Người đàn ông em yêu
Ngày gặp anh, em vừa cất vội trong trái tim mối tình đầu dang dở, mối tình với một người đàn ông mà em biết đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên.
Còn anh, anh hơn em vừa tròn 4 tuổi và cao hơn em cả một cái đầu. Anh hào hoa, lịch lãm và ít nói. Anh biết nấu cơm và cũng thích rửa bát. Anh cũng có một mối tình đã xa, giờ chỉ còn tàn phai của nỗi nhớ…
Nhà trọ chúng mình ở sát vách nên nhất cử hành động của em, anh đều biết, nhưng chưa bao giờ anh nói gì, chưa bao giờ anh than thở vì những hành đồng khiếm nhã của em. Cho tới một lần, em khóc nấc nghẹn và ném tung mọi đồ đạc trong phòng sau một cuộc điện thoại dài. Rồi lại ngồi thu lu trong góc phòng để mặc cho nỗi đau đớn cào xé tâm can.
Lúc ấy, có một bàn tay ấm đã nắm lấy tay em, ôm em vào lòng để mặc em khóc và đánh đập mãi không thôi. Cứ như thế cho đến khi em ngủ gọn trong lòng anh, không hờn dỗi…
Khi tỉnh dậy, em thấy mình đã ngủ được một giấc dài cho đến tận ngày hôm sau. Tất cả đồ đạc trong phòng đều trở lại trạng thái ban đầu, và trên bàn học có cắm vài bông hoa dại.
Thời gian trôi đi, em nhận lời yêu anh 1 năm sau ngày ấy, và nhận lời lấy anh khi em vừa tròn 25. Tất cả họ hàng, bạn bè đều chúc phúc cho chúng mình, chỉ em và anh biết, hình như em vẫn chưa quên được hình bóng cũ. Trong những cơn mơ em vẫn gọi tên người ấy, em không dám nhìn vào mắt anh, không dám khóc thêm một lần nào nữa, vì em sợ anh buồn, sợ anh sẽ lại đau đớn vì em.
Video đang HOT
Một ngày, cuốn nhật kí em viết dở bị bỏ quên trên gối. Cuốn nhật kí chất chứa biết bao nhớ thương, bao âu yếm em dành cho người đàn ông em yêu, người đàn ông mà dẫu có đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên nổi.
Một ngày, anh ôm chặt em vào lòng. Cái ôm xiết mạnh đến mức em không thở nổi:
- Anh sao thế? Em không thở được nữa.
Anh vẫn ôm siết em thật chặt, rồi bỏ đi. Bức thư và cuốn nhật kí trên bàn để lại. Trong cuốn nhật kí đó có kẹp một tờ đơn ly hôn.
“Anh đã nhiều lần muốn nói với em và cũng đã nhiều lần nói nhưng chắc em không nhớ. Nếu cuộc đời này không có em, anh khó mà sống nổi, rất khó sống lắm em à!
Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, yêu cả những lần em khóc, yêu nụ cười, yêu cái cách em hay hờn dỗi, yêu tất cả những điều thuộc về em, cho dù với mọi người là gàn dở.
Anh cũng hiểu rằng, người đàn ông em yêu không phải anh, chỉ là anh cố tình lảng tránh, cố tình tự huyễn hoặc mình thôi.
Đừng hỏi anh vì sao anh biết, anh không đọc nhật kí của em, cũng không gặng hỏi ai hết. Nhưng trong ánh mắt em, anh hiểu…
Tha lỗi cho anh vì đã yêu em nhiều đến thế, đã ôm em chặt đến mức làm em khó chịu. Anh trả lại tự do cho em. Hãy chọn những gì làm em hạnh phúc. Nếu còn yêu người đàn ông ấy, hãy tìm đến người ta, hãy để người ta biết em yêu người ta như thế nào.
Yêu em cho dù em người đàn ông em yêu không phải anh”.
Em đã làm theo cách anh dặn, em đã gấp vội lá thư và chạy đến với người đàn ông mà những năm tháng bên anh em không thể quên nổi. Chạy lại, tìm gặp và trò chuyện, nhưng trong cuộc trò chuyện ấy, người em nhớ và nhắc nhở cứ mãi là anh…
Theo VNE
Tiếc gì người đấy
Cô hét lớn đầy căm hận: "Lỡ có bầu rồi thì bỏ đi chứ sao? Hôn nhân mà không có tình yêu thì khác gì đầy đọa nhau". Nhưng đáp lại chỉ là cái thái độ lặng im rồi bỏ đi của anh khiến cô ngã quỵ.
Yêu nhau được 3 năm. Anh là con trai Hà Nội có một công việc tốt để làm nên lúc nào cũng bảnh bao lịch sự, còn cô chỉ là đứa tỉnh lẻ lại sống cảnh sinh viên nên ai nhìn vào cũng tưởng cô cố tình "bám anh". Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, là anh phải mất hơn 1 năm mới được cô chính thức nhận lời yêu.
Anh nói cô cá tính, luôn yêu đời và sống vô tư chứ không bon chen tính toán như những người con gái mà anh đã gặp nên anh thích. Sự chân thành, chăm sóc chu đáo và cả những định hướng cho tương lai của anh với cô, tất cả đều làm cô hài lòng và chứng tỏ anh là người đàn ông đáng tin.
Nhưng niềm tin đó đã sụp đổ hoàn toàn khi cô ra trường đi làm được hơn 2 năm và đề cập đến chuyện cưới xin với anh. Anh chần chừ, bởi công việc của anh quá bận. Hằng ngày vẫn là những dòng tin nhắn hỏi han quan tâm. Anh vẫn chở cô đi ăn tối hay xem phim nhưng cứ nhắc đến chuyện cưới là anh lờ đi và tìm cách trì hoãn.
Qua một vài người bạn thân, cô biết anh đang nhăm nhe chức trưởng phòng, dự định sang Anh công tác một thời gian rồi mới trở lại Việt Nam. Điều khiến cô hoang mang lo lắng là Tổng giám đốc công ty đang muốn nhận anh là con rể. Chưa ai gặp con gái giám đốc nhưng nghe đâu cô ấy vừa du học về, cũng rất có cảm tình với anh.
Cô lúc nào trong lòng cũng nóng như lửa đốt chờ đợi quyết định cuối cùng của anh. 3 năm yêu nhau, cô tự tin nghĩ rằng anh sẽ biết điều gì là quan trọng nhất, vẫn tin anh chưa bao giờ hết yêu cô. Nhưng tất cả chỉ là những điều cô mong đợi, anh đến trong cái giây phút định mệnh và quyết định chia tay với lí do "cô gái ấy đang mang trong mình giọt máu của anh".
Anh nói đó là lỗi lầm của anh và anh chỉ biết xin lỗi. Rằng trong một lần say mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Anh mong cô tha thứ và tìm cho mình người đàn ông tốt hơn anh để sống hạnh phúc. Trong lòng cô căm hận đến tột cùng. Phút mạnh mẽ cuối cùng của người con gái bị người yêu phản bội, cô hét lên như quát: "Lỡ có rồi thì bỏ đi chứ sao, chỉ vì có con mà phải gắn bó với nhau cả đời thì chẳng khác gì đầy đọa và tra tấn nhau". Nhưng anh chỉ cúi đầu lặng im không nói, rồi bỏ đi.
Anh tưởng rằng đưa ra lí do đó là hợp lí để kết thúc tình yêu, nhưng cô đâu còn là con nít dễ bị lừa gạt. Không có lần say nào cả và cũng chẳng có "giọt máu" nào của anh rơi rớt nơi cô ta hết. Đó chỉ là cách anh chọn để chia tay. Cô cười chua chát cho 3 năm yêu đương với con người đáng khinh, vô liêm sỉ. Sao anh không thừa nhận rằng cái vị trí trưởng phòng và thân phận "phò mã" mới là quan trọng với anh?
Theo VNE
Có một tình yêu mang màu hoài niệm Thỉnh thoảng em cứ tự hỏi rằng liêu có khi nào anh cảm thây hôi hân vì ngày ây đã rời xa mình? Anh đên với em nhẹ nhàng và dịu mát giông như môt cơn gió, rôi cũng lại ra đi nhanh giông hêt cái cách mà cơn gió kia rút khỏi những nơi mà nó đã đi qua. Anh đã ra...