Người đàn ông muốn b.ỏ v.ợ đã tỉnh ngộ sau cuộc trò chuyện với vị hòa thượng
Đêm khuya, ở một ngôi chùa cổ nọ có một người đàn ông và một vị hòa thượng. Người đàn ông đã có vợ nhưng lại đang yêu say đắm một cô gái khác, anh ta không biết xử lý như thế nào …
Người đàn ông hỏi: “Thưa thầy, con là người đã có vợ, nhưng giờ đây con lại đang yêu say đắm một người con gái khác. Một ngày không được gặp cô ấy trong lòng con rất khó chịu. Con thật sự không biết phải làm sao?”
Hòa thượng: “Con có chắc chắn rằng cô gái mà con yêu cuồng nhiệt này là người duy nhất và cuối cùng trong cuộc đời mình không?”
Người đàn ông cảm thấy có chút giật mình nhưng vẫn tỉnh táo trả lời: “Có ạ! Đã rất nhiều năm rồi con không có cảm giác rung động trước ai, nên lần này con không muốn bỏ lỡ ạ.”
Hòa thượng: “Vậy con hãy l.y hô.n vợ rồi sau đó cưới cô ấy.”
Người đàn ông : “Nhưng vợ con là người rất chăm chỉ, lương thiện và có trách nhiệm với gia đình. Nếu con làm như vậy có phải là nhẫn tâm và vô đạo đức quá hay không?
Hòa thượng: “Sống với vợ mà con không còn tình yêu thương thì mới là nhẫn tâm và vô đạo đức. Bây giờ người con yêu là người khác chứ không phải vợ con, nên l.y hô.n là việc làm đúng.”
Người đàn ông: “Nhưng vợ con vẫn rất yêu con, thật sự cô ấy rất yêu con.”
Hòa thượng: “Nếu vậy thì cô ấy thật sự là người hạnh phúc.”
Người đàn ông: “Nếu như con l.y hô.n với cô ấy và lấy cô gái kia thì cô ấy phải là người đau khổ mới đúng chứ, sao lại hạnh phúc ạ ?”
Hòa thượng: “Trong cuộc hôn nhân của 2 người, vợ con vẫn còn tình yêu dành cho con, còn con đã đán.h mất tình yêu dành cho cô ấy vì đã đem lòng yêu người khác. Có được hạnh phúc, mất đi mới là người đau khổ. Cho nên người đau khổ chính là con.”
Video đang HOT
Người đàn ông: “Nhưng mà, sau khi con l.y hô.n với cô ấy, con sẽ lấy người khác, thế thì cô ấy mới là người mất con và là người đau khổ chứ ạ?”
Hòa thượng: “Con sai rồi! Con chỉ là một hiện thân cụ thể của tình yêu trong cuộc hôn nhân với cô ấy. Khi không có con nữa thì tình yêu của cô ấy sẽ tiếp tục với một người đàn ông khác. Bởi vì tình yêu của cô ấy trong hôn nhân chưa bao giờ bị mất đi cho nên cô ấy mới là người hạnh phúc, còn con là người đau khổ.”
Người đàn ông: “Cô ấy đã từng nói cả đời này chỉ yêu một mình con. Cô ấy sẽ không yêu ai khác.”
Hòa thượng: “Thế con chẳng phải cũng đã từng nói với cô ấy như thế sao?”
Người đàn ông ngập ngừng: “Con… con…con…”
Hòa thượng chỉ tay vào lư hương rồi nói: “Bây giờ con hãy nhìn 3 ngọn nến trong lư hương kia và nói xem ngọn nến nào sáng nhất?”
Người đàn ông: “Con thật sự không biết ạ! Hình như chúng đều sáng như nhau…”
Hòa thượng: “3 ngọn nến này tượng trưng cho 3 người phụ nữ. Trong đó có một ngọn nến là tượng trưng cho cô gái mà con đang yêu kia. Trong thế gian này, phụ nữ đâu chỉ có hàng trăm hàng vạn, vậy mà ngay cả ngọn nến sáng nhất trong 3 cây nến này con còn không biết, nghĩa là con không thể tìm ra người con yêu hiện tại. Thế thì làm sao con có thể khẳng định cô gái kia là người duy nhất và cuối cùng trong cuộc đời mình?”
Người đàn ông: “Con… con…con…”
Hòa thượng: “Bây giờ con hãy cầm một ngọn nến lại gần trước mắt, dụng tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?”
Người đàn ông: “Đương nhiên là ngọn nến trước mặt con là sáng nhất rồi ạ!”
Hòa thượng: “Giờ con hãy đặt ngọn nến về chỗ cũ rồi xem ngọn nến nào là sáng nhất?”
Người đàn ông: “Con thực sự vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất!”
Hòa thượng: “Kỳ thực, ngọn nến mà con vừa cầm là giống như cô gái con đang yêu. Người ta nói tình yêu đến từ trái tim. Khi con cảm thấy con yêu cô gái đó, con sẽ tập trung ánh mắt của mình vào cô ta và cảm thấy đó là ngọn nến sáng nhất. Nhưng khi đặt ngọn nến về chỗ cũ, con không còn cảm thấy nó sáng nhất nữa. Cho nên tình yêu duy nhất và cuối cùng mà con nói đó chẳng qua chỉ là điều huyền ảo mà thôi.”
Người đàn ông: “Bây giờ thì con đã hiểu rồi, thầy không phải là muốn con l.y hô.n, mà là đang điểm hóa cho con ngộ ra.”
Hòa thượng: “Con đã thấu hiểu ta cũng không cần nói rõ, con về đi.”
Người đàn ông: “Bây giờ thì con đã biết mình thật sự yêu ai, đó chính là vợ con hiện tại.”
Hòa thượng: “A di đà phật, A di đà phật.”
Tìm được người mà bạn yêu không phải dễ dàng, tìm được một người yêu bạn, sẵn sàng gắn bó cuộc đời với bạn lại càng không dễ dàng gì. Nếu như bạn không biết trân trọng người bạn đời đang ở bên cạnh mình, không biết giữ gìn hạnh phúc hiện tại của mình thì một ngày nào đó người bạn đời cũng sẽ trở thành một người khách qua đường trong cuộc đời bạn. Và khi ấy, có thể điều bạn đán.h mất là hạnh phúc thực sự còn điều mà bạn đang theo đuổi kia chỉ là cái bóng mà thôi.
ĐKN (ST)
Vừa mở cửa, tôi rụng rời khi thấy cảnh tượng mẹ đang ngồi tệt dưới đất bốc cơm ăn
Tôi chế.t điếng cả người, còn cô vợ mới cưới thì thanh minh các thứ, tôi chảy nước mắt mà không biết làm gì.
Ngoài 40 tuổ.i, tôi thành đạt, nhiều tiề.n, một cô vợ trẻ măng, xinh đẹp. Những tưởng hạnh phúc ở đời chỉ đến thế thôi, hóa ra bao nhiêu thời gian qua là tôi sai lầm, tôi ngu ngốc.
Trước kia tôi từng có một đời vợ. Cô ấy bằng tuổ.i tôi, là chủ một quán bán hàng ăn nhanh, còn tôi cũng từng là một thằng làm thuê, phấn đấu mãi mới có chút vốn rồi tách ra làm ăn riêng.
Thật sự ngày trước lúc khó khăn tình cảm vợ chồng rất tốt, vợ tôi đảm đang, chu đáo, nhưng tính cô ấy hơi khó tính, hay cằn nhằn, thành ra nhiều lúc vợ chồng hay lục đục, căng thẳng. Vợ chồng tôi có hai con, đứa lớn đang học cấp 3, đứa út học cấp 2. Nhà tôi cũng neo người, tôi là con một. Bố mất đã lâu, nhà chỉ còn một mẹ già, mẹ tôi không đau ốm gì nhưng bị lẫn nhiều năm nay rồi.
Công việc của tôi hay phải đi công tác, trong một lần đi tôi quen Hân, một cô gái trẻ măng vừa tốt nghiệp. Hân vui vẻ, tươi sáng, cô ấy như làn gió mới thổi vào cuộc sống của tôi. Tôi say mê và yêu Hân thật sự, mù quáng đến mức sống chế.t về đòi b.ỏ v.ợ để cưới cô ấy, nhất là khi Hân báo tin đã có bầu với tôi.
Vợ tôi hốt hoảng, khóc lóc, xin tôi nghĩ lại. Nhưng lúc đó tôi gàn dở kinh khủng, chẳng hiểu sao tôi u mê thế, tôi sống chế.t đòi b.ỏ v.ợ, và rước Hân về nhà. Mẹ tôi thì kệ, bà cũng không còn biết những chuyện như này nữa.
Vợ tôi chuyển ra, các con cũng đi theo, tôi cưới Hân sau đó không lâu. Vì sức khỏe Hân không tốt nên tôi bảo Hân ở nhà, cô ấy cũng không phải làm gì nhiều, chỉ nấu cơm buổi trưa cho hai mẹ con ăn, việc nhà có giúp việc theo giờ đến làm rồi. Tôi chiều chuộng, cung phụng Hân chẳng thiếu thứ gì.
Vậy mà không bao lâu sau ngày cưới, trưa đó tôi mệt nên về sớm. Vừa bước vào nhà, tôi sững sờ trước cảnh mẹ đang ngồi bệt dưới sàn nhà, bốc bát cơm rơi vãi khắp nơi. Tiếng Hân sa sả: "Bà có ăn nhanh lên không, để tôi còn dọn, tôi mệt với bà quá, cả ngày loanh quanh hầu hạ...". Tôi xông vào, Hân thấy tôi thì tái mặt. Tôi phải kiềm chế lắm mới không cho vợ cái tát, nhìn mẹ mà tôi xót đến rơi nước mắt.
Tôi đưa mẹ vào phòng, nấu một ít đồ ăn khác mang vào, bón cho bà ăn. Mẹ tôi lập cập, khóe mắt ướt rượt nhưng không hề nói một tiếng nào.
Tôi đau lòng kinh khủng, thật không ngờ Hân có thể xư xử tệ đến như thế. Nhưng ngặt nỗi, giờ cô ấy đang bầu đứa con của tôi, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi hối hận quá, có phải đây là quả báo mà tôi phải nhận hay không?
Theo Khoevadep
Tờ kết quả xét nghiệm ADN trên tay đã khiến tôi tỉnh ngộ Ngay sau khi con chào đời, tôi đã âm thầm mang con đi xét nghiệm. Tưởng tượng con không phải con của mình, tôi sẽ phải ứng xử thế nào đây? Ngày tôi chấp nhận yêu em, tôi biết, em đã có vài ba mối tình cũ. Biết em chẳng phải người nghiêm túc gì trong quan hệ yêu đương nhưng vì quá...