Người đàn ông đầu tiên
Em nhắm mắt lại rôi mở ra… em thây lòng nhẹ nhàng và bình an hơn khi thây anh trước mặt. Anh có biêt không lúc em còn học lớp 5 là ba em vừa qua đời, không hiêu sao em không thích chơi bạn với con trai, em ghét con trai. Ấy vây mà đên khi em là môt cô bé đang lớn và cũng là lúc em bât gặp môt nụ cười, môt ánh mắt đây chât những điêu gì đó khiên cho em cảm thây thích anh và không còn ghét con trai nữa.
Thê là từ lúc ây anh là thân tượng, là môt cái gì đó rât quan trọng với em. Em rât trân trọng môi lân nhìn thây anh… và môi lân thây là môi lân đêm, em đêm được khoảng 325 lân gặp là thôi em không đêm nữa vì em muôn em sẽ được gặp anh mãi…
Đên khi vào câp 3 em đã là môt thiêu nữ có rât nhiêu chàng trai theo đuôi, vây mà em chỉ tôn thờ môt hình bóng trong tim nhưng anh nào có biêt. Đên khi hành đông của anh dành cho em thì em đã hiêu, nhưng lúc ây em còn là môt cô bé mới 16 tuôi nên em không dám thừa nhân mình yêu anh đê rôi chúng ta xa cách, đê rôi những khoảng cách yêu thương vôi vàng ra đi…
Rôi em và anh môi người có những môi tình riêng, công viêc và nơi ở cũng cách xa. Năm 2008 em vào Sài Gòn cũng là lúc em bắt đâu cho cuôc đời mình môt bước ngoặt mới… nhưng cớ sao đi đâu, quen ai rôi khi trở vê quê em đêu đi chơi với anh, đêu cảm thây hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh. Em hạnh phúc biêt bao khi được anh ôm vào lòng và trao những nụ hôn nông âm, thât bình an biêt bao khi em được ôm anh từ đằng sau…
Hai ta không ai nói lên lời vê tình cảm của mình, mà chỉ là hành đông mà thôi. Nhiêu lúc em muôn nói rằng em yêu anh nhiêu lắm nhưng lại sợ nên không dám nói, em biêt anh biêt tình yêu em dành cho anh nhưng vì cớ làm sao hai chúng ta lại im lặng cho đên ngày hôm nay?
Video đang HOT
Anh là người đàn ông đâu tiên và cũng là cuôi cùng của cuôc đời em (Ảnh minh họa)
Đê rôi năm nay khi vê quê ăn têt em nhân ra rằng tình yêu em dành cho anh không bao giờ lịm tắt mà nó còn lớn dân lên theo thời gian. Yêt năm nay em hạnh phúc hơn bao giờ hêt, cũng có thê nói đây là cái têt hạnh phúc nhât của cuôc đời vì em được đi chơi cùng anh, được ở bên cạnh anh dù là những ngày ngắn ngủi. Khi đi chơi với những người bạn cùng quê ai cũng khen em và anh là môt cặp đôi hoàn hảo, là trung tâm của niêm vui… anh có biêt lúc ây em vui và hạnh phúc lắm không. Em thừa nhân đúng là em và anh khi đi chơi như là môt đôi hoàn hảo, nhưng em không dám thừa nhân vì anh và em chưa anh nói lên môt lời cho nhau.
Rôi những ngày têt vui cũng đi qua và cũng đên lúc em phải trở vào Sài Gòn đê tiêp tục đi học. Trước đêm em đi, em đã được gặp bạn bè cùng quê và niêm hạnh phúc nhât là được gặp anh và ở bên cạnh anh đêm ây, khi anh chở em vê em chỉ biêt ôm anh thât chặt mà chẳng nói lên được môt lời, vì em sợ mình sẽ vỡ òa trước anh. Em sợ anh sẽ thây em yêu đuôi rôi anh sẽ không thích…
Đêm em vào lại sài Gòn chỉ có gia đình tiên em đi, em không kêu anh tiên vì em sợ mình sẽ khóc nhiêu, nhưng rôi khi đên giờ xe chạy em đưa mắt kiêm tìm anh, em biêt sẽ không có anh ra tiên em đâu nhưng em vân cô tìm môt hy vọng mong manh đê cho em được nhớ và yêu anh nhiêu hơn.
Từ ngày vào Sài Gòn em bênh nặng vì buôn, vì nhớ anh… qua những đêm nghĩ suy em quyêt định năm sau khi học xong em sẽ vê quê làm viêc đê được ở bên gia đình, và ở bên anh. Em không muôn mât anh thêm môt lân nữa đâu, em muôn tìm lại giâc mơ, tìm lại hạnh phúc của mình, và anh chính là giâc mơ, là hạnh phúc của cuôc đời em…
Dù cuôc đời có nhiêu phong ba và thử thách dành cho em và anh, thì em vân cô gắng vượt qua cô gắng vì anh mà phân đâu. Anh là người đàn ông đâu tiên và cũng là cuôi cùng của cuôc đời em anh nhé… Em yêu anh!
Theo 24h
Gửi người lính biển của tôi
Anh đang ở rất xa nhưng sao tôi lại thấy gần gũi và ấm áp vô cùng.
Không xa đâu Trường Sa ơi, không xa đâu Trường Sa ơi, vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh, vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em...!
Lời bài hát ngân nga đến da diết. Không biết tôi đã nghe bài hát này bao nhiêu lần, đó là con số không thể đếm được, có thể trăm lần, ngàn lần và nhiều hơn như thế. Nó nhiều như tình yêu tôi dành cho anh, người lính biển thân yêu của tôi.
Tôi và anh quen nhau như một định mệnh. Ngày đó, anh là học viên của Học viện Hải quân, còn tôi, cô sinh viên Ngữ văn của Đại học Khoa Học Huế. Chúng tôi quen nhau vì một lý do rất buồn cười: gọi nhầm điện thoại. Có lẽ sẽ dừng lại ở ngay sự nhầm lẫn nếu khi đó hai chúng tôi không phải là những trái tim cô đơn tìm được nhau. Từ tình bạn, chúng tôi yêu nhau từ khi nào không biết. Tôi đã nghe ai đó từng nói rằng, tình yêu đến lúc nào ta không thể xác định được, ta chỉ cảm nhận được rằng trái tim mình đã bận rộn hơn vì phải luôn nhớ về một người nào đó. Chúng tôi yêu nhau như thế. Anh, một chàng trai xứ Nghệ hiền lành nhưng kiên nghị, rắn rỏi. Hai đứa ở hai phương trời nhưng tôi không hề thấy thiếu vắng, anh ở xa nhưng rất gần, tôi cảm nhận được hơi ấm, sự yêu thương, nhường nhịn của anh. Tình yêu đã đem đến cho chúng tôi những phút giây thật hạnh phúc êm đềm, đã mang đến cho tôi động lực học tập. Cuộc sống xung quanh tôi luôn tràn ngập những cảm xúc yêu thương, niềm lạc quan phơi phới. Những ngày sống xa anh, tôi càng thêm nhớ nhung, yêu thương anh gấp bội lần. Tình yêu hai đứa lớn dần theo năm tháng, còn đúng mười sáu ngày nữa là tròn ba năm. Thời gian thật nhanh, tình yêu thật đẹp nhưng cũng nhiều nước mắt, nước mắt vì sự nhớ nhung, vì sự buồn tủi, và sự yêu thương.
Nhưng cuộc sống nhiều lúc không chỉ có mỗi màu hồng. Người ta bảo rằng tình đẹp là tình tan vỡ, tôi rất sợ điều đó xảy ra. Chiều nay, anh nhận được quyết định phải ra biển công tác hai năm. Trái tim tôi như quặn thắt, tôi sợ, tôi thực sự rất sợ, tôi sợ phải đợi chờ, tôi sợ sự cô đơn và tôi sợ mình không đợi được ngày anh về. Tôi không biết mình có ích kỉ hay không? Tôi yêu anh, tôi rất sợ mất anh. Biển cả bao la hiền lành thơ mộng nhưng cũng ẩn chứa biết bao sự nguy hiểm chết người. Mùa mưa bão đang đến gần, làm sao tôi có thể yên tâm mà hứa hẹn đợi anh ngày về.
Yêu nhau đôi khi cũng phải biết hi sinh, chấp nhận sự thiệt thòi, mất mát (Ảnh minh họa)
Con đường tương lai phía trước còn biết bao trắc trở. Anh muốn tôi đi tìm một hạnh phúc nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn. Trái tim tôi rất đau khi nghe những lời đó. Anh nghĩ tôi sẽ thiệt thòi khi yêu anh, sẽ không giống như người ta. Nhưng anh đâu biết rằng đến với người mình không yêu còn đau khổ gấp vạn lần. Sự đau khổ, sự thiệt thòi của tôi có là gì đâu so với anh. Tuổi trẻ của anh là nguyên tắc, là kỉ luật, là sự rèn luyện gian khổ, là xa gia đình, xa người thương. Làm sao có thể bắt trái tim làm theo lý trí, tôi không làm được. Tôi vẫn yêu anh, đợi chờ anh, dù tôi biết quãng thời gian trước mắt đầy những khó khăn gian khổ, dù cho ai nói tôi khờ, tôi dại. Tôi sẽ cố gắng tìm cho mình một công việc ổn định và đợi ngày anh về, quãng thời gian hai năm không phải là ngắn nhưng sẽ không dài nếu như hai trái tim biết hướng về nhau, cùng đập chung một nhịp.
Trời lại đổ cơn mưa, cơn mưa cuối hè như cuốn trôi tất cả sự hoài nghi, chán nản của tôi, chỉ đọng lại trong tôi tình thương anh dạt dào. Tôi đã thật ích kỉ khi chỉ biết nghĩ về bản thân mình, sợ mình thiệt thòi mà quên đi nỗi khổ của anh, rồi mai đây, anh sẽ lên tàu ra đảo, đến với mảnh đất địa đầu của Tổ quốc. Tôi hình dung ra công việc của anh. Anh đang làm nhiệm vụ mà, những khó khăn, thiếu thốn của người lính đảo, cả những nguy hiểm mà anh và đồng đội phải đối mặt. Yêu nhau đôi khi cũng phải biết hi sinh, chấp nhận sự thiệt thòi, mất mát, không nên chỉ biết tính toán hơn thiệt cho bản thân, đòi hỏi sự bù đắp, phải không anh?
Trong tôi giờ đây không còn cảm giác cô đơn, lạnh lẽo nữa. Anh đang ở rất xa nhưng sao tôi lại thấy gần gũi và ấm áp vô cùng. Hình ảnh anh, chàng lính biển trong bộ đồ Hải quân với nụ cười tươi rói, ánh mắt ấm áp, mình đang rất gần nhau. Tôi sẽ cố gắng học tập và làm việc thật tốt, sẽ cố gắng vì tương lai. Để mai này đây, sẽ có một đứa trẻ bi bô với người bạn nhỏ bé của mình rằng:... bố tớ là sĩ quan, mẹ tớ là cô giáo!
Trời đã về khuya, cơn mưa cũng đã tạnh, ánh trăng đang dần dần hiện ra. Sau cơn mưa trời lại sáng, và trái tim tôi sau những phút giây rối rắm lại tìm được bến đỗ bình yên. Đất nước đang ngập tràn một màu xanh, nhà nhà hạnh phúc, các em nhỏ tung tăng đến trường, nhưng có ai biết được rằng ở một phương trời xa xôi, có những người đang âm thầm chịu đựng gian khổ, hi sinh tuổi trẻ của mình để mang màu xanh cho Tổ quốc. Những người mẹ xa con, người vợ xa chồng, biết bao lần hụt hẫng vì con chưa về. Lòng quặn thắt khi trời mưa, khi biển động. Tôi sẽ không buồn, không khóc khi xa anh, khi không được nhận bó hoa tươi thắm từ anh trong ngày sinh nhật của mình, bởi tôi biết điều tôi nhận được còn lớn lao hơn thế rất nhiều, đó là một trái tim yêu tôi chân thành!
Theo 24h
Bình yên bên anh Nơi bình yên của em là nơi có anh. Trong hàng trăm ngàn lý do bắt em từ bỏ, em đã tìm được một lý do để yêu anh... Không hiểu sao khi nghe tiếng anh cười, anh nói, lòng em lại cảm thấy bình yên đến lạ thường. Cái bình yên như con sóng của biển khơi những lúc hiền hòa, êm...