặc đơn thân nuôi con mà không cần lấy chồng. Mỗi khi nhắc đến chuyện chồng con - chị Ngọc Hằng, 32 tuổi, nhà ở đường Hai Bà Trưng, quận 3, TP HCM - lại cười: "Đeo gông vào người chi cho khổ. Tôi thấy cuộc sống...