Người đến sau có thể yêu em không?
Em làm cho một kẻ cô đơn đã lâu như tôi phải thay đổi nhiều… (Ảnh minh họa)
Em à! Không biết giờ này em đã ngủ chưa? Còn tôi thì vẫn hay thức khuya và nhớ về em như một thói quen…
Đêm nay tôi tạm ngưng tất cả công việc của mình và ngồi viết cho em mấy dòng để vơi bớt đi nỗi nhớ về em. Em à, tôi vẫn còn nhớ như in ngày ấy, ngày mà tôi tinh cơ găp lai em trên xe khách khi tôi trở về nhà sau chuyến công tác. Tinh ra tôi cung đa không găp lại em kể tư lần đầu tôi gặp em khi tôi khảo sát khu vực sắp quy hoạch gần nhà em, có thể em không nhận ra tôi mà cũng đúng thôi vì em đã biết tôi là ai đâu.
Thú thực tôi không có thói quen lặng lẽ ngắm nhìn một người con gái từ phía sau nhưng hôm nay đôi mắt tôi lại luôn hướng về hàng ghế ngồi nơi có em ngồi đó mà tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Tôi đã bị em cuốn hút bởi nét dịu dàng của em nhất là đôi mắt em có thể làm trái tim tôi tan chảy mỗi khi ánh mắt ấy nhìn tôi, em ngồi hàng ghế đầu và chẳng mấy khi em quay lại nên em cũng chẳng biết có tôi đang nhìn về phía em rồi những lúc em ngủ gật trông em lúc đó thật đáng yêu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ còn một ý nghĩ làm sao mà tôi có được số điện thoại của em, bởi tôi nghĩ chỉ có số điện thoại của em thì tôi mới có thể làm quen với em để những ý nghĩ vừa hiện lên về một tình yêu giữa tôi và em mới có cơ hội thành hiện thực. Và có lẽ hôm đó tôi may mắn khi xe đến chỗ nghỉ, lúc ngồi gần em mà tim tôi như trực nhẩy ra lồng ngực vậy, em ngồi cách tôi chỉ mấy bước chân thôi làm sao mà có được số điện thoại của em đây, và rồi một quyết định mà tới bây giờ tôi nghĩ đó vẫn là một quyết định đúng, tôi đã đến chỗ em và lấy cớ điện thoại tôi hết pin để xin em một tin nhắn và tôi đã thành công. Để rồi những ngày sau đó con người trong tôi đã thay đổi rất nhiều đến nỗi ngay bản thân tôi cũng nhận thấy điều đó.
Video đang HOT
Hãy nhớ rằng vẫn luôn có một người chờ đợi em.. (Ảnh minh họa)
Tôi đã bắt đầu cầm điện thoại để nhắn tin và có thể ngồi hàng tiếng để chờ một tin nhắn hồi âm mà đã lâu lắm rồi tôi không còn thói quen đó. Tôi biết em làm cho một kẻ cô đơn đã lâu như tôi phải thay đổi nhiều, hàng ngày quỹ thời gian của tôi đã có tên em trong đó, tôi và em tuy chỉ mới quen thôi nhưng những cuộc nói chuyện như đã quen từ lâu lắm rồi. Nói chung là tôi và em nói chuyện rất thoải mái với nhau, em là một cô gái rất nhạy cảm, tôi thì lại là một người có thể che giấu những cảm xúc của bản thân rất tốt nhưng vẫn không thể qua được sự nhạy cảm của em. Khi tôi lần đầu tiên bị em phát hiện ra cảm xúc của tôi và có lẽ điều đó lại làm tôi yêu em nhiều hơn, đó là lần khi tôi và em đang nói chuyện qua điện thoại, khi em nói em đã có người yêu rồi, tôi đã lặng đi trong giây lát nhưng tôi đã kịp định tâm lại để tiếp tục nói chuyện với em. Nhưng câu nói của em lúc đó tôi sẽ nhớ mãi…
- A, em phát hiện ra anh đang buồn khi nghe tin đó nhá!
- Buồn?! Tôi không muốn nói nhưng cuối cùng tôi vẫn phải thu nhận với em điều đó.
Nỗi buồn của một người đến sau thì có lẽ nếu ai đó cũng từng trải qua cảm giác như tôi lúc này thì mới hiểu. Lúc này đây tôi lại nhớ tới một câu chuyện tình yêu của một ai đó nó có tựa đề là “Ba ngày yêu” và tôi cũng không tiện kể luôn cả câu chuyện ra đây nhưng tôi đã ước em à, tôi ước nếu em là nhân vật nữ trong câu chuyện đó thì hay quá vì như vậy tôi sẽ có ba ngày để chứng tỏ tình yêu dành cho em để tôi có có thể là bạn trai em. Chỉ ba ngày thôi tôi nghĩ tôi có thể làm được và cũng để em có thêm một sự lựa chọn hợp nhất cho một nửa của em hay ít ra nếu thất bại thì tôi có thể an lòng vì biết em hạnh phúc khi bên người yêu hiện tai của em.
Nếu một ngày nào đó em đọc được những dòng tâm sự này của tôi thì hãy nhớ rằng vẫn luôn có một người chờ đợi em!
568646 gửi tới 331113!
manhhaversion2@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi lòng riêng tôi
Em khiến con tim tôi bồi hồi xao xuyến... (Ảnh minh họa)
Khoảng cách giàu nghèo, đô thành và tỉnh lẻ có phải là những rào cản ngăn cách tình yêu, là một bức tường vô hình ngăn cách tình yêu đôi lứa không em nhỉ?
Em là người con gái sống trong giàu sang, nhung gấm, được cha mẹ chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ và luôn được đáp ứng đầy đủ những nguyện vọng ước mơ trở thành sự thật. Tương lai đầy hứa hẹn và tươi sáng đang mở ra trước mắt em. Liệu em có đoái hoài gì tới tôi không? Một con người tỉnh lẻ, bước vào môi trường mới chẳng có người thân bên cạnh. Cuộc sống xa nhà với bao lo toan và suy nghĩ. So với em chẳng có gì là nổi bật. Vậy mà tại sao tôi lại luôn nghĩ về em, hình bóng của em luôn chứa đầy trong suy nghĩ.
Với mọi người, họ xem tôi như là người có lỗi, họ cho rằng tôi trèo cao, tôi ham giàu sang. Nhưng họ đâu biết rằng, tôi yêu em chân thành, một tình yêu không bao giờ toan tính, tôi yêu em đâu phải vì tiền, vì lợi. Trong em tỏa lên một nét nhẹ nhàng và trìu mến làm cho con tim tôi bồi hồi xao xuyến.
Tôi chỉ dám nhìn từ xa mà cầu chúc cho em được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ước gì em là con của một gia đình bình thường, em cũng là người con của tỉnh lẻ lên đô thành theo đuổi ước mơ như tôi thì tốt biết mấy. Em có khi nào nghĩ về tôi hay không dù chỉ một lần. Hoàn cảnh và sự thật không cho phép tôi tới gần em, tôi sợ rằng em sẽ không đủ can đảm và niềm tin để chấp nhận tôi. Tôi yêu em, tôi không hề có lỗi khi yêu em nhưng tôi sợ tiếng đời dị nghị và đàm tiếu. Em mãi là thiên thần trong lòng tôi, em vội đến trong những giấc mơ và tan biến đi đâu khi trời vừa hửng sáng. Đành tìm bóng hình em trong những giấc ngủ muộn màng.
Tôi chỉ dám nhìn từ xa mà cầu chúc cho em được hạnh phúc, chỉ còn biết âm thầm chịu đựng nỗi giày vò vì nhớ em mà không dám bày tỏ. Tôi chỉ mong sao em có thể hiểu được lòng tôi, biết rằng có một người luôn quan tâm, lo lắng cho em, trộm nhìn em bằng ánh mắt chứa chan tình yêu và mong đợi. Mong sao trong sự giàu sang và đầy đủ ấy, em vẫn nhận ra rằng nghèo không hề có tội, tiền tài và danh vọng không thể mua được tình yêu, nó chỉ là những chất xúc tác chứ không hề quyết định được tình yêu đôi lứa.
ht2008hd@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lòng anh mãi không quên! Anh đã quá yêu em và không muốn mất em... (Ảnh minh họa) Không biết phải bắt đầu từ đâu nữa em à! Em đã quyết định ra đi nhưng tại sao anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó. Có lẽ vì anh đã quá yêu em, anh không muốn mất em... Anh đã ước mơ về một gia đình...