Người đàn bà yêu trong bóng đêm
Trái tim Mộc Anh và Hàm Đan đã ngừng đập, nhưng đang đập ở một nơi nào đó mà họ tin rằng, tình yêu mãi mãi trường tồn, từ kiếp này qua kiếp khác….
Mộc Anh cảm thấy bực mình vì những bằng chứng mà Vinh Hà đưa ra để phản bác nghiên cứu của cô. Anh cho rằng, công việc cô đang làm là một kiểu ảo tưởng liên quan đến thần kinh phân liệt. Cõi âm là một thứ do con người tưởng tượng, nó chưa từng tồn tại.
Vinh Hà đưa ra những dẫn chứng khoa học về sự kích thích của não bộ, về hiệu ứng vô thức, sóng hạ âm, thuyết tự động… để chứng minh rằng những tác động của tự nhiên hay hiện tượng nào đó khiến con người tưởng tượng ra một thế giới tâm linh. Mộc Anh đã mất gần 10 năm để nghiên cứu và hoàn thiện một thiết bị kết nối giữa con người và cõi âm nhưng kết quả vẫn dậm chân tại chỗ.
Đôi lúc cô cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, nhưng rồi động lực tìm lại Hàm Đan khiến cô lại tiếp tục…
Cô thu dọn bàn làm việc, tắt các thiết bị điện trong phòng nghiên cứu rồi cầm túi xách đi ra. Phía bên ngoài trời mưa như trút, Vinh Hà vẫn đứng hút thuốc dưới sảnh, thấy Mộc Anh, anh vội dập điếu thuốc tiến lại gần cô: “Mưa chưa thể tạnh được ngay, anh đưa em đi ăn tối rồi về nhà”.
Mộc Anh lạnh lùng phớt lờ sự quan tâm của Vinh Hà. “Em không đói, em có thể tự đi về”. Vinh Hà chạy theo níu cô lại: “Anh xin lỗi đã cố tình phản bác nghiên cứu của em, nhưng anh lo cho em. Cuộc sống của em bây giờ trở nên cô đơn, bó hẹp như thế này là vì sao? chẳng nhẽ em định nướng hết cuộc đời của mình vào việc nghiên cứu một thứ, nếu có thành công thì cũng chẳng để làm gì sao?”.
Cô giằng tay anh ra khỏi tay mình, bực bội: “Ai cũng có những đam mê của riêng mình. Em không cần anh lo cho em”. “Em rốt cuộc có yêu anh chút nào không?”. Vinh Hà giữ chặt lấy vai cô, nhìn vào mắt cô mà hỏi. Mộc Anh cố lảng tránh ánh mắt ấy, lòng cô trùng xuống. Đã bao lâu rồi anh vẫn kiên nhẫn đi bên đời cô, còn cô thì theo đuổi một bóng hình…
“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Chúng ta đi ăn thôi”. Vinh Hà lấy tay ôm đầu cô, che mưa một cách ân cần, mở cửa xe. Mộc Anh chui vào trong, vài giọt nước rơi từ trên tóc xuống khiến cô ẩm ướt. Bên ngoài mưa như bụi trắng bay mờ trên kính, chiếc cần gạt chao qua chao lại như một hành động của người làm động tác thôi miên, khiến cô buồn ngủ và chẳng bao lâu rơi vào trạng thái mơ màng…
Những đoạn hồi tưởng đan xen trong ký ức khiến nước mắt cô cứ chảy dài… Tiếng của Vinh Hà lo lắng bị nhấn chìm ngay tức khắc trong đầu cô: “Mộc Anh, em buồn ngủ à? lại khóc nữa rồi… em ngủ đi vậy, anh đợi…”.
Hình ảnh Hàm Đan như một cuốn phim bị cắt đoạn, tua nhanh trong đầu Mộc Anh. Nụ cười, nước mắt, môi hôn… cứ thế rời xa cô trong từng khoảnh khắc. “Hàm Đan, đừng đi, ở lại với em…”. Cô khẽ rên lên, lồng ngực tưng tức một cơn co thắt. “Hàm Đan… em tới đây, đừng đi…”
Trong lúc Mộc Anh ngủ, Vinh Hà tấp xe vào một tán cây trên đoạn ngõ tối, tắt máy. Anh ngắm nhìn khuôn mặt Mộc Anh mệt mỏi nằm ghẹo đầu trên ghế. Tóc Mộc Anh lúc nào cũng rối bời một cách tự nhiên, nhưng chính sự bơ phờ trên khuôn mặt đẹp một cách tự nhiên ấy khiến anh thấy Mộc Anh lúc nào cũng đẹp. Cái đẹp mong manh của Mộc Anh khiến Vinh Hà cả đời này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.
“Mộc Anh, dậy đi em”. Vinh Hà khẽ lay gọi, Mộc Anh hồi tỉnh, mồ hôi vã ướt đầm trên tóc. “Đã hơn một giờ rồi em ngủ, mưa cũng đã tạnh, chúng ta đi ăn cơm rồi về”. “Vâng”.
Vinh Hà lái xe trong lặng im. Điều mà Mộc Anh không hề biết là mỗi lần ngủ say, cô đều gọi tên Hàm Đan. Vinh Hà biết trong trái tim Mộc Anh chỉ có Hàm Đan, cũng như trong tim anh chỉ có cô. Anh không thể ngừng yêu cô, cũng như cô không thể ngừng yêu Hàm Đan. Nhưng anh ở đây là thật, còn Hàm Đan chỉ là một bóng ma. Đã bao năm qua, Mộc Anh tin rằng Hàm Đan vẫn quanh quẩn bên cô, chỉ cần cô hoàn thành thiết bị kết nối là có thể gặp được Hàm Đan, ở nơi nào đó ở phía bên kia…
Tình yêu là một thứ khiến người ta hy vọng một cách khủng khiếp, nhưng cũng có thể biến những hy vọng ấy thành sự hoang tưởng.
Sau bữa tối, mưa đã tạnh dần chỉ còn lại vài giọt mưa lất phất, Vinh Hà đưa Mộc Anh về nhà. Đó là một căn hộ nhỏ nằm trên một chung cư cao tầng, ban công hướng về phía tây được sơn mầu kem. Những ngày mùa đông, các căn phòng lạnh ngắt như đóng băng, nhưng mùa hè thì nóng gay gắt.
Mộc Anh mua một vài chậu hoa dạ yến thảo có rất nhiều màu sắc và hình dáng đa dạng như sọc kẻ, hình sao, đốm chấm hoặc viền cánh treo ở ban công. Cô có thói quen ngắm hoàng hôn từ ban công, khi mặt trời xuống núi đỏ rực rỡ. Nhiều lúc cô còn tưởng tượng ra khuôn mặt đầy tiếc nuối của mặt trời khi cố vớt những tia nắng cuối cùng từ những đám mây để gom về dấu vào thân hình rực lửa của mình.
Mộc Anh quẳng túi xách lên bàn, không bật điện, cứ thế ngồi ngả ra ghế sofa. Ánh điện từ hành lang hắt vào căn phòng đủ để cô nhìn thấy sự mệt mỏi của mình qua tấm gương trước mặt. Cô nhắm mắt lại và lơ mơ…
Video đang HOT
Tiếng cửa đập mạnh vào tường khiến Mộc Anh giật mình choàng dậy, điện ngoài hành lang tắt phụt, tối om. Mộc Anh với tay lên bật công tắc điện, không sáng. Có lẽ mất điện. Cô bật đèn pin từ điện thoại soi lên ngăn tủ tìm cây nến nhưng dò dẫm mãi không thấy. Mộc Anh thấy một cơn gió thổi sau lưng. Cô dừng lại, khe khẽ nói thầm: “Hàm Đan, là anh đó phải không?”.
Mộc Anh tiến về phòng ngủ, chân cô vấp phải tấm thảm khẽ chao đảo, cái lạnh bất chợt bủa vây khắp cơ thể. Cô biết, Hàm Đan đang ở trong phòng ngủ nên không khí ở đây lạnh hơn. Cô ngồi xuống giường, với tay về phía trước như cố tưởng tượng ra Hàm Đan đứng đó, với khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt luôn phảng phất buồn. Bàn tay cô như đang lướt nhẹ trên khuôn mặt Hàm Đan, sờ thấy cả những mụn lấm tấm trên làn da…
Cô đưa ngón tay cái xuống bờ môi của Hàm Đan, di nhẹ. Mộc Anh nhắm mắt lại, cảm thấy lồng ngực muốn nổ tung, nước mắt cô chảy dài thành từng vệt lạnh. “Hàm Đan, em cảm nhận được anh, em nhớ anh”.
Thời gian trôi nhẹ trong đêm, bóng tối bao trùm lên sự cô quạnh, không khí như cô đặc lại trong căn phòng. Mộc Anh cảm thấy như xunh quanh cô được bao phủ bởi một lớp tuyết dày đặc. Cô khẽ thì thào: “Hàm Đan, em lạnh quá!”. Cô nhắm mắt, cảm nhận dược vòng tay Hàm Đan quấn quanh người cô, hơi ấm như lan tỏa trong chốc lát.
Điện bỗng vụt sáng, Mộc Anh chơi vơi đôi tay giữa khoảng không trống hoác. Cô vừa chạm vào Hàm Đan, cô cảm thấy Hàm Đan ngay trước mặt cô. “Hàm Đan, Hàm Đan…”. Tiếng thầm thì của Mộc Anh tan vào đêm, nghẹn ngào…
Vinh Hà đã có lần phân tích rằng, não bộ không thể tự sinh ra hình ảnh. Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trong một giấc mơ cũng chỉ là hiện tượng tái hiện lại những hình ảnh còn lưu lại trong não. Phân tích hết sức “phi lý” này của Vinh Hà khiến Mộc Anh nổi cáu.
Cô độp lại: “Vậy tại sao trong những giấc mơ, anh lại nhìn thấy những thứ mà anh chưa thấy bao giờ?”. Vinh Hà khăng khăng khẳng định rằng, tất cả mọi hình ảnh đều có sẵn. Xét về mặt logic, não bộ cần thời gian để xử lý thông tin. Trên thực tế, khoa học đã chứng minh được khoảng thời gian này là 0,1 giây.
Vì thế có thể nói thế giới chúng ta vẫn nhìn thấy không phải là “thực”, mà chỉ là hình ảnh trong quá khứ mà thôi. Chính vì việc não bộ xử lý chậm nên có thể gây nên một số ảo ảnh, đó chính là những hình ảnh mà ta cảm giác chưa nhìn thấy bao giờ.
Mộc Anh kiên quyết phản bác lập luận này của Vinh Hà. Cô cho rằng, những hình ảnh được thiết lập không phải là ảo giác do não bộ xử lý chậm, nó chắc chắn là những hình ảnh có thật, chỉ có điều, nó đã diễn ra trong quá khứ, có thể là những kiếp trước của con người.
Khái niệm về kiếp trước của Mộc Anh luôn khiến Vinh Hà buông tiếng thở dài. Với anh, chẳng có kiếp trước nào cả. Cõi âm mà Mộc Anh cố tìm cách “du hành” để tìm kiếm một người đang ở giữa sự sống và cái chết chỉ là một giả định. Phải chăng, cô đã yêu Hàm Đan đến mức trái tim cô cũng tan chảy thành những mảng rung động có tác động trực tiếp lên não, gây nên những ảo giác từ trong suy nghĩ?
“Em tin rằng sẽ có ai đó có thể du hành, một người có đủ năng lực phù hợp với dạng sóng điện từ của những linh hồn sau cái chết. Ngoài thiết bị khoa học để định dạng dạng sóng này, cần phải có người có dòng năng lượng phù hợp. Thời gian sẽ cho anh câu trả lời”.
Mộc Anh ương bướng đáp trả và thường coi Vinh Hà là một người ở bên kia chiến tuyến. Anh là một nhà vật lý học chân chính và tất cả mọi hiện tượng đều phải được nghiên cứu trên cơ sở vật chất. Một cơ thể đã chết, não ngừng hoạt động, vậy linh hồn sẽ tồn tại dựa vào vật chất nào để có thể tạo ra một thế giới gọi là cõi âm mà Mộc Anh đang tưởng tượng?
Mỗi khi rơi vào bế tắc, Mộc Anh lại mở điện thoại tìm bức ảnh của Hàm Đan rồi nhìn chăm chú vào đó cho đến khi mắt cô mờ dần đi. Mỗi lần nhớ Hàm Đan, cô lại cảm thấy những xung động nhẹ khiến tim cô tan ra, tan mãi không ngừng…
Vinh Hà gọi cô khi đã gần 8 giờ tối rồi trách móc. “Em vẫn còn ở công ty sao? Ăn tối chưa?”. “Em … chưa ăn… ôi em quên mất…”. “Đi ra ngoài đi, anh đang đợi”. “Vâng”.
Mộc Anh dọn dẹp thiết bị trên bàn làm việc rồi tắt điện, khóa cửa bước ra ngoài, bụng đói cồn cào… Cô với tay tắt điện hành lang trước khi bước vào thang máy, bỗng điện trong thang máy cũng tắt phụt, thang tối om nhưng vẫn chuyển động. Một áp lực mạnh sộc tới khiến Mộc Anh bỗng chốc cảm thấy ngột ngạt, khó thở, Cô ôm lấy ngực, tim dội lên một cảm giác đau nhói.
Trước khi ngất đi, trong chớp lóe, một người mặc áo trắng, tóc xõa, miệng đầy máu đang dang hai cánh tay gân guốc chóc từng mảng thịt, xiết lấy cổ cô. Cô cố gắng gào lên: “Vinh Hà, cứu em….”. Nhưng cô chỉ còn nghe thấy chính âm thanh của mình đập vào thang máy…
Vinh Hà đợi ở ngoài khá lâu không thấy Mộc Anh đâu, gọi điện cũng không bắt máy, anh vội đi lên tìm. Đèn tầng một vẫn con sáng, thang máy cũng vừa kịp lúc mở ra, anh thấy Mộc Anh đang nằm xõng xoài trong thang máy, hai bàn tay còn đang giữ lấy cổ như thế cố giằng một thứ gì đó ra. Mắt cô trợn trừng, khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở gấp gáp…
“Mộc Anh, là anh đây, em không sao rồi, thở đi, thở đi..”. Vinh Hà vừa bế cô lên, vừa gọi. Anh đặt cô vào trong xe, ánh mắt cô đã có chút sinh khí, nhưng đôi môi vẫn còn mấp máy như đang cố nói điều gì mà không thể thốt nên lời. “Em yên tâm, chúng ta sẽ đến bệnh viện trong vài phút nữa, em sẽ không sao đâu”.
“Vinh Hà, em không sao, đừng đến bệnh viện”. Nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Mộc Anh, Vinh Hà buông tay lái, nhoài người sang ôm chầm lấy cô. Anh cứ ôm xiết mãi không chịu rời khiến cô cảm thấy khó thở, cô khẽ cựa mình trong vòng tay anh. “Vinh Hà, buông em ra được chưa”. Anh dường như không nghe thấy, vòng tay không nới lỏng chút nào. Một lúc sau, Mộc Anh thấy ươn ướt trên bờ vai. Đó là nước mắt của Vinh Hà. Cô khe khẽ đưa bàn tay lên tóc anh, vuốt nhẹ.
Trong bữa tối, Mộc Anh hỏi Vinh Hà: “Sao anh không nói cho em biết là Hàm Đan chưa chết?”. Vinh Hà khẽ sững lại trong giây lát, lòng anh đầy giằng xé. “Em có thể nhớ lại mọi chuyện rồi sao?”. “Em không nhớ lại, có người đã vừa cho em biết”. “Người đã xuýt giết em trong thang máy đó ư?”. “Cô ta không giết em, cô ta chỉ cảnh báo em tránh xa Hàm Đan, để anh ấy về với cô ta”. “Cô ta là ai?”. Mộc Anh cảm thấy bối rối, cô sẽ không thể nói với Vinh Hà là cô vừa gặp một bóng ma. “cô ta” vừa cảnh báo cô đừng cố gắng tìm kiếm Hàm Đan, hiện giờ anh ta đang ở giữa gianh giới của sự sống và cái chết, cô ta muốn Hàm Đan từ bỏ thân xác để đến với cô ta.
“Em không thể nói với anh được. Giờ anh có thể cho em biết, Hàm Đan đang ở đâu?”. Trước ánh mắt vừa như van xin, vừa như ép buộc đến dữ dội của Mộc Anh, Vinh Hà đành gật đầu: “Ngày mai anh đưa em đi”.
Sáng hôm sau, Vinh Hà đến đón Mộc Anh sớm, anh nhìn qua là biết cả đêm cô không ngủ, anh thấy lòng quặn lên nỗi xót xa. Trên đường đi, Vinh Hà kể cho cô nghe về chuyện tình của chính cô.
Ngày ấy, cả cô và Hàm Đan đều làm trong lĩnh vực khoa học tâm linh, một lĩnh vực sau này được chính phủ cho phép nghiên cứu như bất cứ một ngành khoa học nào khác. Ngày đó cơ quan nghiên cứu liên ngành mở một cuộc hội thảo khoa học. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, Hàm Đan tin rằng, anh và cô đã từng yêu nhau từ kiếp trước. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Mộc Anh dường như bỏ rơi Vinh Hà để quấn quýt với Hàm Đan. Điều này khiến Vinh Hà rất đau lòng.
Cho đến cuối tuần dường như Mộc Anh không thể rời xa được Hàm Đan. Khi ấy vợ sắp cưới của Hàm Đan vô cùng ghen tuông, mấy lần ép buộc Hàm Đan quay trở về nhưng anh ta không chấp nhận, một mực cho rằng Mộc Anh mới là người mà anh ta tìm kiếm từ kiếp trước. Cô ta không thể đòi lại được người đàn ông của mình cho nên đã mời cả Hàm Đan và Mộc Anh đi ăn tối để giảng hòa, nhưng thực tế là đã bỏ thuốc độc vào rượu của cả 3 người.
Kết quả là cô ta không qua khỏi, Mộc Anh sau khi thoát chết thì lãng quên một phần quá khứ, chỉ còn nhớ đến những ngày tháng yêu đương Hàm Đan, Hàm Đan bị nhiễm độc máu rất nặng hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngày đêm phải lọc máu để sống trong trạng thái thực vật, chưa biết sẽ ra đi lúc nào.
Vinh Hà chưa dứt lời, thì bất chợt Mộc Anh quay sang, nắm lấy bàn tay anh. “Vinh Hà, trước đây em vẫn là người yêu của anh, nhưng em chỉ nhớ đến Hàm Đan, chắc anh đau lòng lắm phải không?”. Vinh Hà trầm tư nhìn đoạn dường hun hút trước mắt, khẽ nói với cô: “Em là người đàn bà yêu trong bóng đêm, yêu đến mức quên mất mình hiện hữu nơi đâu.
Càng ngày em càng làm cho anh thừa nhận rằng, kiếp trước, em và cậu ta là một đôi không thể chia lìa”. Mộc anh lại hỏi: “Tình trạng của Hàm Đan có phải là không thể cứu được không?”. “Rất nhiều nhà khoa học, bác sỹ đã tham gia nghiên cứu trường hợp của Hàm Đan, chất độc trong máu cơ bản là xác dịnh được nhưng không hiểu vì sao cơ thể của cậu ta không chấp nhận với loại máu được thay vào. Chắc cậu ta đang vô cùng đau đớn”. “Có thể anh ấy cần làm lại từ đầu”.
Mộc Anh khẽ nói thế, nở một nụ cười đẹp đẽ trên môi mà Vinh Hà vô ý không nhận ra.
Khi đến được Trung tâm nghiên cứu y khoa đặc biệt của Bộ Y tế, Mộc Anh xuất trình giấy tờ của viện nghiên cứu tâm linh và được phép vào. Hàm Đan trong trái tim của Mộc Anh vốn trẻ trung, vui vẻ và cháy hết mình cho tình yêu, giờ đã nằm yên đấy như một bức tượng sáp. Nhìn thấy Hàm Đan, nhưng ngày tháng ngắn ngủi lại ùa về trong trái tim cô đơn của Mộc Anh. Vinh Hà lặng lẽ khép cửa bước ra ngoài, để Mộc Anh ở lại.
Cô nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Hàm Đan, khe khẽ đưa lên môi mình. Cái lạnh từ bàn tay anh ngay lập tức ngấm qua môi cô, dội vào tim cô. “Hàm Đan, em biết là anh đã đến mỗi tối khi em về nhà. Em biết anh kẹt ở đâu đó khi không có em. Em cũng biết kiếp trước mình đã ở bên nhau. Em cũng biết anh luôn muốn chúng mình quay trở lại… Chỉ cần được ở bên anh, thì ở đâu cũng tốt. Em sẽ làm cho anh ấm lên, cũng tự làm cho bản thân mình ấm lên trong tình yêu của anh…”.
Ở phía ngoài hành lang, Vinh Hà bất chợt có linh cảm xấu, anh quay nhìn lại và thấy Mộc Anh đang rút kim truyền máu cắm vào tay mình, cô để cho dòng máu từ người Hàm Đan chảy qua người cô. Vinh Hà lao đến đẩy mạnh cánh cửa nhưng đã bị Mộc Anh chốt từ bên trong. Anh vừa gào tên cô vừa bất lực nhìn cô lả đi ngay bên cạnh Hàm Đan.
Khi cánh cửa cách ly được các nhân viên y tế nỗ lực mở ra, đôi trai gái đã mãi mãi thuộc về nhau. Trái tim Mộc Anh và Hàm Đan đã ngừng đập, nhưng đang đập ở một nơi nào đó mà họ tin rằng, tình yêu mãi mãi trường tồn, từ kiếp này qua kiếp khác…
Nhiều năm sau, Vinh Hà được trao một giải thưởng khoa học lớn khi áp dụng nghiên cứu vật lý siêu năng lượng vào khoa học tâm linh. Nghiên cứu của Vinh Hà mở ra một kỷ nguyên mới cho những nghiên cứu về một “thế giới không vật chất” đang tồn tại. Thỉnh thoảng người ta thấy nhà khoa học này nhìn vào bức ảnh một cô gái và thì thầm: “Em có hạnh phúc không? Sắp tới, anh sẽ đến thăm em và cậu ấy”.
Theo Bảo Thoa/Theo Phununews
Bi kịch "thả mồi bắt bóng" của một người đàn bà
Gặp Vân trong một buổi chiều nắng nhạt tại Quảng Ninh, tôi bất ngờ đến không tin vào thị giác của mình. Vân, cô gái mặn mà, vui tươi, nhí nhảnh bây giờ ra nông nỗi này sao?
Ảnh minh hoạ
Như đọc được sự ngạc nhiên trong tôi, Vân gượng chào rồi quay đi. Quyết tâm tìm hiểu, tôi đã theo chân Vân về nhà. Biết không thể giấu được tôi điều gì, Vân ôm mặt khóc tức tưởi: "Tại mình... tại mình. Tất cả là tại mình thôi". Qua những tâm sự đứt quãng của Vân tôi dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
"Sóng ngầm" trong hạnh phúc
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo lại đông anh em, Vân sớm ý thức được sự thua thiệt của mình so với chúng bạn nên cô không lấy làm buồn khi phải bỏ học giữa chừng. Vốn được trời phú cho một nhan sắc mặn mà lại cộng thêm một giọng hát rất hay nên đối với Vân tương lai cũng khá rộng mở. Nhờ những người quen biết giới thiệu Vân được nhận vào làm nhân viên tạp vụ cho một công ty ngay gần nhà. Cuộc sống của Vân thực sự thay đổi từ đấy. Dựa vào những ưu thế riêng của mình nên dù làm tạp vụ nhưng Vân cũng khá nổi bật trong công ty. Mỗi lần họp hành rồi giao lưu văn nghệ bao giờ cô cũng được công ty cử lên hát, khuấy động phong trào. Tiếng hát mượt mà mê đắm lòng người của Vân đã khiến không ít chàng trai trong công ty ngơ ngẩn. Trong số những chàng trai đó có Thành. Tuy hơi nhỏ con nhưng anh là một kỹ sư tài giỏi và hiền lành nhất công ty. Anh yêu Vân ngay từ những ngày đầu mới gặp gỡ và mỗi lần tiếng hát ngọt ngào của cô cất lên là Thành cứ như một con chiên sùng đạo ngồi trước tượng chúa. Biết rõ Thành rất yêu mình và xung quanh mình cũng không ít "vệ tinh" nên Vân đã đưa ra rất nhiều thử thách cho anh. Nhưng rồi cuối cùng tình yêu chân thành và say đắm của chàng kỹ sư cũng chiến thắng. Một buổi sáng đẹp trời trong niềm vui của hai gia đình và toàn công ty, Vân và Thành làm lễ thành hôn. Sau đám cưới, cuộc sống của hai người rất hạnh phúc. Vân được sống trong điều kiện kinh tế khá giả và rất được chồng yêu thương chiều chuộng. Rồi khi Vân sinh con, đứa con trai đầu lòng càng nhân niềm hạnh phúc của họ lên gấp bội. Bạn bè đã không ít người thầm ghen tỵ với cuộc sống hạnh phúc của Vân.
Sinh con xong, Vân ngày càng trẻ ra, đẹp hơn. Quả đúng là "gái một con trông mòn con mắt". Tuy đã có chồng nhưng mỗi lần ra đường hay đi giao lưu văn nghệ ở đây đó, Vân vẫn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của những người đàn ông khác. Chính những ánh mắt đó đã khiến cho Vân ngày càng ý thức hơn về mình. Cô ra sức trau chuốt và luôn chú ý ăn mặc thời trang như những cô gái chưa chồng. Phải thừa nhận những điều đó càng làm cho Vân đẹp hơn lên nhưng vì thế mà tâm tính của Vân cũng dần thay đổi. Thay đổi đầu tiên là Vân bắt đầu so sánh ngầm chồng mình với một vài người đàn ông mà cô gặp. Và khi so sánh, điểm đầu tiên mà cô không hài lòng về chồng là anh nhỏ con so với họ. Cái điều mà trước đây khi còn yêu nhau, Vân có để ý nhưng không mảy may xem nặng thì bây giờ Vân lại rất hay nghĩ đến. Chính những suy nghĩ đó cứ như các đợt sóng bồi dần vào cuộc sống thường nhật của Vân khiến cô đã một vài lần "ngoại tình" trong tư tưởng. Rồi thay đổi tiếp đến của Vân là mỗi lần gặp bạn bè, người quen thay vì kể cho họ nghe cuộc sống tốt đẹp mà mình đang có thì cô lại than thở về việc chồng hiền lành lại nhỏ con không đủ sức làm một người đàn ông mạnh mẽ về nhiều nghĩa. Thậm chí đôi lúc cô còn buột miệng than thở về số phận.
Trượt dốc cùng ảo tưởng
Ảnh: minh họa
Tình cờ trong một lần hát giao lưu văn nghệ với công ty bạn, Vân bắt gặp một ánh mắt đắm đuối đang hướng về mình. Trở về nhà, ánh mắt kia cứ ám ảnh lấy Vân, cô luôn hy vọng sẽ gặp lại người đó. Và quả thật sau đó cũng rất tình cờ Vân gặp lại anh ta. Vốn là một vận động viên bóng rổ của công ty nên anh chàng có thân hình cao to vạm vỡ. Anh ta tên là Quang. Thoáng gặp, Vân cảm thấy Quang thực sự là người đàn ông lý tưởng mà mình đã ao ước từ lâu. Trái tim Vân từ phút đó trở nên loạn nhịp. Khi biết Quang đang là "trai tân" và kém mình đến 3 tuổi thì Vân càng cảm thấy có một sức hút mãnh liệt không cưỡng nổi. Về phần Quang cũng tỏ ra yêu Vân không kém phần say đắm. Từ đấy, cô luôn tìm cách để được gặp Quang. Dần dần hai người đã lén lút hò hẹn và yêu nhau. Mỗi lần bên Quang cô quên hẳn mình là người đã có chồng có con. Vân chỉ biết yêu và hết mình vì người tình. Dĩ nhiên tất cả đều diễn ra trong vụng trộm. Nhưng của đáng tội! Càng vụng trộm con người ta càng say mê hơn. Vân xem Quang như là một báu vật mà trời đã ban tặng cho cô. Vân tận dụng triệt để mọi thời gian rỗi để đến với Quang. Cứ thế dần dần cô luôn vắng nhà, bỏ mặc chồng con để lao vào cuộc tình vụng trộm.
Ảnh: minh họa
Sau một thời gian dài quan hệ vụng trộm với Quang, Vân lại thấy khó chịu khi thời gian cứ phải san sẻ cho chồng con mà thực tâm cô chỉ muốn mọi thời gian của mình là được ở bên người tình. Vì vậy mỗi lần về nhà, Vân trở thành kẻ "tâm bất tại", cô không còn ca hát hay chơi đùa vui vẻ với con như trước đây nữa. Trước những thay đổi của vợ, Thành luôn quan tâm và tìm cách . Việc làm của chồng lẽ ra phải khiến Vân thấy cắn rứt lương tâm thì ngược lại cô càng thấy chồng như một cái gai trong mắt mình. Vân bắt đầu tìm mọi cách để gây sự với chồng nhằm làm cho Thành nhanh chóng chán mình. Những chuyện vô cớ trong cuộc sống thường nhật liên tục được Vân dựng lên để gây sự với chồng. Nhưng vốn là một người yêu vợ, độ lượng và chín chắn nên nhận thấy thái độ khó hiểu của Vân anh luôn tự kiểm điểm lại mình. Anh tự lục vấn xem mình có làm điều gì sai sót hay có lỗi với vợ không. Dĩ nhiên có cố "vạch lá tìm sâu" thì Thành cũng không thể nhận thấy sai sót nào từ phía mình. Nên từ đó Thành cũng bắt đầu phản ứng lại trước những điều khó hiểu và vô lý của vợ. Từ đó ngôi nhà hạnh phúc luôn ríu ran tiếng cười nói và tiếng bi bô của con trẻ đã không còn tồn tại mà thay vào là những trận cãi vã to tiếng khiến bà con lối xóm cũng phải bất ngờ. Chỉ thương cho đứa con của họ, mỗi khi nghe bố mẹ cãi vã xô xát nhau là lại tròn xoe mắt ngơ ngác không hiểu nổi chuyện gì. Đã không ít lần bà con khu phố rồi tổ chức công đoàn của công ty đến dàn xếp chuyện gia đình cho họ. Mỗi lần như thế, anh Thành luôn lấy làm xấu hổ nên lại phải ra sức dàn hoà với vợ để cho trong ấm ngoài êm đỡ mang tiếng xấu. Song khốn nỗi "cây muốn lặng mà gió chẳng đừng" nên chuyện dàn hoà của vợ chồng họ vẫn chỉ là "không tưởng". Anh Thành biết có níu kéo thì cũng không thể xuất phát từ một phía nên đã viện đến cả hạnh phúc của đứa con để mong vợ hồi tâm chuyển ý nhưng rồi cũng chẳng mang lại kết quả gì. Trước việc "người muốn xây, kẻ muốn phá", Thành đành đau khổ chấp nhận ký vào đơn ly hôn với một yêu cầu duy nhất là mình được quyền nuôi con. Vậy là một gia đình những tưởng rất hạnh phúc cuối cùng đã tan vỡ trong sự dửng dưng của một người vợ.
Và kết cục cay đắng
Ảnh: minh họa
Sau khi đã phá tan hạnh phúc gia đình mình, Vân như một con chim sổ lồng ào đến với người tình. Từ đó cô công khai sống với Quang trong căn nhà tập thể của anh ta ngay gần đấy, mặc dư luận, mặc những lời đàm tiếu cười chê. Tuy thế cuộc hôn nhân không giấy giá thú của họ cũng chẳng kéo dài đến "đầu bạc răng long" như lời thề thốt của hai người trước đây. Về sống với nhau như vợ chồng, họ bắt đầu hiểu rõ về con người thật của nhau. Vân thì ngày càng thất vọng vì thấy Quang cũng chỉ là con người tầm thường chứ không phải là "báu vật trời ban" như cô từng nghĩ. Còn Quang cũng dần thấy nhàm chán và thiệt thòi thay cho mình khi lấy một "nạ dòng" về làm vợ. Giữa họ bắt đầu xẩy ra những vết rạn nhỏ. Rồi những vết rạn đó càng lộ rõ hơn khi cuộc sống thường nhật của họ tương đối chật vật về kinh tế. Vốn dĩ đã quen sống trong cảnh đủ đầy nên bây giờ Vân rất khó thích nghi với cuộc sống mới không có "cơm ngon và áo đẹp". Cô bắt đầu nhận ra cuộc sống không chỉ có "một túp lều tranh hai trái tim vàng" là đủ. Tuy thế, bây giờ với Vân không có sự lựa chọn thứ hai. Cô vẫn mong sao từ nay mình sẽ làm một con người an phận để chấp nhận những gì đang thuộc về mình. Cô dự định sẽ sinh con để làm bền vững mối quan hệ của hai người. Trong hoàn cảnh đó thì Vân bắt đầu nhận thấy những thay đổi đáng sợ từ phía Quang. Anh đi làm về muộn hơn thường lệ và thỉnh thoảng bỏ bữa không ăn cơm nhà. Thậm chí có nhiều hôm anh ta còn đi qua đêm không về. Vân lục vấn thì Quang luôn có đủ lí do khiến cô không thể làm gì được ngoài giận dỗi. Nhưng dường như sự dỗi hờn của Vân cũng không còn mấy tác dụng với Quang nữa. Rồi một ngày Vân chính mắt bắt gặp cảnh ngoại tình của Quang với một cô gái khác. Cô ta còn rất trẻ và khá xinh. Vân đau khổ, đã làm ầm lên. Quang không những không mảy may bận tâm mà còn lạnh lùng tuyên bố: "Cô lấy tư cách gì để ngăn cấm tôi?" Đến lúc đó Vân mới như sực tỉnh khỏi cơn mê. Vân lặng lẽ trở về trong bất lực. Quả là chua chát nhưng anh ta nói đúng. Vân chẳng có tư cách gì cả. Tới bây giờ cô mới nghĩ ra thì cũng đã muộn. Vân như một kẻ mất hồn. Cô nhận rõ cái thế của mình nên đành chấp nhận sống lặng lẽ trong căn nhà của Quang mặc kệ sự đi về thất thường của anh ta. Đến lúc đó thì Vân mới thấy quay quắt nhớ con, nhớ mái nhà hạnh phúc xưa kia của mình. Rất nhiều lần cô trở về ngôi nhà cũ và đứng thật lâu như một cái bóng mà không dám bước vào. Ân hận. Triền miên trong những suy nghĩ day dứt đã khiến Vân trở nên tiều tuỵ...
Tôi đưa mắt nhìn khắp căn nhà đơn sơ của Vân. Đoán được ý nghĩ của tôi, Vân cười buồn "Đây là căn nhà mình thuê. Chỉ một mình ở đây thôi". Sau những ngày dày vò hối hận, cuối cùng Vân cũng quyết định dọn đi. Trước lúc ra đi, cô có để lại một lá thư cho Quang và sau đó anh ta có tìm đến gặp Vân chỉ để nói một câu lạnh lùng: "Có lẽ đấy là giải pháp tốt nhất đấy Vân ạ. Từ nay chúng ta đừng làm phiền nhau nữa". Vân không khóc mà chỉ cười sặc sụa khiến Quang sợ hãi bỏ chạy.
Nghe xong câu chuyện của Vân, tôi muốn an ủi bạn mình nhưng không biết nói sao vì trong thâm tâm tôi thấy Vân thật đáng trách. Vẫn biết "mình làm mình chịu kêu mà ai thương" nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ của Vân thì bi đát quá!. Âu rằng đây cũng là một bài học đắt giá cho Vân. Kể lại câu chuyện này tôi cũng mong sao đây không chỉ là bài học của người trong cuộc mà còn là bài học cho tất cả mọi chị em phụ nữ chúng ta. Hạnh phúc chỉ thực sự đến với những ai biết gìn giữ và nâng niu nó.
Theo Dân Trí
Đàn ông à, đừng để cho người đàn bà của anh phải tự làm mọi thứ Giá như, hôm ấy tôi không chứng kiến sự cô đơn của chị. Chị nốc rượu như Mỵ thèm đi đêm tình mùa xuân, ực một cái hết một ly, chẳng giống cái phong thái của một kẻ đang thưởng thức cái tao nhã... Tôi quen một người đàn ông, trong mọi cuộc trà dư tửu hậu, anh đều lôi vợ anh ra...