Người đàn ông sưởi ấm trái tim tôi
Em muốn anh đọc được những lời này để có thể hiểu được nỗi lòng của em và hiểu hơn về bản thân em. Em, một đứa con gái sinh ra và lớn lên tại một vùng đất cằn cỏi, nhiều thiên tai. Có lẽ vậy mà bản tính của em có chút lì lợm, và mọi người thường bảo em là đứa có cá tính. Liệu đó có phải là sự thật?
Chỉ biết rằng lí trí dù mạnh đến mấy cũng không thắng nổi con tim em. Ngày sinh viên, em tự hứa với lòng sẽ không yêu một ai, chỉ tập trung vào việc học để đền đáp công lao của bố mẹ. Sau này đi làm sẽ tìm một người con trai miền Trung hoặc miền Nam để yêu và để cưới. Nhưng số phận thật thích trêu đùa con người, và đã sắp đặt cho em gặp người ấy, một người con trai Bắc chính hiệu, và ngay trong lần đầu gặp gỡ tại công ty em đã yêu.
Cho đến bây giờ em cũng không hiểu em yêu người ấy vì lí do gì. Đẹp trai cũng bình thường (so với em), học thức cũng ngang em (có thể nói là thua em một tí), tốt tính ư? (không hề có), nói chuyện có duyên ư (hình như cũng không có). Nói chung là ở người ấy hội tụ tất cả các điểm xấu của một người con trai Bắc (gia trưởng, ích kỉ, bảo thủ…). Hơn thế nữa, người ấy còn không có tính chiều chuộng phụ nữ. Vậy mà em vẫn yêu một cách mù quáng. Chỉ biết rằng những lúc ở bên, dù người ấy không nói gì, dù em hay lẽo đẽo bám theo, nhưng em vẫn rất vui, vẫn cảm nhận được hạnh phúc dù nhỏ nhoi. Có lẽ thế mới là tình yêu đích thực chăng?
Người ta thường bảo tình đầu rất dễ đổ vỡ, và mối tình của em cũng ra đi một cách nhanh chóng như khi nó đến vậy. Sau 2 năm yêu nhau, người ấy chuyển công tác về định cư, sinh sống luôn ở Bắc, chỉ hứa là sẽ đưa em ra đó sau. Tuy nhiên lời hứa của người ta nó đã rơi rớt trên chuyến bay SG-HN, và tình yêu của chúng em cũng kết thúc nhanh chóng như khi người ta kết thúc một chuyến bay từ SG-HN vậy.
Video đang HOT
Liệu còn ai trên thế gian này có thể sưởi ấm được trái tim băng giá của em? (Ảnh minh họa)
Ước gì em có thể khóc một lần từ lúc chia tay. Chỉ một điều đơn giản vậy thôi, nhưng em không thể làm được. Em không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng điều đó nó hủy hoại em còn ghê gớm hơn được khóc. Dù em không hề nhớ đến người đó một giây phút nào, nhưng hằng đêm trong giấc mơ của em, hình bóng người đó vẫn luôn ám ảnh. Vì thế em rất sợ phải đi ngủ, và thường thức cho đến 2-3h sáng để cho thật mệt rồi mới ngủ, rồi sụt cân, rồi công việc của em rơi vào trạng thái hoảng loạn, mất kiểm soát.
Khoảng 5 tháng sau, vô tình em đọc lại câu nói đời thay đổi khi ta thay đổi, và rồi lí trí thôi thúc em phải thay đổi, phải chỉnh đốn lại cuộc sống của mình. Em đã làm điều đó bằng cách em lao vào các cuộc gặp gỡ qua mai mối, qua bạn bè… Có rất nhiều người đẹp trai, thành công, cũng có người nói chuyện rất có duyên. Tuy nhiên em chưa đi với người nào qua lần thứ 2. Em không hề so sánh họ với người ấy, chỉ có một điều em thấy ở họ là sự nhạt nhẽo, vô vị. Gặp khoảng 10 người như vậy, em mới nghiệm ra là càng gặp, em chỉ làm tổn thương họ và quan trọng hơn là làm tổn thương chính bản thân mình.
Giờ đây đã hơn một năm trôi qua, em vẫn không thể hiểu nổi bản thân mình đang cần gì, đang kiếm tìm điều gì. Bây giờ cuộc sống của em đã đi vào quỹ đạo trở lại, em vẫn vui vẻ với mọi người, có thêm nhiều bạn mới, và vẫn có rất nhiều vệ tinh xung quanh em. Tuy nhiên trái tim em vẫn chưa thể rung động với bất kì một ai dù trong kí ức lẫn trong tiềm thức, hình ảnh của người đó nhạt lắm, mờ nhạt đến nỗi em còn không thể hình dung nổi khuôn mặt người ấy như thế nào.
Nhìn tất cả lũ bạn lần lượt đi lấy chồng, em cũng ao ước có một gia đình nhỏ nhỏ, xinh xinh, và em sẽ vun vén hết mình vì cái gia đình ấy. Nhiều lúc em còn nghĩ hay là mình lấy đại một ai đó rồi sẽ về yêu sau. Nhưng liệu em có đủ dũng cảm để lấy một người mà mình không hề yêu? Liệu còn ai trên thế gian này có thể sưởi ấm được trái tim băng giá của em? Nếu anh có thể làm điều đó, vì sao đến giờ này anh vẫn chưa chịu xuất hiện trước mặt em?
Theo VNE
Day dứt vì phản bội bạn trai
Em bắt đầu say nắng người mới và nhận ra tình cảm với anh không phải là tình yêu.
Mỗi lần gặp anh, em đều cảm thấy vô cùng đau khổ khi mình đang lừa dối anh. Em không biết phải nói với anh điều này như thế nào, thậm chí cũng không biết có nên nói cho anh hay không? Trong lòng em đấu tranh dữ dội nhưng không tìm ra cho mình lối thoát.
Em và anh là một đôi. Nhưng không phải là yêu nhau say đắm mà là do gia đình mai mối. Nhà anh ở gần nhà em, bố mẹ hai bên đều biết nhau cả. Hai bác bên nhà cũng rất quý mến em, coi em như con dâu. Bố mẹ em cũng ưng anh vì anh hiền lành, tốt tính, công việc lại ổn định. So với em thì anh yêu em nhiều hơn là em yêu anh. Vì nghĩ những điều kiện như vậy nên em nhận lời yêu anh và để hai gia đình tính chuyện lâu dài.
Hiện tại chúng em đã là người yêu của nhau được hơn 1 năm. Mọi người dự tính sang năm sẽ tổ chức đám cưới cho chúng em. Em vẫn còn đang học năm cuối ở thành phố, hàng tháng anh lên thăm em đều đặn 3 lần vào ngày cuối tuần. Anh rất tốt với em, lúc nào lên cũng mua quà, chăm sóc cho em từng ly từng tí. Mặc dù một tháng em mới về quê một lần nhưng anh vẫn qua nhà em thăm hỏi bố mẹ em luôn. Ai cũng nói anh sẽ là một chàng rể tốt, một người chồng tốt.
Em luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng, lúc nào cũng sợ sự việc bị bại lộ (Ảnh minh họa)
Em cũng rât trân trọng anh và cảm thấy hài lòng với chuyện tình cảm của mình mặc dù yêu nhau xa em chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhung. Cho tới khi em bắt đầu say nắng người đàn ông khác, em mới nhận ra tình cảm của em và anh không phải là tình yêu. Có lẽ em chỉ cảm thấy an toàn với mối quan hệ đó chứ hoàn toàn không phải là tình yêu.
Em và người mới nhanh chóng yêu nhau, chúng em si mê nhau rất nhiều. Em cũng không ngờ mình có thể thích một người nhanh đến như vậy. Chúng em thường xuyên hẹn hò, đi chơi, đi ăn với nhau và rồi em cũng đưa anh về phòng trọ. Chúng em đã làm chuyện đó, điều mà em chưa bao giờ cho phép người được gọi là người yêu em được làm chuyện đó.
Hai đứa em đã như vậy tới 3 tháng nay rồi và em cảm thấy rất hạnh phúc với tình cảm đó. Em biết điều ấy là không nên nhưng em không dừng lại được. Tuy vậy, em cũng biết tình cảm này không thể nào đi tới đâu được. Anh và em quê quán quá xa nhau. Anh nói rằng học xong anh ấy cũng sẽ về quê để làm việc. Còn em cũng không muốn đi đâu xa nhà cả, em muốn được sống ở quê mình, gần bố, gần mẹ.
Giờ em luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng, lúc nào cũng sợ sự việc bị bại lộ. Em còn cảm thấy có lỗi với người yêu của mình ở quê nhà nhiều lắm. Em không biết mình phải làm gì nữa. Mong mọi người cho em một lời khuyên!
Theo VNE
Anh vẫn chờ đợi chị ta bỏ chồng Đó là tình cũ của anh, họ quan hệ vụng trộm với nhau và vì chị ta mà anh bỏ em. Em thực sự không hiểu vì sao anh ấy lại làm như vậy. Em không tin được một người có ăn, có học như anh lại chọn con đường chen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác như vậy. Em vẫn...