Người đàn ông tôi đã yêu năm ấy
Tôi không cần anh phải lựa chọn tôi hay gia đình, tôi chỉ cần anh có yêu tôi, chỉ như thế là đủ.
Tôi đã đi qua bao mùa đông không có anh rồi nhỉ, có lẽ đã rất lâu. Từ năm 22 tuổi, tôi nhìn đời với con mắt đểu cáng, và luôn tự nhủ với bản thân rằng chẳng có ai đáng tin. Bây giờ tôi đã làm mẹ của một nhóc tì 4 tuổi. Tất nhiên, người tôi lấy làm chồng không phải là nhân vật chính của câu chuyện này và càng không phải là người mà tôi đã yêu năm ấy!
Thời học phổ thông, tôi là một đứa nghiền tiểu thuyết, tôi lùng sục khắp nơi, dường như bới tung cả thành phố để tìm cho bằng được những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng. Và cũng cái thời lắm mộng mơ đó tôi luôn ao ước có một tình yêu đẹp, một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn đúng nghĩa.
Tôi vẫn không thể nào quên được anh- người đàn ông tôi đã yêu năm ấy (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu đông rét mướt, cái ngày tôi chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống tự lập mà mẹ tôi gọi là “ra ở riêng”. Rồi cũng chính mùa đông năm đó tôi biết yêu lần đầu.
Người tôi yêu thật đặc biệt, anh chẳng phải là ngôi sao nhưng luôn là tâm điểm. Bình thường khi ở bên tôi anh rất kiệm lời, chỉ lặng lẽ đọc sách, lên facebook hoặc ngân nga vài điệu nhạc với cây ghita đã cũ. Tôi thích ngắm anh khi anh chơi đàn, chỉ lặng lẽ ngắm vậy thôi chứ chẳng phải tại anh đẹp trai đâu. Anh lớn hơn tôi khá nhiều tuổi và là người đàn ông có gia đình.
Anh là đồng hương với bố mẹ tôi. Nhà tôi có cửa hàng chuyên bán hàng xách tay từ nước ngoài về và anh là khách hàng thân thiết. Lần đầu tôi gặp anh, nói thật là chỉ nhớ mang máng bởi lúc đó tôi mới chỉ là học sinh lớp 9. Tôi chẳng quan tâm đến người ngoài và càng không cần biết đến khách hàng quen hay bạn của bố, việc duy nhất tôi phải làm lúc đó là ăn với học.
Video đang HOT
Năm tôi học lớp 10, thời gian học cũng có dư ra chút ít vì đây không phải là lớp cuối cấp, tôi bắt đầu phụ giúp bố mẹ những khi rảnh rỗi. Dần dần, tôi quen với mặt khách, biết tự quản lý cửa hàng lúc vắng bố mẹ. Số lần tôi gặp anh cũng nhiều hơn, nhưng với tôi lúc ấy anh chỉ như một khách hàng hoặc hơn tí nữa là bạn của bố.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài của anh tôi nghĩ chắc anh là một doanh nhân thành đạt, mãi cho đến năm tôi đỗ đại học tôi mới biết rằng, anh là một nhà báo và quan trọng hơn anh là cựu sinh viên khoa báo chí trường tôi. Thật trùng hợp, cái mà sau này tôi luôn nghĩ là “số trời”.
Năm đó tôi vào đại học, cũng như đám bạn cùng trang lứa tôi xa nhà, xa bố mẹ, tôi luôn tự hứa với bản thân mình sẽ chẳng yêu ai, vả lại, tôi cũng không muốn đau khổ quằn quại vì thứ tình cảm vớ vẫn đó. Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ, tôi đã yêu khi lý trí thì luôn nhắc nhở không được đi vào con đường tình ái trắc trở. Tôi đã yêu, đã yêu tha thiết người mà trước đây tôi chẳng màng quan tâm, người mà mãi cho đến sau này tôi vẫn luôn xem là thần tượng.
Anh là người mở lời yêu tôi, vốn nhút nhát lại được bố mẹ giáo dục trong khuôn phép mẫu mực nên thoạt đầu tôi một mực từ chối, thậm chí còn cho rằng anh đang lừa tôi. Cũng phải, ai trong hoàn cảnh đó cũng nghĩ như vậy. Nhưng rồi tôi đồng ý, phần vì xa gia đình, đôi lúc tủi thân cần ai đó ở bên, phần vì anh rất thương tôi, ít nhất tôi cũng cảm nhận được như vậy.
Những ngày tháng bên anh thật hạnh phúc, lúc đó tôi còn nghĩ sẽ chẳng bao giờ tôi buông tay anh, cho dù có làm phận người tình. Thật điên rồ đúng không? Bạn tôi đứa nào cũng can ngăn, nhưng thấy tôi hạnh phúc, nụ cười ngọt luôn nở trên môi lại thôi. Đôi lần anh về nhà hay đi công tác nỗi nhớ, niềm thương lại đong đầy khó có gì có thể tả được.
Tôi yêu anh nhiều lắm, tình yêu của đứa con gái mới lớn thật trong sáng, chỉ biết yêu và yêu. Tôi không cần anh phải lựa chọn tôi hay gia đình, tôi chỉ cần anh có yêu tôi, chỉ như thế là đủ. Anh và tôi yêu nhau được hai năm thì xảy ra xích mích, đơn giản chỉ là anh đã học xong chương trình, anh trở về quê làm việc còn tôi thì mới bước vào năm thứ 3 đại học, đứng chôn chân nhìn anh đi xa mà không làm gì được.
Tình cảm rạn nứt, mộng mơ lắm nhưng rồi vỡ tan, tình yêu đầu đời, đẹp lắm rồi cũng như bong bóng xà phòng. Tôi bắt đầu với những ngày tháng thật thảm hại, từ một cô gái yêu đời, trên môi luôn nở nụ cười tươi rói trở thành bệnh nhân của chứng trầm cảm, bệnh càng ngày càng nặng hơn, dường như trong tôi không tìm ra lối thoát. Yêu rồi đau. Thương rồi hận thù. Những thứ đó cứ hiện hữu trong tôi tưởng chừng là bất tận.
Thời gian làm trôi xóa tất cả nhưng cũng là phương thuốc hàn gắn vết thương, dù cho nó có lở loét, có sâu hoắm đến đâu. Tôi gượng dậy, tìm lại mình của ngày nào đã mất, không có anh không có nghĩa là chẳng còn gì, tôi còn bố mẹ, gia đình và bản thân mình.
Bao nhiêu ước mơ, dự định trong tương lai tôi phải thực hiện cho bằng được và hơn thế, tôi muốn cho anh biết, không có anh tôi vẫn là tôi, vẫn cười, vẫn sống tốt.
Nói cho cùng, mối tình này của tôi chỉ mãi được xem là kí ức, là ước mơ viển vông, và bản thân tôi là người biết được tương lai nhưng vẫn cứ lao vào như con thiêu thân.
Bây giờ, ngồi nhìn lại quá khứ, nhìn lại từng ấy năm tôi vẫn không thể nào quên được anh- người đàn ông tôi đã yêu năm ấy, dù đau lắm, tổn thương lớn lắm vẫn không thể nào ghét, không thể nào đặt hận thù lên anh được.
Theo Khampha
"Anh cứ ra ngoài kiếm một đứa con, em sẽ nuôi"
Tôi đã rất bối rối, đau khổ khi vợ nói "Anh cứ ra ngoài kiếm một đứa con, em sẽ nuôi".
Tôi cưới vợ từ năm 27 tuổi, tới nay đã được 3 năm. Lẽ ra đó phải là 3 năm hạnh phúc của vợ chồng son và chào đón những đứa con xinh xắn ra đời. Nhưng không, trong 3 năm đó chúng tôi đã trải qua những tháng ngày đằng đẵng đau khổ, mòn mỏi hi vọng rồi bỗng chốc vụt tắt. Cũng bởi vợ tôi bị vô sinh bẩm sinh và không bao giờ có khả năng sinh con.
Nhiều lần hai vợ chồng cùng ra Bắc vào Nam chạy chữa, nhưng rồi kết quả nhận được khiến cô ấy buồn rười rượi. Tôi biết, không ít đêm vợ tôi ngồi trong nhà tắm khóc một mình. Tôi biết cô ấy vẫn đang gắng gượng từng ngày để đối diện với thực tế. Đôi lần cô ấy còn gọi điện tâm sự khóc với cả mẹ ở quê, nhưng tôi không biết làm gì.
Tôi cố gần gũi vợ bao nhiêu càng khiến cô ấy tổn thương bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Khi tôi gọi điện lại cho mẹ, bà cũng động viên tôi nên cố gắng chăm sóc vợ cho tốt. Tôi cũng nhờ bà nên thường xuyên nói chuyện với con gái mình hơn để cô ấy đỡ tủi thân. Biết làm sao được khi cuộc sống không cho vợ chồng tôi một cơ hội, dù chỉ là một tia hi vọng mong manh.
Thời gian gần đây, vợ tôi bỗng dưng thay tính đổi nết, cô ấy không còn đoan trang thùy mị như trước nữa. Tôi để ý vợ thường hay nói chuyện với mẹ tôi và có thái độ chẳng lấy gì làm vui vẻ. Một hôm, tôi mạnh dạn hỏi, thì cô ấy nói rằng "Mẹ muốn chúng mình ly hôn, để anh cưới vợ khác. Anh con trai duy nhất trong gia đình, không thể sống mà không sinh con được. Mẹ còn nói, nếu em không chịu ly hôn, bà cũng sẽ bắt anh cưới thêm vợ".
Vợ tôi nói, rồi ôm mặt khóc bỏ đi. Tôi cả đêm không ngủ được vì lo cô ấy bị làm sao. Nói thật tôi thề là sẽ không lấy ai ngoài cô ấy, và chắc chắn tôi không làm chuyện tuyệt tình như vậy. Tôi chấp nhận, mọi rủi ro, bất hạnh có thể xảy ra trong đời mình khi quyết lấy cô ấy.
Hôm sau, vợ trở về nhà lúc 5h sáng, mặt thất thần không còn một giọt máu. Tôi không nghĩ đời chúng tôi lại cơ cực tới như vậy. Tôi đã nhiều lần gọi điện nói với mẹ tôi rằng, tôi sẽ không lấy ai ngoài cô ấy, nếu không được tôi sẽ đi thụ tinh nhân tạo. Tốn kém bao nhiêu tôi sẽ vay mượn, cùng lắm tôi sẽ xin con nuôi... Và lời cuối tôi mong bà đừng xen vào cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi nữa. Bao nhiêu người cũng rơi vào hoàn cảnh như tôi và họ đã làm được, vậy sao tôi không tự cố gắng.
Từ hôm quay về, vợ chồng tôi như hai chiếc bóng trong nhà, tôi cố gần gũi vợ bao nhiêu càng khiến cô ấy tổn thương bấy nhiêu. Cô ấy khóc suốt ngày, thậm chí là bỏ ăn. Cho tới một hôm, cô ấy gọi tôi lại và nói "Anh cứ ra ngoài kiếm một đứa con, em sẽ nuôi. Anh cùng với ai em không quan tâm, không ghen tuông làm gì cả". Tôi đã rất bối rối, đau khổ...
Các bạn biết không nhìn mặt vợ tôi lúc đó tôi rất sợ. Khi tôi không phản ứng gì, vợ tôi còn dọa dẫm "Nếu hết năm nay, anh không kiếm được một đứa con là con anh thì em sẽ bỏ đi, em sẽ ly hôn. Em đã mệt mỏi lắm rồi".
Giờ tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi, tôi chỉ yêu mỗi mình vợ thôi, tôi không muốn phản bội cô ấy. Với tôi con cái cũng quan trọng, nhưng nó phải là hạnh phúc của hai vợ chồng tôi? Nếu cô ấy cứ kiên quyết thế tôi phải làm sao đây?
Theo Khampha
Bi hài nhật ký 7 ngày giữ chồng của bà vợ U30 Hôm nay thấy chị em kháo nhau các bí kíp giữ chồng, vợ ngồi im nhưng thực ra là đã nghe hết tất cả. Vợ nghĩ tới lúc mình cũng cần thay đổi và áp dụng các chiêu giữ chồng có chút "nhân bản" từ lời các chị em nói. Vợ tin chắc rằng chỉ sau 7 ngày tình yêu của mình lại...