Người đàn ông khóc cạn nước mắt trong phiên toà ly hôn
Tiếng khóc nấc lên, 2 bàn tay ôm mặt khóc tu tu như đứa trẻ của người đàn ông ngoài tứ tuần, khi vị Thẩm phán đọc bản án kết thúc phiên toà ly hôn hôm ấy, khiến cả Hội động xét xử đều lắc đầu, buồn bã.
ảnh minh họa
Khác với những vụ ly hôn thường thấy, là tiếng khóc uất ức, đau đớn của người phụ nữ – người chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc hôn đổ vỡ, thì lần này, người đàn ông thành đạt, giám đốc một công ty tư nhân lại bật khóc thành tiếng. Bên cạnh, là cái nhìn bình thản, lạnh lùng của người vợ xinh đẹp, đài các.
Ảnh minh họa
Chị vợ thoáng chút nhíu mày nhìn anh, người chồng yêu thương ngày nào bật khóc nhưng chị vẫn xách chiếc túi nhỏ điềm nhiên bước ra khỏi phòng xử án, tiếng gót giày gõ lộp cộp xa dần.
Mọi sự níu kéo quá muộn màng, sự tỉnh ngộ khi anh tự đánh mất đi tình yêu của vợ lúc nào không hay. Đúng là “Chỉ đến khi mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời, người ta mới biết trân trọng thứ tình yêu mà anh dửng dưng, bỏ qua ngày nào. Giờ đã quá muộn khi vợ anh không muốn quay về với anh, khi trái tim cô ấy đã được sự yêu thương của người đàn ông trẻ khác”.
Phải mất đến 15 phút, bước chân nặng trịch của vị giám đốc mới lê ra được đến cổng toà án. Anh loạng choạng không thể tự lái xe về nhà. Người đàn ông thành đạt, bản lĩnh ngày nào dường như đã sụp đổ trong chính giây phút chấp nhận sự vỡ nát của gia đình bé nhỏ ngày hôm nay.
Video đang HOT
Anh ngồi bệt xuống bục bê tông bên gốc cây phượng vĩ già. Cố trấn tĩnh chính mình với sự nuối tiếc đớn đau: “Ngày yêu vợ, tôi cảm thấy mình là người đàn ông tự tin nhất trái đất này. Đẹp trai, phong độ, lại có tiền. Tôi đánh gục bao gã đàn ông bên cạnh để chiếm được cảm tình của người phụ nữ xinh đẹp ấy”.
“Những ngày tháng yêu nhau mới ngọt ngào làm sao. Vợ cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Chúng tôi quan tâm, lo lắng cho nhau, cùng nhau vui cười mỗi ngày. Tưởng chừng tình yêu cứ thế tươi đẹp, ngọt ngào… 5 năm yêu, chúng tôi mới cưới. Vợ sinh con, bận rộn chăm sóc gia đình nhỏ, tôi bận rộn kiếm tiền, lên chức và mỗi ngày đều ham công việc hơn”- nhớ lại những tháng ngày ấm áp đã trôi vào dĩ vãng, trong mắt vị giám đốc điển trai vẫn ánh lên sự tin yêu.
Đúng như anh khẳng định rất nhiều lần tại toà rằng, anh vẫn còn yêu vợ rất nhiều, chỉ vì cuộc sống cơm áo, gạo tiền, anh quên bẵng trách nhiệm của người chồng, người cha với vợ con.
“Tôi không còn quan tâm vợ như trước nữa. Đồng tiền làm tôi quên mất người vợ của mình. Tôi yêu cầu cô ấy ở nhà chăm con, còn việc kiếm tiền là do tôi. Tôi bắt vợ phải làm theo ý mình, vì muốn các con được chăm sóc tốt nhất. Thuê giúp việc khiến tôi không yên tâm chút nào”, anh bắt đầu tĩnh tâm hơn để trải lòng mình cho khuây khoả nỗi đau chia ly.
“Vợ tôi tù túng, cảm thấy muốn được đi chơi, muốn được ngao du cùng bạn bè nhưng con cái cứ quấn lấy cô ấy. Đã thế, lần nào rủ chồng đi chơi, tôi cũng từ chối. Tôi cho rằng, việc kiếm tiền đã mệt mỏi lắm rồi không còn thời gian để làm những việc khác”, anh thừa nhận trong nỗi buồn vô vọng.
Cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng anh cứ thế bước vào im lặng lúc nào không hay. Đôi khi, vợ chồng anh chỉ có thể tâm sự với nhau vào buổi tối nhưng lúc đó, cô ấy cũng bận con cái, nấu cơm rồi lo cho con học. Còn anh lại mang việc về nhà làm. Đêm nào anh cũng cặm cụi trong phòng làm việc đến 1-2 giờ sáng.
Anh chỉ lặng lẽ bước vào phòng ngủ khi vợ con đã ngủ say. Thậm chí, có lúc anh còn tiện thể ngủ luôn ở phòng khách cho đỡ mất giấc của vợ con. Có lẽ vì tất cả những điều tưởng nhỏ nhặt ấy, mà khoảng cách vợ chồng anh ngày càng xa. Cả hai không còn những giây phút vui vẻ, lãng mạn ngọt ngào nữa, chỉ là có trách nhiệm chung với con cái mà thôi…
“Một ngày nọ, tôi phát hiện vợ có sự thay đổi lạ. Ăn mặc đẹp, đi ra ngoài, có khi vài tiếng đồng hồ, lúc các con của tôi đã đi học. Cô ấy nói, em không đi làm, ở nhà buồn nên phải đi chơi với bạn bè”. Kể đến đây, người đàn ông ấy phải mím chặt môi, cố ngăn tiếng nấc nghẹn đã kìm hãm trong cổ họng từ bao giờ. “Cô ấy ngã vào vòng tay một gã đàn ông phải thuê nhà trọ, trong khi gia đình tôi thì giàu có, nhà cao cửa rộng. Tôi đã theo dõi và bắt gặp vợ cùng với người tình vui vẻ bên nhau. Trái tim tôi vỡ nát, nỗi đau của người bị phụ tình khiến tôi không thể nào chịu đựng nổi”.
Anh đưa bằng chứng vợ ngoại tình để dằn mặt vợ, cứ ngỡ cô ấy phải quỳ gối van xin anh tha thứ, đừng bỏ cô ấy… như anh vẫn nghĩ về sự nhu mì, dịu dàng ở vợ mà anh vẫn biết. Nhưng không, cô ấy khóc và kiên quyết: “Em xin lỗi anh, em biết ly hôn con cái sẽ khổ nhưng em không thể nào sống với anh được nữa. Bao nhiêu năm qua, em đã chịu đựng đủ rồi, sống với anh, em có tiền bạc thoải mái tiêu nhưng tiền không phải là tất cả, anh hiểu không? Em bằng lòng ly hôn với anh, em xin được nuôi con. Có thể sau này nếu không tiếp tục yêu người đàn ông kia nữa, em cũng sẽ không để con em phải khổ”.
Ảnh minh họa
Nhiều năm là vị giám đốc bản lĩnh, sắt đá khi ra ngoài va đập với rất nhiều mối quan hệ làm ăn nhưng anh không thể ngờ, cú sốc mà người vợ hiền thục ngày nào “tặng lại” cho anh lại khiến anh không thể đứng vững.
“Tôi đã không thể mang lại cho vợ sự thoải mái, chính tôi đã phá vỡ gia đình này. Là tôi sai nhưng có muốn làm lại, vợ tôi cũng không còn yêu tôi và không muốn quay về nữa”, anh khẽ quệt ngang dòng nước mắt đang lăn dài.
Không biết, phải mất bao thời gian, người đàn ông thành đạt ấy mới tự đứng dậy được trong nỗi ân hận, tiếc nuối muộn màng. Đồng tiền anh kiếm suốt bao năm qua đã không thể đánh đổi được tình yêu của người vợ mà anh lỡ “bỏ quên” nhiều năm tháng.
Theo Phunuvietnam
Mẹ chồng khuyên nên chấp nhận phòng nhì, con rơi của chồng, nàng dâu đanh thép đáp trả
Tôi năm nay 30 tuổi, 2 con gái của tôi lần lượt được 6 và 4 tuổi. Tôi mới hoàn tất thủ tục ly hôn để chấm dứt cuộc hôn nhân đầy nước mắt.
Tôi kết hôn lúc vừa tròn 22 tuổi, chỉ 5 tháng sau khi tôi tốt nghiệp Đại học. Chồng lớn hơn tôi 8 tuổi, lúc đó anh đã là trưởng phòng của một công ty dược phẩm lớn. Anh xuất thân từ một gia đình giàu có với bố mẹ đều là những doanh nhân thành đạt.
Nhận được tin hỷ của tôi, họ hàng, bà con ai nấy đều chúc mừng và nói tôi có số hưởng, "sau này chỉ tiêu tiền mỏi tay, ngồi mát ăn bát vàng". Tuy nhiên, chẳng ai ngờ, sau đám cưới, mọi thứ mới bắt đầu.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi chủ động "thả" để sớm có bầu. Tuy nhiên, do tôi bị đa nang buồng trứng nên cơ hội có thai thấp hơn mức bình thường. Sau 1 năm cố gắng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy que thử thai đã lên 2 vạch. Thấy tôi mang thai, dù không nói ra nhưng tôi biết nhà chồng tôi ai nấy đều mong tôi sẽ sinh con trai để nối dõi cơ nghiệp mà họ đã dày công gây dựng. Cũng bởi vậy, lúc biết được mình đang mang thai con gái, lòng tôi chùng xuống.
Thấy tôi sinh con gái, thái độ của nhà chồng tôi thay đổi hẳn. Mẹ chồng tôi lấy cớ bận việc nên chẳng mấy khi phụ tôi chăm cháu. Chồng tôi cũng hiếm khi bế ẵm, cưng nựng con mà thường xuyên bỏ ra ngoài cờ bạc, rượu chè khiến tôi uất ức, trầm cảm. Hai vợ chồng tôi vì chuyện đó mà nhiều lần "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt".
Chồng ngang nhiên dẫn "phòng nhì" và con rơi về nhà ra mắt.
Hơn 1 năm sau khi sinh con gái đầu, do không kế hoạch được, tôi tiếp tục mang bầu lần 2. Chẳng mấy chốc, con gái thứ 2 của tôi ra đời. Các con sinh ra không nhận được sự quan tâm, yêu thương của mọi người trong gia đình, tôi khóc nghẹn. Kể từ khi sinh con gái thứ 2, tôi chịu nhiều áp lực vì mẹ chồng luôn miệng ca cẩm, họ hàng nhà chồng đến thăm thì mát mẻ, bỉ bôi, gièm pha bằng những lời cay độc: "Nhà to thế này mà toàn cháu gái, chả biết mai này ai ở, chắc phải đón con rể về quá".
Chồng tôi cũng vì nghĩ ngợi, buồn chán, anh chẳng mấy khi về nhà. Có khi đến cả tuần tôi chẳng nhìn thấy mặt chồng. Qua mấy lần xem trộm điện thoại của chồng, tôi biết anh có người khác, tôi có nói bóng gió với anh về chuyện này nhưng anh lại nổi giận, đánh đập tôi đến sưng tím mặt mày.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, hôm trước, chồng tôi dẫn về một cô gái trẻ măng cùng một bé trai khoảng 4-5 tháng tuổi, nói rằng đây là phòng nhì, con rơi của anh. Trước mặt cả gia đình, anh yêu cầu gia đình tôi đối xử với Loan (cô bồ) như vợ chính thức của anh, còn đối xử với với cháu bé như cháu đích tôn của gia đình. Thấy tôi phản ứng gay gắt, mẹ chồng nói chồng tôi hãy đưa bồ và con riêng đi rồi sẽ nói chuyện sau. Thấy chồng không còn chung thủy, lại ngang nhiên dẫn bồ và con riêng về nhà, tôi viết sẵn đơn xin ly hôn và chuẩn bị giấy tờ để làm thủ tục ly hôn mà không có gì phải hối tiếc.
Tối đó, thấy tôi ở trong phòng, mẹ chồng tôi tiến lại nói chuyện. Bà nói: "Mẹ biết tâm trạng của con lúc này nhưng chuyện đàn ông không có con trai, rồi đi ra ngoài kiếm con rơi, con vãi bên ngoài là chuyện không thể tránh khỏi. Mẹ khuyên con nên chấp nhận Loan và thằng bé và tiếp tục sống mà nuôi con, cho con có bố có mẹ. Mai này khi các con con lớn, con sinh tiếp một đứa nữa, biết đâu đứa nữa lại là con trai thì cục diện sẽ thay đổi. Nhiều người bạn của mẹ cũng rơi vào tình cảnh này nhưng không ai bỏ chồng cả. Bỏ chồng, một mình nuôi con, chỉ dại, chỉ thiệt cho mình".
Nghe mẹ chồng nói, tôi trào nước mắt vì uất ức: "Mẹ ơi, xã hội nay hiện đại rồi chứ không phải thời phong kiến nữa mà phụ nữ phải lấy chung chồng. Con không muốn 2 con của con phải sống trong gia đình không hạnh phúc và ngày ngày nhìn thấy gương xấu của bố nó. Con đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi đâu mẹ ạ".
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, nhiều người vẫn mắng tôi dại, "nhà chồng giàu có, bề thế lại bỏ chồng, giờ một mình gồng gánh nuôi 2 đứa con" nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Tôi luôn lấy 2 con làm động lực và sẽ tiếp tục cố gắng để 2 con có cuộc sống đủ đầy.
Theo Eva
Món quà đặc biệt vợ tặng trước ngày ly hôn khiến gã chồng bội bạc ôm mặt khóc Đó là chuỗi ngày khóc trong đêm của chị. Chị không dám rơi nước mắt trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt con. Chị sợ bản thân mình thêm yếu đuối, sợ mình gục ngã. Dặn lòng phải mạnh mẽ vì con, chị lau nước mắt và thề sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì người đàn ông ấy nữa....