Người đàn ông yêu mùa đông
Em còn nhớ, lần đầu tiên em thấy một người đàn ông lại có nụ cười lạnh lùng đến thế.
Đêm qua, ngồi nghe cơn mưa chuyển mình trên phố, nghe lá buồn buồn rơi trên mặt đường xào xạc, nghe cơn lạnh trong lòng mình dần nổi lên khiến cho đôi vai run rẩy, gió lạnh thổi vào lòng, bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu kỉ niệm cũ êm muốn giấu đều bị bật tung tận gốc rễ. Nhớ, hóa ra như mùa tới, nỗi nhớ anh cũng tới theo mùa.
Mỗi năm một lần, khi đông đến, em lại nhớ một người, một người con trai yêu mùa đông hơn yêu em! Vì thế, nên chúng ta chỉ có thể xa nhau, em như mùa thu lặng lẽ u buồn, anh như mùa đông giấu đi tất cả những ấm áp của mình vào tận đáy sâu trong hồn chỉ để cho người ta thấy sự lạnh lùng của riêng mình. Và cũng chính vì em không thể khiến anh cảm thấy ấm áp, không thể đào xới lên cái ấm áp bị anh chôn chặt trong lòng mình nên em mãi mãi chỉ có thể đứng bên lề đời anh!
Em còn nhớ, lần đầu tiên em thấy, một người đàn ông lại có nụ cười lạnh lùng đến thế. Nếu như cười là một trạng thái cảm xúc thì em thấy nó trên môi anh như một cử chỉ vô tình, chỉ là vô tình anh nhấc môi lên mà thôi! Anh cười mà khiến tim em nhói lên một cảm giác sợ hãi. Em tự hỏi mình: liệu có niềm vui nào chạm được vào trái tim anh không?
***
Nhưng rồi khi ấy, em đã ngông cuồng nghĩ, nhất định em sẽ bước vào trái tim anh, sẽ nhóm lên một ngọn lửa yêu thương ấm áp nhất. Em sẽ chính là tất cả những gì ấm áp mà anh vốn thiếu thốn. Nhưng rồi, khi càng lún sâu, khi càng yêu anh nhiều hơn em lại càng nhận ra mình cô đơn. Em càng ngày càng thấy mình cô đơn khi yêu anh! Cô đơn vì yêu, nghe có vẻ buồn cười lắm không anh? Nó giống như cái cảm giác em chính là một kẻ hành khất đói khát đứng nhìn những món ăn nóng ấm bên ngoài cảu kính của một nhà hàng ấm áp trong một đêm tối mùa đông lạnh lẽo vô cùng. Cái cảm giác yêu và bất lực như thế cũng không khiến trái tim anh cảm động vì em!
Cái cảm giác yêu và bất lực như thế cũng không khiến trái tim anh cảm động vì em! (ảnh minh họa)
Chính mùa đông cũ ấy, cách đây bao lâu nhỉ, trái tim con gái đã chỉ vì sự lạnh lùng của anh mà rung động và cũng chính vì sự lạnh lùng ấy mà đớn đau. Vì sự lạn lùng ấy mà tự bỏ cuộc và âm thầm ôm một vết thương lòng quá lớn để ra đi. Em đau khổ vì chính thứ mình yêu tha thiết. Và thất bại trước chính thứ khiến em yêu mê muội? Em đã tự hỏi mình, anh sống như thế nào với sự cô đơn của mình, với sự lạnh lẽo của mình? Tại sao không thể thêm em vào đó??? Tại sao không thể thêm vào đời mình thứ ấm áp nồng nàn cảu một trái tim tha thiết yêu anh? Tại sao lại bắt tim mình lạnh trong khi có người con gái sẵn sàng chỉ vì anh mà làm trái tim anh ấm áp?? Nhưng vì anh chối từ, nên tất cả những mùa đông tiếp theo, cả hai chúng ta cùng chịu lạnh!
***
Em đã thua cuộc, em đã phải trả lại anh với mùa đông của chính anh. Em còn nhớ, có lần em hỏi anh:
Anh thích mùa nào nhất trong năm?
Video đang HOT
Anh bảo:
Là mùa đông!
Em đã cười:
Vậy thì nhất định vì anh, em sẽ là mùa xuân, anh cứ đi hết những lạnh lùng, anh sẽ gặp em ấm áp đang đợi anh phía trước. Dù thật sự em thích mùa thu, nhưng nguyện vì anh, em sẽ làm mùa xuân đợi anh sau mùa đông lạnh lẽo!
Anh cười, chỉ một câu duy nhất:
Trẻ em ngốc! Nhưng ngông cuồng!
Em nói:
Em nhất định chỉ vì anh mà ngốc tới cùng!
Một người con gái yêu anh như thế cũng không đủ khiến anh cảm thấy ấm áp hơn sao? Một người con gái cuồng nhiệt như thế cũng không thể đốt lên trong tim anh dù chỉ là đốm lửa? Và một cô gái nguyện vì anh mà xin ngốc nghếch tới tận cùng, anh cũng không thể nào một lần thử ngốc cùng sao?
***
Đúng, sau bao nhiêu năm kể từ ngày em nói: Em thua anh rồi! Em không thể nào ngốc nghếch tới cùng để tự lừa dối mình rằng: Một ngày nào đó anh sẽ yêu em! Bây giờ nghĩ lại em mới biết, ngày ấy ngay từ đầu em đã là kẻ yêu thất bại! Em đã không biết cách cùng anh chịu lạnh, mà cứ khăng khăng phải sưởi ấm cho anh! Đó chính là lí do vì sao em không thể nào bước được vào trái tim khép cửa lạnh lùng của anh! Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, sau bao nhiêu trưởng thành của con tim, khi nhìn lại quãng thời gian yêu anh em mới chượt nhận ra rằng:
Có lẽ, anh sẽ yêu một cô gái ôm anh trong lạnh lẽo và cứ ngồi yên như thế chịu đựng cùng anh hơn là một cô gái chạy đi vì cô ấy nghĩ nhất định phải tìm ra củi lửa để đốt lên cho cả hai cùng ấm!
Và em biết, anh sẽ không yêu một cô gái nhất nhất đòi có được trái tim anh, đòi có được sự ấm áp của anh… trước khi hiểu được con người lạnh lẽo của anh! (ảnh minh họa)
Anh sẽ yêu môt người con gái cùng anh đi dưới mưa lạnh chứ không yêu một cô gái nhất định vì anh mà chạy đi tìm cho được chiếc áo mưa đôi.
Anh sẽ yêu một người con gái ngồi bên anh để nghe nỗi cô đơn, lặng lẽ trong lòng mình để hiểu thật sự cô đơn là như thế nào? Chứ nhất định không yêu một cô gái đang cố gắng bật thứ nhạc ồn ào mà anh không thích chỉ để cho có tiếng người, chỉ vì cô ấy nghĩ, ồn ào nhất định sẽ khiến người khác bớt cô đơn…
Và em biết, anh sẽ không yêu một cô gái nhất nhất đòi có được trái tim anh, đòi có được sự ấm áp của anh… trước khi hiểu được con người lạnh lẽo của anh!
***
Em không biết bây giờ anh đã tìm được người con gái ấy chưa?? Sau khi có một cô gái ngốc yêu anh không đúng cách, yêu anh không như những gì anh muốn, yêu anh vội vàng muốn chạy tắt đến trái tim anh thật nhanh…? Giờ em đã biết: Biết là chẳng thể khiến anh cảm động nhưng mỗi khi cơn gió lạnh trở mùa, trái tim vẫn âm thầm nghiêng nỗi nhớ về anh? Người ta sẽ gấp gáp chuẩn bị áo ấm cho ngày gió mùa Đông Bắc, còn em sẽ chuẩn bị những kí ức, để nó đừng dội về dữ dội thành cơn bão lòng! Hóa ra, thứ khiến ta khắc ghi lại chính là thứ ta muốn quên nhất! Đôi khi em đã tha thiết muốn quên anh, quên đi những ngỗ nghếch khờ dại trong đời mình. Nhưng khi càng cố quên em lại càng nhớ, như người ta càng sợ lạnh thì lại càng thấy màu đông lạnh thêm!
Chỉ vì trong năm có bốn mùa và nhất định có mùa đông nên em không thể nào trốn được những kí ức về anh. Nên em để nó quay về như một thứ quy luật tất yếu của thời gian. Và em cũng tự hỏi mình: liệu anh có còn nhớ em? Nhớ một đứa con gái nhất định vì anh mà chạy đi tìm áo mưa? Trong khi anh cần một người đi cùng?? Có nhớ một cô gái: giữa cái lạnh quay quắt của mùa đông nhất định vì anh mà học đan, nhất định vì anh mà muốn anh được ấm! Có lẽ cách em yêu không đúng ý anh, nhưng là tất cả con tim em cảm nhận được và chân thành hết mức! Dù không khiến anh rung động, nhưng có thể khiến anh không quên chứ? Người đàn ông yêu mùa đông mà em đã từng yêu??
Theo VNE
Yêu thì cũng phải có tiền mà sống chứ?
Cô bạn tôi cứ lăn xả vào anh chàng nghèo xác nghèo xơ, không có lấy một tấc đất nuôi thân. Nói thế thì hơi quá nhưng anh này nghèo thật.
Chẳng có công việc gì ổn định, nay đây mai đó làm cho người ta rồi lại về nhà nghỉ ngơi dài ngày vì không có ai mướn đi làm. Trong khi cô ấy học hết đại học, công việc cũng khá là ổn, dù thu nhập không quá cao.
Nhiều lần tôi bảo với cô ấy, lấy ai thì lấy, cũng nên chọn cho mình một người chồng có công việc ổn định, có chỗ dựa vào. Cô ấy cười &'nếu ai cũng nghĩ như bà thì những người không có công việc ổn định họ ế vợ hết à?'. Bằng lòng không phải chuyện kén chọn hay chê bai người đi làm lông bông, chỉ là cô ấy học hành ra rồi, bố mẹ nuôi bao năm, lại có công việc tốt thì cũng nên kiếm cho mình một tấm chồng để dựa thân sau này. Mình không phải là người đòi hỏi này kia, nhưng mình là phụ nữ, mình có quyền yêu cầu với người chồng của mình như vậy...
Anh chàng này được cái khéo mồm, khéo đến phát sợ. Gặp người lớn thì ai cũng phải khen anh ấy ngoan ngoãn, hiền lành, ăn nói lễ độ, chẳng chê vào đâu được. Đến tôi cũng phải ngưỡng mộ về tài ăn nói của anh ta. Nhưng chỉ được cái võ nói thôi còn hành động thì hạn chế. Dẫn chứng là, cái gì người lớn nói anh ta cũng vâng, nhận lời như thật nhưng mà chẳng thấy làm. Có hôm thấy bố cô bạn tôi bị ho, anh ta bảo &'hôm nào để cháu nhờ đứa bạn mua giúp bác cái thuộc trị ho này, đặc trị lắm, đảm bảo khỏi luôn'. Bác ấy mừng lắm, cứ rối rít cảm ơn trước nhưng sau tôi sang chơi, có vài lần nhắc chuyện bác ấy bảo, chẳng thấy gì...
Đã thế, hiện tại anh ta đang nhận tiền của bạn tôi tiêu pha hàng tháng. Tháng nào cô bạn cũng cung cấp cho anh ta một khoản, thế có phải là dại trai không? (ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi để ý, anh bạn này hay nói kiểu &'vuốt đuôi', tức là nói dạng khéo léo thôi chứ thật ra chẳng bao giờ làm theo và cũng không thật lòng nghĩ như vậy. Tiếp xúc vài lần là mình có thể hiểu được phần nào con người của anh ta. Vậy mà cô bạn tôi cứ chết mê, chết mệt. Chẳng hiểu anh ta dùng lời mẽ, miệng lưỡi gì mà khiến cô ấy mê muội như thế...
Tôi bảo nhiều lần rằng &'mày lấy hắn về thì sau này ăn bằng cái gì. Nhà thì không có, ở chung với mấy anh chị em trong một căn nhà cấp bốn. Bố mẹ thì cũng đã già rồi, nhiều tuổi, sau này lấy về lại cắt ra một tí tị ti đất, xây thành cái nhà dưới cỏn con cho vợ chồng mày, mày sống được không?'. Cô bạn tôi khó chịu ra mặt bảo &'nhưng mà tao yêu anh ấy, chỉ cần yêu nhau là đủ, có gì mà phải lăn tăn'.
Thú thực, tôi chẳng phải người tham giàu, chồng tôi cũng rất bình thường, hai vợ chồng cũng còng lưng kiếm tiền. Nhưng với cô ấy, tôi nghĩ, có thừa tiêu chí để chọn một người chồng hơn hẳn anh chàng kia, có thể có chỗ dựa vào. Căn bản, người ta rất tốt thì không sao, đằng này tôi chỉ thấy anh ta được cái khoản &'chém gió' là giỏi chứ đã làm được cái gì đâu...
Đã thế, hiện tại anh ta đang nhận tiền của bạn tôi tiêu pha hàng tháng. Tháng nào cô bạn cũng cung cấp cho anh ta một khoản, thế có phải là dại trai không? Tôi bực lắm, nói đi nói lại, nói nhiều quá thì cô ấy bảo tôi xen nhiều vào đời tư của cô ấy. Bây giờ đâu còn cái chuyện &'một mái nhà tranh hai trái tim vàng'. Tất nhiên, người ta vẫn có thể vì tình yêu mà hết lòng, hết dạ với nhau. Nhưng một người chồng không có chí hướng, không biết lo cho tương lai, mới yêu mà đã lấy tiền của người yêu tiêu pha thì tôi không cho là người chồng tốt được.
Tình yêu dù gì cũng phải có kinh tế, không phải là thực dụng mà là thực tế. Con người không chỉ sống để nói lời yêu nhau... (ảnh minh họa)
Chẳng phải, biết bao nhiêu gia đình vì kinh tế, vì nghèo khó, vì tiền bạc mà vợ chồng xích mích, cãi vã nhau. Người ta còn yêu nhau bằng mấy vậy mà lấy nhau về cũng không có tiền là cãi nhau. Nói chung, cuộc sống hôn nhân không giống như lúc yêu, không màu hồng. Cô bạn tôi chưa từng trải qua nên còn quá ngây thơ, cô ấy còn tin vào tình yêu, tin vào cái gọi là chẳng cần tiền bạc, chỉ cần yêu thôi. Yêu thì cũng phải có tiền mà sống chứ, chẳng lẽ cứ nằm nhà nói yêu nhau sao?
Người phụ nữ cần phải có một người đàn ông có chí hướng, có công việc ổn để nương tựa. Không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho con cái sau này, con cái sẽ chẳng thể sống nghèo khổ được. Sinh con ra mà không có tiền nuôi con, còn gì khổ tâm hơn. Thế nên, dù là nghèo thì cũng phải tính toán định hướng tương lai, xem anh ấy sẽ dự định làm gì khi cưới nhau, định thế nào... Chứ đừng cứ ngồi một chỗ mà nói rằng, tôi yêu em, yêu chân thành tha thiết, cả đời này tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em...
Tình yêu dù gì cũng phải có kinh tế, không phải là thực dụng mà là thực tế. Con người không chỉ sống để nói lời yêu nhau...
Theo VNE
Giả vờ yêu nhau thôi anh nhé! Em biết, hơn 1 năm qua anh đã hi vọng và tin tưởng rằng, em sẽ yêu anh. Một ngày nào đó em sẽ thuộc về anh, nhận ra tình cảm chân thành của anh. Anh ạ, không phải là em không biết anh yêu em và hi sinh cho em nhiều như thế nào. Em đã nhận thấy tình cảm ấy từ...