Người đàn ông trong mơ
Sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định, tôi lập gia đình. Chồng tôi là cán bộ một viện nghiên cứu. Anh hiền lành, chất phác, rất thương quý vợ con. Anh cũng không rượu chè cờ bạc, không gái gú trăng hoa. Hằng tháng, anh đưa hết lương cho tôi, chỉ để lại rất ít cho riêng mình. Cuối tuần anh dành thời gian đưa cả nhà đi chơi đây đó… Tôi hài lòng với gia đình nhỏ bé và yên ấm của mình. Cho đến một ngày…
Hôm đó, công ty tôi mở tiệc chiêu đãi đối tác tại một nhà hàng lớn. Sau bữa ăn sang trọng, bàn ghế được xếp lại, dành chỗ cho cuộc khiêu vũ. Nhạc vừa nổi lên, các đôi dìu nhau ra sàn nhảy. Chỉ còn tôi với một người đàn ông của công ty đối tác ngồi cạnh nhau tại bàn. Đó là một anh chàng hoàn toàn bình thường, không thể gọi là đẹp trai. Song, anh cuốn hút người đối diện bằng vẻ cương nghị, trầm tĩnh. Nở một nụ cười thân thiện, anh hỏi tại sao tôi không ra nhảy? Tôi thú thật là không biết nhảy. Anh gật đầu: “Chị và tôi giống nhau. Làm cái nghề này mà không biết nhảy là một thiệt thòi lớn đấy!”. Anh rót cho tôi một ly sâm banh: “Nào, chúng ta cụng ly vì sự giống nhau!”.
Có lẽ vì ánh đèn mờ ảo, vì tiếng nhạc dìu dặt và những ly rượu sâm banh mà tôi cảm thấy lâng lâng. Cuộc trò chuyện của chúng tôi sôi nổi dần quanh các đề tài văn học rồi âm nhạc. Khi chuyển sang đề tài tình yêu là lúc cả hai bắt đầu rơi vào cơn say. Một cơn say không chỉ vì chất cồn mà còn vì một cảm giác rất lạ bắt đầu xuất hiện trong mỗi người. Đó là cảm giác như mình vừa gặp lại một người rất thân thiết bị thất lạc từ lâu lắm. Ngồi trong một góc khuất nên không ai để ý đến chúng tôi. Mà cũng có thể là do rượu đã khiến tôi cảm thấy mình đang mơ, đang bay lơ lửng. Tôi và anh bỗng chìm đắm trong cảm giác mộng mị, yêu đương và hạnh phúc.
Một lúc sau, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay anh. Nhưng không phải trong nhà hàng mà ở ngoài sân. Trong bóng tối đồng lõa của một cây cổ thụ rậm rạp nào đó, môi tôi đang gắn chặt vào môi anh. Một cái gì đó thật êm ái, hết sức nhẹ nhàng, hết sức diệu kỳ khiến cả người tôi run bần bật. Vòng tay xiết chặt và mùi thơm dịu nhẹ từ tóc, từ cặp môi anh làm tôi ngây ngất. Chúng tôi chỉ rời nhau ra trong tiếc nuối khi có tiếng sếp gọi tôi…
Video đang HOT
Những ngày sau đó, tôi luôn nhớ đến anh. Nhớ đến ánh mắt say đắm và nụ hôn ngây ngất của anh. Nhiều khi, tôi như người mất hồn, chợt nhớ, chợt quên. Trước mắt tôi luôn hiện ra hình ảnh anh, người đàn ông xa lạ mà ngay cả cái tên tôi cũng không biết ấy. Tôi hay tự hỏi, giờ này anh đang ở đâu? Làm gì? Anh có nhớ tôi? Nhớ đến khoảnh khắc kỳ ảo đã có giữa hai chúng tôi đêm ấy? Mà có thể anh quên tôi rồi. Bởi vì, nếu nhớ, anh đã tìm cách liên lạc với tôi vì anh biết địa chỉ cơ quan tôi mà. Tôi chợt cảm thấy đau nhói trong ngực khi nghĩ rằng, có lẽ tôi đã bị lãng quên. Đàn ông mà, nông nổi và hời hợt lắm!
Song, mặt khác, tôi biết mình làm thế là rất không nên, là phản bội chồng con, là tội lỗi. Tôi dằn vặt, tự trách bản thân, bắt mình phải chấm dứt ngay cái trò tự huyễn hoặc vô lý này đi, luôn nhắc nhở mình về sự hiện hữu của gia đình… Ở công ty, tôi lao vào công việc. Ở nhà, tôi xoay như chong chóng để làm mình bận rộn. Nhưng tôi vẫn không sao quên được anh, người đàn ông trong mơ ấy. Những khi cùng với chồng, tôi vẫn hình dung đó là anh. Tôi nghe thoang thoảng mùi thơm dịu từ mái tóc anh. Mùi mồ hôi tỏa ra từ thân thể anh trong cái đêm ấy. Nỗi nhớ điên cuồng và nỗi khao khát anh đôi khi biến tôi thành người đàn bà hừng hực. Nhưng sau đó, khi chồng lăn ra ngủ say sưa, tôi lại nuốt vào trong những dòng nước mắt mặn đắng, thấy tê tái một nỗi buồn da diết…
Đến một ngày, nỗi nhớ điên cuồng khiến tôi làm một việc dại dột. Tôi đến công ty đối tác, lân la dò hỏi và tìm đến được phòng anh. Tim tôi đã rung lên những nhịp đập rộn rã khi nhìn thấy lại khuôn mặt ấy. Song, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của tôi. Cũng hết sức bất ngờ, anh đón tôi với vẻ lịch sự nhưng lạnh nhạt của một người xa lạ: “Tôi thấy chị rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau?”.
Giây phút ấy, đất dưới chân tôi như sụp đổ. Anh đã quên thật hay chỉ giả vờ quên vì biết rằng không nên nhớ? Nhìn sâu vào đôi mắt đang nhíu lại, ưu tư và suy ngẫm của anh, tôi chợt nhận ra, cái khoảnh khắc khao khát và say đắm mà tôi nâng niu suốt những ngày qua, hoàn toàn vô nghĩa với anh. Vậy mà suýt nữa tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình chỉ vì một phút xao lòng…
Theo PNO
Ngang nhiên cặp bồ trước mặt vợ
Sau một thời gian dài đau khổ, day dứt, giờ đây khi tôi đang sắp sửa đưa ra quyết định cuối cùng thì mọi chuyện lại làm đảo lộn hết. Tại sao?Tôi phải làm sao đây?
Tôi có một gia đình yên ấm và hạnh phúc, với 2 đứa con ngoan ngoãn biết thương cha, thương mẹ, yêu gia đình. Gia đình là tất cả với tôi mặc dù cuộc sống vợ chồng gặp không ít khó khăn và sóng gió...Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì sau tất cả những khó khăn về vật chất, tinh thần đó chúng tôi đã dũng cảm cùng nhau vượt qua hết.
Tôi những tưởng giờ đây chúng tôi sẽ càng khắng khít hơn, hạnh phúc hơn khi mà mọi thứ bắt đầu đi vào nề nếp và ổn định. Nhưng chồng tôi từ khi gặp lại bạn bè xưa, công việc thoải mái, anh bắt đầu đi nhiều hơn, nhậu nhiều hơn, các cuộc vui liên miên. Tôi cũng có nói thì anh biện bạch "bạn bè thích có anh thì mới vui". Tôi vẫn tôn trọng tình bạn của anh, không bao giờ gọi lúc anh đang vui với bạn bè, chỉ trừ khi anh về nhà, hết say tôi mới nhỏ to khuyên anh. Cũng có lúc không tránh khỏi cảnh vợ chồng hờn giận trách móc. Kinh tế của các bạn anh đa số là khá, trong khi gia đình tôi thì mới vừa tạm gọi là dễ thở. Tôi rất ngại khi anh đi nhiều thì thua thiệt với bạn bè, nên dần dần anh cũng ít đưa đủ lương cho tôi và sau nữa gần như không có. Hơn thế tôi bắt đầu cảm tưởng chồng mình có nhiều điều khác. Giác quan của người phụ nữ mách bảo và tôi bắt đầu để ý.
Tôi biết tính anh chỉ chịu thua khi ai đó nói với anh phải đầy đủ chứng cớ rõ ràng...Và rồi những chứng cớ tôi đưa ra, tôi tranh luận với anh những tưởng chỉ là để khuyên chồng mình đừng lạc lối nhưng tôi đã lầm. Lúc tôi tưởng tôi đã thắng lại là lúc tôi đau khổ nhất. Chính anh đã ngồi bộc bạch hết với tôi, người vợ đầu ấp tay gối của anh, rằng anh yêu và đó là tình yêu thực sự trong đời của anh, rằng anh không hề yêu tôi. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình. Tôi sốc thực sự...Chỉ có ai từng trải qua những tháng ngày cuộc sống khó khăn, khổ cực rồi bây giờ mới có chút dễ thở như tôi thì mới hiểu cho nỗi đau khổ cùng cực. Tôi biến thành một con người khác hẳn. Cuộc sống với tôi không thể dừng lại, tôi còn con, còn gia đình.
Tôi đã xin anh chia tay nhưng anh không chịu. Anh chỉ muốn có cả hai, không chịu bỏ bên nào. Nhìn anh say sưa với men hạnh phúc, rạng ngời ánh mắt khi mua quà cho người yêu mỗi khi đi xa về, sáng sáng chúc người yêu một ngày hạnh phúc, tối tối lại nhắn tin chúc ngủ ngon với những câu âu yếm nồng nàn, điều mà từ khi yêu nhau và lấy nhau đến nay với tôi không hề có... mà tôi cảm thấy tủi hận.
Tôi vẫn thường biện hộ là tính anh thế nên chẳng dám buồn, dám đòi hỏi gì ở chồng mình khi những ngày lễ, Tết, kỷ niệm bạn bè có hoa có quà mà mình không có... Tôi nhận ra một điều với anh, tôi không còn là gì nữa cả . Tối ngủ bên vợ nhưng với lòng anh là bay bổng tận người yêu. Đi lo công chuyện gia đình với vợ nhưng vẫn có hình bóng người yêu theo sát anh mọi nẻo đường. Về nhà anh thành con người khác hẳn, mọi lo toan trong nhà anh dường như ỷ hết vào tôi, căn nhà giống như chỉ là chỗ anh trú chân đêm đêm... Nằm ngủ bên chồng mà lòng tôi quặn thắt và đau đớn không sao ngăn được những dòng nước mắt mặn đắng... Phải chi tôi điếc, câm, mù... Tôi cố gắng làm những gì mà một người vợ có thể làm, nhưng với anh không hề có ý nghĩa. Anh không hề chút đau xót khi tôi bị nỗi đau khổ hành hạ, anh bực mình khi tôi khóc, cằn nhằn vợ càng nhiều hơn, mọi cái không còn gì vui vẻ nữa. Chỉ cần tôi ngồi nói chuyện vui vẻ với anh là anh lại say sưa kể chuyện người yêu anh, không thèm biết đến trái tim vợ đang bị anh làm rỉ máu.
Anh đang coi thường tôi. Biết tôi không muốn làm lớn chuyện, biết tôi yêu anh, biết tôi sợ hàng xóm, bạn bè... nên anh ngày càng quá quắt với tôi và coi thường tôi hơn... Sau bao tháng ngày dằn vặt, đấu tranh tôi không thể chịu hơn được nữa, tôi cũng phải có cuộc sống của mình để còn đủ sức lo cho con tôi, chứ cứ duy trì tình trạng này tôi nghĩ mình không trụ nổi. Tôi quyết định viết đơn... Và rồi lá đơn tôi viết chưa kịp đưa anh ký. Tôi định để sau kỷ niệm ngày cưới của hai chúng tôi, tôi sẽ đưa anh ký đơn, tôi muốn giải thoát cho anh, cho tôi, không muốn duy trì những gì không thuộc về mình.
Đối với người phụ nữ phải có tồn tại cả tình yêu và tình thương, khi tình yêu đã không có thì lòng thương kia chỉ còn là thương hại. Tôi không cần sự thương hại đó. Vậy mà đùng cái bố anh phải nhập viện, phát hiện ra căn bệnh ung thư quái ác. Gánh nặng gia đình chồng đang đè tiếp lên vai tôi.
Giờ đây tôi đang rất đau khổ, không có lối thoát. Duy trì cuộc sống này thì tôi sợ sẽ có lúc tôi sẽ gục ngã không lo tiếp được cho con tôi. Còn quyết định ngay lúc này thì tôi lại thấy mình thành đứa con bất hiếu. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Đau đớn khi chồng ngoại tình liên tiếp Đối với anh, cuộc sống là một trò chơi... (Ảnh minh họa) Chị lấy anh khi anh vừa ly dị vợ, đem theo hai đứa con. Sau 8 năm chung sống, anh chị có thêm hai con nữa. Nhưng rồi, những đứa con khác lại lần lượt xuất hiện. Tại tòa, chị khóc không chỉ cho thân phận mình mà còn khóc vì...