Người điên và những câu hỏi cho người…tỉnh
Khoa học đã chứng minh, vì cả lý do khách quan ngoài xã hội lẫn nguyên nhân chủ quan trong cơ thể mỗi người, bất kỳ ai cũng có thể trở thành bệnh nhân tâm thần trong một ngày trời đèm đẹp hoặc trời xâu xấu.
(Người) tâm thần là ai, tâm thần là ta, bỗng dưng dở chứng hóa ra… tâm thần. Tay nhặt lá chân đá ống bơ, cứ thế mình trần lang thang, tối đâu là nhà ngả đâu là giường, không cần tuyên bố lý do vì sao tôi… điên.
Người đàn bà này, chổng mông vào người đi đường, trong trạng thái điên loạn đi lang thang, đuổi hoa bắt bướm ven quốc lộ 1 mới, trên địa bàn tỉnh Bắc Ninh.
Anh chàng này tên là Trần Văn Tước, người ở Lê Hồng, Thanh Miện, tỉnh Hải Dương; gia đình khốn quẫn, phải đóng cũi nhốt “ người điên” trong trạng thái của Adam như thế này suốt hàng chục năm.
Video đang HOT
Chàng này thì ngồi ở thị xã Mường Lay, tỉnh Điện Biên. Anh ta cứ thản nhiên bốc cơm thừa rau bẩn ở bãi rác mà nhâm nhi đánh chén. Con chó vàng cứ xông vào ăn cùng. Anh ta cười cười, túm đuôi con chó lôi ra để mình tranh thủ ăn, con chó lại xông vào…
Ông Nguyễn Văn Độ đang ăn rác rưởi rất tỉa tót bằng cái thìa nhựa ở bãi rác gần nhà ông – cổng chợ thị trấn Đông Phú, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Ông Độ đã 4 lần đốt nhà mình, đánh nhiều người (trong đó có mẹ đẻ là bà Hưởng, bị thập tử nhất sinh, giờ vẫn tàn phế), đi ở tù, đã đào mả ông nội, mả bố đẻ, mả người thân trong họ lên để… chơi. Ông Độ sống bằng cách đào hang dưới lòng đất sâu, ăn ốc sên, nằm ngủ trên mặt ao vườn nhà.
Người đàn ông quần xà lỏn rách rưới, xộc xệch; ở trần đi lang thang giữa lòng Hà Nội này, hóa ra lại… rất chỉn chu. Anh ta có đủ bát đĩa, muôi thìa, đồ đạc chứa bao nhiêu bao tải nhét ở gầm nhà chờ xe bus với những hình trang trí xinh xẻo. Vị trí chụp ảnh: Ở ngay cửa Thông tấn xã Việt Nam, trên phố Trần Hưng Đạo, Hà Nội.
Bên cạnh dòng xe cộ nườm nượp, một bệnh nhân tâm thần “cần mẫn” nhặt rác ăn ở ven đường Hồ Chí Minh, đoạn qua Xuân Mai, Hà Nội.
Anh Lê Văn Nga, người xã Phú Lạc, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Anh ta đánh toác đầu bố đẻ, đâm thủng bụng công an xã, đánh và chém khoảng 8 người trong xóm. Anh trai Nga dùng chày gỗ đập chết vợ, ném xuống giếng. Vì thế, Nga bị gia đình và địa phương đóng cùm gỗ dài gần 3m, cùm như thế này suốt 6 năm trời.
Chị này tự đốt lửa sưởi trong bụi cây, nhặt thức ăn bẩn hơ cho nóng, ngồi ăn nhem nhẻm, cười cợt nhìn người qua lại bằng gương mặt vô hồn nhất.
Người điên này tôi chụp ở ven thị xã Sơn Tây, Hà Nội…
… trong khi đó, vài ngày trước tình cờ tôi chụp anh ta vẫn gương mặt và sự nude này ở ven quốc lộ 2, tít mãi tỉnh Hà Giang (hai địa điểm cách nhau gần 300km). Đồn rằng anh ta đi bộ suốt đời, nude suốt đời.
Theo Dantri
Xót lòng mẹ già trói con để chữa bệnh
Điều trị nhiều tháng ở bệnh viện, anh Duyên được đưa về nhà bà Tám chăm sóc. Trong khi vết thương chưa lành, song bản năng anh Duyên hoạt động mạnh, sợ động vết thương nên bà Tám đành nhờ đàn ông trong xóm dùng dây xích trói anh Duyên ở một chỗ...
Chúng tôi về thôn An Phổ, xã Phổ An, huyện Đức Phổ, Quảng Ngãi, hỏi thăm nhà bà Nguyễn Thị Tám (68 tuổi), mẹ anh Duyên "khờ" thì người lớn, trẻ nhỏ đều biết, chỉ cặn kẽ đường đến nhà. Ngôi nhà ngói nhưng trống huơ trống hoác...
Theo lời bà Tám, anh Duyên năm nay 41 tuổi, nhưng do bị nhiễm chất độc da cam từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ nên anh không ý thức trong hành động, suy nghĩ. Đã vậy, thỉnh thoảng anh Duyên còn đập phá tài sản trong nhà, đánh đập mẹ...
Bà Tám cho hay, vào cuối năm 2012, trong lúc sơ hở anh Duyên trèo cây và bị ngã xuống đất, không may một gốc cây cọc nhọn đâm vào hậu môn làm rách ruột già, phải chuyển đi cấp cứu Bệnh viện Đặng Thuỳ Trâm, rồi vào Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi. Nhà nghèo không có tiền, bà con hàng xóm mỗi người đóng góp hỗ trợ giúp tiền viện phí. Nhưng, "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí", đang nuôi con ở bệnh viện, bà Tám bị suy kiệt sức khỏe và phải chuyển sang Bệnh viện Tâm thần điều trị.
Bà Tám bên cạnh người con trai bị trói chân bằng dây xích
Bà Tám rưng rưng nói: "Khi tui điều trị một nơi, nó (anh Duyên-NV) điều trị một nẻo, không người thân chăm sóc thì bà con chòm xóm đoái thương cử người thay phiên nhau lên bệnh viện chăm sóc mẹ con tui. Đến lúc sức khoẻ dần hồi phục, tui phải trốn viện sang chăm sóc nó". Điều trị nhiều tháng ở bệnh viện, anh Duyên được đưa về nhà bà Tám chăm sóc. Trong khi vết thương chưa lành, song bản năng anh Duyên hoạt động mạnh, sợ động vết thương nên bà Tám đành nhờ đàn ông trong xóm dùng dây xích trói anh Duyên ở một chỗ...
Bà Nguyễn Thị Tuyết Mân, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ xã Phổ An cho biết, bà Tám sinh ra và lớn lên tại vùng đất xã Phổ Nhơn, huyện Đức Phổ. Trong thời kỳ chống Mỹ, bà Tám tham gia du kích địa phương. Trong thời gian này, địch rải chất độc huỷ diệt trắng cây cối khắp khu vực bà và đồng đội hoạt động. Năm 1969 bà Tám bị địch bắt đưa đi tù đày, đến năm 1971, bà được thả trở về địa phương. Không lâu sau bà lấy chồng là người ở xã Phổ An. Khi bà đang mang thai anh Duyên thì người chồng bị bệnh chết. Bà về quê chồng sinh con và làm dâu ở đây. Sau giải phóng, cha mẹ chồng cấp một mảnh đất gần đó để cho 2 mẹ con sống qua ngày. Do bà Tám bị nhiễm chất độc da cam nên anh Duyên cũng bị nhiễm chất độc quái ác này, bị thiểu năng trí tuệ, không ý thức hành động và suy nghĩ. Hàng chục năm trời hai mẹ con sống trong chòi tranh rách nát với chưa đến sào ruộng. Cách đây vài năm, địa phương hỗ trợ xây ngôi nhà nhỏ cho hai mẹ con có chỗ tá túc nắng mưa...
Theo 24h
Mẹ điên đã có chồng Hẳn bạn đọc còn nhớ chị Lê Thị Mùi, người mẹ điên với đứa con nhỏ thường khỏa thân lang thang ở cầu Long Biên, từng xuất hiện trên báo Tuổi Trẻ đầu năm 2007 qua phóng sự ảnh của một nhiếp ảnh gia nước ngoài. Trong ký ức của tôi khi đó, chị Mùi và đứa con đen nhẻm, trần truồng, ăn,...