Người đời học nói…
Chông và vơ vừa cãi nhau. Nói đúng hơn là chông mắng vơ.
Chuyện là hôm nay vơ “tha” về một cái bếp từ. Không cao cấp lắm, chỉ gần một triệu đồng thôi. Cái bếp gas đôi ở nhà đã sử dụng sáu năm nay. Nhưng một cái bếp gas mới “vừa vừa” cũng gần một triệu đồng. Có bếp từ, khỏi dùng bình siêu tốc khi nấu nước, và nhất là các món nướng, khỏi than củi lấm lem.
Chông đỡ cái bếp từ tay vơ, phán ngay: “Tưởng gì, cái này bên nhà cũng có. Mấy tháng trước mới mua”. Bên nhà là nhà cha mẹ chông, “mới mua” là chông mua đấy (mà bây giờ vơ mới biết)! Nhưng niềm vui lấp mất cục tức nên vơ bảo: “Bên nhà có, thì giờ nhà mình cũng có cho vui mà anh”. “Xài đi cho biết, cái bếp này chỉ nướng và nấu lẩu được thôi”. “ Sao… sao kỳ vậy?”. Vơ hơi lo lắng dù khi mua nhân viên điện máy đã tư vấn cách sử dụng. Chông tiếp: “Trên vỏ hộp in hình dĩa xúc xích nướng và nồi lẩu chà bá đây nè, bộ đui hay sao mà không thấy?”. “Ủa, không lẽ người ta sản xuất ra bếp từ chỉ để nướng và nấu lẩu thôi sao?”. “Chỉ có người… ngu mới không hỏi ý kiến chồng mà vơ về”.
Vơ nghe nóng mặt. Chuyện có gì mà năng lơi, ma ầm ĩ dữ vậy? Chỉ một cái bếp thôi mà. Huống chi bếp là vơ sử dụng để nấu ăn cho gia đình.
Thật ra, trên đường về vơ đã từng tưởng tượng rằng chông cầm cái bếp từ sẽ nói “Ui… vợ anh siêu ghê! Từ nay nhà mình ăn lẩu, món nướng thoải mái, không sợ bếp hết cồn, hết gas”. Ai ngờ…
Video đang HOT
Chuyện chưa dừng lại đó. Chông khui thùng, cầm quyển sách hướng dẫn sử dụng đọc xong, nói “Xài đi để biết nó tốn điện như thế nào! Thời buổi điện tính theo lũy kế mà vác ba cái của nợ này về”. Hình như chông đã biết mình “hớ” khi quyển sách ấy hướng dẫn bếp nấu được nhiều thứ chứ không chỉ “nướng và nấu lẩu” như ban đầu nên nói đỡ vậy. Nhưng vẫn không một lời xin lỗi về mấy câu mắng mỏ vợ lúc nãy.
Vơ không muốn, vẫn phải rắc thêm tí gia vị tên “buồn” vào món ăn hạnh phúc trên bàn tiệc hôn nhân của mình.
Trưa. Vơ gọi cho cô em út của chồng, xa gần khen bếp từ tốt, tiện để hỏi em xem nhãn hiệu bếp bên nhà là gì. Xong, vơ kiểm tra trên internet mới biết: thì ra bếp bên nhà giá chỉ hơn một nửa bếp của vơ. Hèn gi chông chẳng đổ quạu.
Đời người ai tránh được hỉ nộ ái ố? Nhưng cái cách của chồng làm vơ hụt hẫng . Người đàn ông này, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với mình. Đã từng bệnh đau đút từng muỗng cháo, và vơ cũng không còn ở cái tuổi “nhỏ em” để bị mắng chửi nữa. Trong nhà là bà mẹ của đứa con sắp vào đại học; ra đường là trưởng phòng kinh doanh kia mà… Có lẽ, chông nghĩ đàn ông, là đâng tôi cao trong nha chồng, là một “ông kẹ” nào đó phải cao hơn vợ một cái đầu, phải to vía hơn?
Chông nằm kia, ngủ khì khì sau bữa cơm ngon với món sườn nướng mật ong ưa thích. Chông hít hà khen món nướng vàng đều, thơm giòn mà không ám muội than như mấy lần trước. Lại khen món hầm nóng sốt “không chê vào đâu được”.
Nhìn chông an nhiên ngủ như đứa trẻ, vơ nhớ sự hùng hồn mắng mỏ lúc sáng sao mà đối nghịch nhau, như không phải chỉ một con người. Vơ muốn kéo chông dậy, lật lại “vụ án” vô cớ miệt thị vợ hồi sáng, bắt anh phải một lời xin lỗi, hai câu hứa hẹn không tái phạm, ba câu thề thốt nếu tái phạm sẽ… Nhưng tấm tranh chú tiểu cười tươi như hoa đang ngồi giữa đám sen hồng đã khiến vơ suy nghĩ. Và dưới đám sen ấy, câu “Người đời học nói… Con học làm thinh…” đã đánh thức chị.
Theo Baophunu
Chồng không đáp ứng được chuyện ấy, tôi đành đi cặp bồ
Nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tôi và anh đến với nhau chỉ vì đứa con thì đúng hơn chứ chẳng còn là chuyện vợ chồng chăn gối yêu thương nhau nữa.
Tôi và anh lấy nhau được 10 năm nay. Xét về mọi mặt thì anh là một người đàn ông của gia đình, có lối sống chừng mực, có trách nhiệm với hai gia đình. Tiền lương hàng tháng anh đều đưa về cho tôi, anh chỉ giữ cho riêng mình một ít để chi tiêu những thứ cần thiết. Cuộc sống giữa tôi và anh không đến nỗi nào vì cả hai đã có công việc ổn định hơn nữa gia đình hai bên cũng có điều kiện nên cũng hỗ trợ cho hai vợ chồng một phần để mua đất xây nhà và sắm sửa đồ đạc.
Nhìn thấy cơ ngơi của gia đình tôi nhiều người đều cho rằng tôi thật hạnh phúc khi lấy được anh. Tuy nhiên tôi lại là một người phụ nữ cá tính nên khó có thể chấp nhận những gì gọi là "an phận". Anh chịu khó kiếm tiền thì tôi cũng chẳng kém gì anh, về phần ngoại giao tôi có khả năng còn tốt hơn cả anh. Còn đối với anh, một người đàn ông ngoan ngoãn hiền lành, chịu khó ra thì anh mãi đì đẹt trên cái ghế nhân viên quèn với một mức lương cố định. Hơn nữa anh cũng chẳng khi nào lo cho bản thân mình, chẳng chịu thay đổi về ngoại hình cũng như sắm thêm cho mình một bộ quần áo mới để mặc đi làm bao giờ, thay vào đó là những bộ đồng phục bạc màu cũ kỹ mặc dù tôi cũng đã sắm cho anh những bộ quần áo mới để anh mặc nhưng anh lại không đụng đến nó.
Nhiều khi tôi cảm thấy anh hiền lành quá khiến tôi khó chịu, thà anh cứ gia trưởng hay quyết đoán thì cuộc sống của tôi và anh đỡ nhàm chán hơn rất nhiều. Đằng này anh cứ thế, chẳng thay đổi tẹo nào, cứ tẻ nhạt đến vô cùng. Nhất là chuyện giường chiếu giữa tôi và anh, tôi thấy nhàm chán vô cùng suốt 10 năm yêu anh chuyện chăn gối của chúng tôi chỉ có một tư thế không bao giờ thay đổi. Thậm chí có thời gian tôi sinh con đến gần 1 năm, anh cũng chẳng màng gì đến chuyện gần gũi của hai vợ chồng, chỉ lúc nào tôi khơi gợi thì anh mới đụng đến người tôi cho xong chuyện.
Tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, chính vì thế tôi cũng tự nhận trong chuyện ấy tôi cũng rất khao khát có những lúc tôi đòi hỏi thì anh chỉ thỉnh thoảng mới đáp ứng còn lại thì anh trơ như một khúc gỗ. Nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tôi và anh đến với nhau chỉ vì đứa con thì đúng hơn chứ chẳng còn là chuyện vợ chồng chăn gối yêu thương nhau nữa. Có những lúc thấy nhàm chán nên tôi đã gợi ý cho anh thay đổi "tư thế" mới thì anh gắt gỏng với tôi và quay lưng về phía tôi để mặc vợ nằm hụt hẫng.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã thay đổi, trong một chuyến công tác tôi đã gặp được một người đàn ông, anh là đối tác của tôi. Anh là một người đàn ông đa tình nhưng cũng hết sức dịu dàng vẻ ngoài nhiệt tình của anh đã thu hút tôi. Sau buổi gặp mặt đó, cả hai đã có số liên lạc của nhau. Cứ thế tôi và anh nói chuyện thân mật qua điện thoại và cả hai đã không còn giữ được khoảng cách nữa mà cùng đưa nhau vào nhà nghỉ. Thực sự ngay lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau trong nhà nghỉ tôi đã không thể nào quên được hình ảnh mặn nồng giữa hai người. Anh mặn nồng và đầy cảm xúc, sẵn sàng cùng tôi trải nghiệm những điều mới lạ, hầu như trong chuyện ấy giữa tôi và anh đều hợp nhau, hơn nữa anh cũng rất tôn trọng tôi. Tuy nhiên tôi biết, việc tôi đang làm là có lỗi với chồng, nhưng tôi cũng chẳng thể chịu được cái cảm giác hờ hững từ anh.
Theo Tinhot360
Bạn học được gì từ câu chuyện có thật này? Hôm nay là ngày kỷ niệm 8 năm tôi sống với chồng. Nhìn lại quãng thời gian ấy, tôi không biết nên vui hay buồn...giá như thời gian quay trở lại, có lẽ tôi sẽ chọn cho mình 1 con đường khác, có thể nó sẽ không êm đềm như con đường tôi đang đi, nhưng nó sẽ cho tôi một cuộc sống...