Người đàn ông đã đi qua cuộc đời em…
Em chỉ muốn tâm sự, muốn được nói ra suy nghĩ của mình, để cho lòng được thanh thản. Một đêm nữa lại trôi qua, cảm giác nặng nề lại xuất hiện trong tâm trí em. Nhớ ngày đầu nhìn thấy anh, em thấy gương mặt đó sao mà quen tới vậy, dáng hình tròn tròn của anh làm em xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên, em chủ động tới xin vào nhóm anh. Nhưng lúc đó em không nghĩ rằng rồi sau này con người đó sẽ làm tổn thương mình.
Những ngày quen biết anh, được ở bên anh, được hẹn hò cùng anh, đã mang tới cho em thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc đó thật ngắn ngủi. Em nhớ những ngày chúng mình mới nói chuyện, thật vui vì sự hài hước của anh, những ngày bán hoa có lẽ là những khoảnh khắc em không bao giờ quên trong cuộc đời. Em yêu anh qua những câu chuyện anh kể về cuộc đời mình, em xúc động vì điều đó. Ngày nào em cũng tới sớm hơn mọi người có lẽ bởi em muốn nhanh chóng được nhìn thấy dáng hình của một người mới quen. Anh có còn nhớ khi đó, chúng ta ngồi bên nhau em đã nói gì không, em đã tuyên bố với anh rằng, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ yêu anh. Nhưng dường như con tim em lại phản bội ý chí của em ngay sau đó. Em yêu anh!
Em yêu anh, một người đàn ông đủ mạnh mẽ để che chở cho em, đủ hài hước để khiến em cười, đủ từng trải để làm em tin tưởng, đủ hiểu biết để chỉ bảo cho em và quan trọng hơn cả là em nghĩ rằng, mình đủ sức để làm trái tim anh lỗi nhịp!
Từ giảng đường A, tới giảng đường C và Nguyễn Đăng nữa, tất cả, tất cả đều khiến em nhớ về hình ảnh của anh. Không biết anh có còn nhớ tới gốc cây mình đã ngồi ở C không, hôm đó là ngày anh báo cáo thử đó anh ạ. Rồi những ngày em đi học tối ở giảng đường A, em chạy ra khỏi lớp rất nhanh vì em biết ai đó đang ngồi đợi em rất lâu. Nhìn đâu trong sân trường em cũng nhìn thấy những ký ức về anh…
Khi đã chấp nhận yêu ai đó, anh hãy yêu họ bằng cả trái tim của mình (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy nếu như không có một ngày anh nói với em những điều đó, anh nói rằng em không xinh, em có những hành động thái quá, và chúng ta không hợp nhau, càng ngày anh càng nhận ra như vậy. Những câu nói của anh làm em thật sự rất bất ngờ nếu không muốn nói rằng em thật sự sốc. Ngày hôm đó, trên đường về, em đã không thể cười, không thể nói, thậm chí em nghĩ mình không thể nhấc chân đi được nữa. Về tới nhà em đã khóc, khóc như một đưa trẻ bị ngã và nó đang rất đau đớn vì tổn thương.
Video đang HOT
Em cứ tưởng rằng, có thể anh chưa thực sự yêu em nhiều vì thời gian chúng ta yêu nhau chưa đủ lâu, nhưng em nghĩ anh đến với em là vì anh thực sự muốn được yêu em, và rằng em nghĩ có lẽ mình đặc biệt hơn những người con gái khác đã đi ngang qua cuộc đời anh. Nhưng giờ thì em hiểu là mình đã nhầm rồi anh ạ. Em cũng như bao người con gái khác mà thôi, anh tốt với em cũng như tốt với họ, tình cảm anh dành cho em cũng giống vậy thôi.
Em viết bức thư này, không có ý muốn níu kéo cuộc tình này, cũng không có ý muốn trách cứ gì anh. Em chỉ muốn tâm sự, muốn được nói ra suy nghĩ của mình, để cho lòng được thanh thản. Anh ạ, chúng ta không có duyên trong tình yêu, nhưng vẫn có duyên là bạn bè đúng không anh. Anh biết không, trong chuyện tình cảm cần sự rõ ràng và dứt khoát anh ạ, nếu anh không tỏ ra là mình quan tâm tới người ta, không cho người ta một chút hy vọng nào, thì có lẽ sẽ không có một cô gái nào biết phía trước là hố sâu mà vẫn nhắm mắt bước chân vào.
Trước đây yêu anh, thực sự em chưa từng ghen với quá khứ, ghen với tình yêu mà anh dành cho chị Vân. Có thể anh không tin, nhưng có lẽ em còn cảm mến anh hơn, vì anh là người nặng tình, nặng nghĩa như vậy. Anh nói rằng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng nước sông thì lặng lẽ thay đổi từng ngày còn con người thì có khi phải mất vài tháng, vài năm, thậm chí cả đời mà vẫn không thể thay đổi, vẫn thương nhớ về một thời đã qua. Em nói vậy bởi em nghĩ rằng, chị Vân có lẽ vẫn yêu anh, vây nên nếu anh còn tình cảm, hai người hãy cho nhau thêm một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu anh nhé!
Anh à, khi đã chấp nhận yêu ai đó, anh hãy yêu họ bằng cả trái tim của mình, như vậy anh mới đượchạnh phúc. Em, một cô bé rất vui vẻ và có phần không được bình thường trong mắt anh, đúng không ạ? Em đã bị người trước làm tổn thương rất nặng nề, giờ thêm một lần nữa, em đã trách sao số mình không may mắn tới vậy, Những ngày qua nếu không có Bình và Yến bên cạnh có lẽ em đã không đủ sức để ngồi đây, bình tĩnh và đối mặt với chính bản thân mình như thế này. Giờ đây, sau những trượt ngã, dù rất đau, dù máu có đang chảy rất nhiều, thì em vẫn cứ đi, cứ bước tiếp, máu chảy rồi máu sẽ đông lại, và vết thương sẽ lành thôi, em vẫn tin ở đâu đó, gần em thôi, có một người ngốc nghếch hơn em đang đợi chờ em vì vậy anh đừng quá lý trí, đừng đánh mất cơ hội của mình khi có ai đó đã chạm được vào trái tim anh.
Theo Mask
Tôi sẽ ở vậy nếu không thể nào cưới được em
Tôi không muốn lấy người khác ngoài em nhưng mẹ tôi thì đã già và tôi phải cần một thời gian nữa để có sự nghiệp, sửa chữa lỗi lầm với em.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Tiền Giang. 10 tuổi thì ba mẹ tôi ly thân nhưng không bao giờ ly dị. Tôi ở với mẹ còn anh trai thì ở với ba. Từ lúc đó, tôi biết rằng mình phải tự lo một mình và tự suy nghĩ một mình rồi. Từ năm 12-14 tuổi, tôi về bên nội với ba và từ đây, cuộc sống tôi chịu nhiều đau khổ vì phải tự nấu ăn, giặt giũ, nhổ cỏ khi đi học về trong khi các con của cô tôi thì chơi thoải mái. Tôi phải chịu nhiều sự ghét bỏ của gia đình bên nội nên sau đó, anh em tôi bỏ về bên ngoại.
18 tuổi, tôi lên Sài Gòn với 500.000 đồng trong tay do ba cho tôi. Tôi tự đi làm thêm, có khi tới 16 tiếng/ngày và cũng trang trải hết 4 năm đại học. Nhưng tôi không thể tốt nghiệp vì còn nợ nhiều môn. Với tính năng động và chịu học hỏi, tôi cũng làm nhiều nơi và đi nhiều. Rồi may mắn cũng đến với tôi khi đầu năm 2007, tôi được vào làm nhân viên quảng cáo tại một cơ quan báo chí. Đúng ngày 2/9 năm đó, tôi quen em sau khi kết thúc chuyến xe kéo dài 4 tiếng đồng hồ vì trời mưa. Chúng tôi cùng bị kẹt xe từ Vũng Tàu về Sài Gòn. Mặc dù khi đó tôi đã 27 tuổi nhưng thật sự chưa từng có cảm giác của tình yêu đầu.
Khi xuống xe, tôi thấy một anh chàng khoảng hơn 35 tuổi theo sau một cô gái có tương cao ráo và nói chuyện với những câu không được hay lắm nên tôi quyết định chạy đến đi cùng em. Tôi hỏi thăm em thì lập tức, anh chàng kia biến ngay. Thế là tôi đi cùng xe buýt với em, mặc dù chuyến xe ấy đỗ khá xa nhà trọ của tôi. Cuối cùng, tôi hỏi xin số điện thoại em nhưng không lưu vào máy ngay mà về nhà, tôi mới nhắn tin hỏi thăm.
Em có dáng người cao ráo, học tại Học viện hàng không Việt Nam nhưng trông em rất bình dị và đơn giản. Em cũng không phải con nhà giàu có. Tôi bị ấn tượng bởi câu hỏi rất vô tư của em trên chuyến xe buýt. Sau khi nhắn tin, gọi điện thoại được vài hôm thì chúng tôi hẹn gặp nhau giữa dòng xe cộ đông đúc. Lúc đó, chúng tôi cảm thấy như mình đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi. Điều này được em nói ra sau một thời gian quen nhau.
Một tháng sau, tôi được em dẫn về nhà chơi và từ đây, rất nhiều sai lầm của tôi đã xảy ra. Mẹ em hỏi về gia cảnh của tôi thì tôi cũng thật lòng nói rõ. Tôi không muốn nói dối nhưng quả thật, đây là điều tôi không nên nói vì sau đó, tôi được biết mẹ cấm em quen tôi bởi vì mẹ em sợ lịch sử lặp lại (vì ba mẹ tôi ly thân). Sau nhiều tranh đấu và khuyên nhủ, chúng tôi cũng ở bên nhau. Tôi cũng hứa với lòng mình là sẽ làm tất cả vì em, giúp đỡ em, yêu thương em hết lòng. Sau khi em tốt nghiệp đại học, nếu em muốn thì tôi sẽ ra đi. Trong khoảng thời gian 3 năm ấy, rất nhiều chuyện xảy ra và tôi cũng đã sai lầm không ít chỉ vì tôi đã không đủ chín chắn để nghĩ thông suốt vấn đề. Tôi không cư xử khéo léo nên đã làm tổn thương em nhiều và trái tim tôi cũng vậy.
Em còn trẻ, rất dễ tin người nên tôi luôn ở bên em. Có lẽ vì bị kèm cặp khá nhiều mà em thích đi chơi với đám đông và tôi sợ người ta lợi dụng em. Chỉ là như vậy thôi chứ tôi luôn tin tưởng em không quen người khác. Công việc của tôi nhiều lúc rất căng thẳng nên sai lầm nối tiếp sai lầm. Khi tôi bệnh, em cũng lo cho tôi rất nhiều. Tôi biết em cũng thương yêu tôi lắm nhưng vì tôi đã làm em đau lòng với cách cư xử không đúng mực và làm đau lòng mẹ của em nữa nên em mới quyết định rời xa tôi.
Tháng 2/2011, chúng tôi chính thức chia tay nhau và sau đó, tôi nghỉ việc tại cơ quan luôn. Tôi quyết định lên Đà Lạt đổi không khí và tìm lại chính mình nhưng tôi không quên em được. Khoảng 2 tháng sau đó, em có một lần gặp tôi ở Đà Lạt nhân chuyến đi chơi cùng trường của chị hai em. Mặc dù là cuộc trò chuyện của hai người bạn nhưng tôi rất vui. Lúc đó, em buồn và tôi động viên em nhiều lắm.
Trong khoảng thời gian đó đến nay, tôi cũng quen một vài người và có thể em biết nhưng tôi vẫn không xóa được hình ảnh của em trong đầu mình. Sau đó xảy ra rất nhiều biến cố trong gia đình tôi. Ba tôi và ông ngoại tôi qua đời cách nhau đúng một tháng vì cơn bạo bệnh. Sau Tết 2012, tôi như người mất phương hướng và ăn nhậu suốt một tháng Tết. Tôi gọi cho em vào một ngày tôi say nhất. Tôi đã khóc trên chiếc điện thoại ấy và cũng là lần cuối tôi quyết tâm không điện thoại cho em nữa. Nhưng tôi vẫn luôn theo dõi và có nhờ mẹ gọi điện thoại hỏi thăm em. Riêng em cũng có lần điện thoại về hỏi thăm mẹ tôi. Tôi nhiều lần muốn gọi điện thoại cho em nhưng sợ em không vui nên lại thôi vì lỗi của tôi quá nhiều. Tôi luôn ước gì thời gian có thể quay lại để tôi có thể cư xử khác hơn, làm em hạnh phúc hơn.
Hiện tại, tôi rất băn khoăn vì cũng có nhiều người quen tôi và muốn lập gia đình với tôi. Nhưng tôi biết tôi chưa thể quên được em nên mỗi khi nhắn tin tình cảm với cô gái nào đó, tim tôi thắt lại và tôi muốn một mình. Tôi muốn đi làm thật nhiều tiền để có sự nghiệp vững vàng rồi tôi sẽ quay lại gặp em một lần nữa. Tôi sẽ chứng minh rằng tôi có thể lo cho em suốt cả đời nhưng nếu em có gia đình rồi thì tôi sẽ chấp nhận sự thật này mà ra đi mãi mãi. Nhưng bây giờ, mẹ tôi cũng 60 tuổi rồi, lại có một mình ở dưới quê, anh em tôi thì đang làm chung một chỗ mà lại quá xa nhà để tiện chăm sóc mẹ. Vì thế, nhiều lúc nghĩ, tôi cũng muốn mình có một gia đình để vừa báo hiếu cho mẹ và tôi cũng muốn bình yên. Hiện tại, tôi đang nghĩ có nên lập gia đình hay không?
Nếu tôi lập gia đình để vừa yên thân vừa báo hiếu và chấp nhận quên em thì sẽ gọi là tạm ổn một thời gian thôi. Vì tôi biết trái tim tôi dù có lập gia đình với ai thì tim tôi luôn hướng về em và một lúc nào đó tôi sẽ lại tìm em hay một hình bóng bản sao của em. Có như vậy, tôi mới hạnh phúc được và như thế thì sẽ rất bất công cho người con gái sẽ lấy tôi làm chồng. Hơn nữa, đó là sự nhẫn tâm của mình với người đó nên tôi không muốn vậy.
Hoặc là tôi sẽ sống cô đơn, gian khổ, không ai chia sẻ cho đến khi nào tôi làm được ước nguyện của mình là sự nghiệp vững vàng và tìm lại em. Khi đó, nếu không thành duyên thì tôi mới chấp nhận từ bỏ, dù có thể là 5-10 năm tôi cũng không tiếc tuổi trẻ của mình, chỉ mong làm sao tôi có thể sửa chữa sai lầm, bù đắp tất cả, làm em hạnh phúc thật sự. Tôi muốn cưới được em làm vợ thì tôi mới hạnh phúc. Còn không, có thể tôi sẽ sống một mình nếu tôi không cưới được em. Nhưng như thế, có lẽ người mẹ của tôi cũng không còn bên tôi nữa. Theo tất cả mọi người, tôi sẽ chọn con đường nào đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi? Con đường nào cũng không bằng phẳng cho tôi như tôi sinh ra phải không các bạn?
Theo VNE
Để mẹ thanh thản Tôi cùng có hoàn cảnh tương tự như bạn, nhưng khổ hơn, mẹ tôi không làm ra tiền! Khi đi cùng người đàn bà ấy, cha tôi đang làm ăn hưng phát. Tôi đã học xong lớp 12, hai em gái còn lại học lớp 10 và 8. Tôi có thể tự mưu sinh, sau đó tôi lập gia đình năm 20 tuổi....