Người đàn bà ngoại tình nhận cú lừa đắng ngắt
Những gì trái với quy luật tự nhiên đều không tránh khỏi hệ lụy. Đàn bà họ sợ cái trạng thái “ngờ”, đặc biệt trong tình yêu. Những gì họ coi là chân tình, là thống thiết, là yêu, có đôi khi lại biến dạng thành một thứ cảm xúc hỗn loạn, méo mó khác.
Tiếng cười nói râm ran, những tiếng cụng ly lách cách, ánh mắt đắm đuối, sũng sượi của những kẻ chếnh choáng hơi men có xúc cảm với nhau, bình thường phải giấu giếm, nhưng thêm thứ chất lỏng có thể làm ửng hồng má, đốt chát cổ kia, họ quên mất mình là ai. Đứng trong buổi tiệc liên hoan của công ty, tôi nhếch mép cười khẩy. Cuối cùng, vẫn là ái tình của những kẻ yếu đuối. Đôi tay tôi cầm chiếc ly thủy tinh với 1/3 phần rượu còn sóng sánh, mắt lim dim thưởng thức điệu nhạc cổ điển nền nã, chợt giật mình bởi tiếng va chạm ly nhè nhẹ. Người đàn ông lịch lãm đứng trước mặt tôi, nở nụ cười nam tính và cực kỳ thu hút. Anh ta bắt chuyện theo lối dí dỏm, hài hước của một gã đàn ông thông minh và tỏ ra am tường tâm lý phụ nữ.
Chúng tôi hòa nhịp với nhau vào những câu chuyện bất tận, cho tới khi ngoảnh đi ngoảnh lại, nhân viên dọn phòng đã tới và chỉ còn lại hai kẻ ham vui vẫn chưa biết nên chọn điểm dừng thích hợp cho câu chuyện còn dang dở. Một chút chếnh choáng cùng những lời nói dịu dàng không thể ngờ, tôi như một kẻ mất hết lý trí trước gã đàn ông lịch lãm ấy. Tôi qua đêm cùng anh ta. Lần đầu tiên trong đời, tôi nói dối chồng rằng mình qua đêm ở nhà cô bạn thân ở ngoại thành Sài Gòn bởi chồng bạn đi vắng và bạn sợ ở nhà một mình. Bí mật thực sự chỉ mình tôi biết.
Khi tỉnh dậy, trên người không tấm vải che thân, chỉ còn lại mình tôi với căn phòng trống hoác và mảnh giấy nhỏ để trên bàn với nội dung ngắn gọn “Anh đi trước”, tôi choàng tỉnh. Đầu đau như búa bổ vì hơi rượu chưa tan đi hết. Tôi bần thần nhớ lại những gì xảy ra vào đêm qua. Mọi thứ rành rẽ như những gạch đầu dòng khúc chiết, khoa học. Đổ vật ra giường, nước mắt tôi cứ thế lăn dài. Tôi tự cảm thấy khinh rẻ chính bản thân mình. Tôi đâu phải hạng người dễ dãi, sẵn sàng lên giường với bất cứ gã đàn ông nào sau vài câu mời mọc, mơn trớn. Tôi không hiểu tại sao tôi có thể cư xử đốn mạt như đêm qua.
Chuyện sẽ chẳng quá to tát nếu như tôi không phải là một phụ nữ đã có gia đình. Và quan trọng hơn, tôi có một gia đình hạnh phúc và cực kỳ yên ấm. Chồng tôi là mối tình đầu và cũng là người đàn ông tôi lựa chọn đồng hành đến cuối cuộc đời. Anh ấy là một người chu đáo, dịu dàng và biết quan tâm tới người khác. Đặc biệt, anh hiểu tôi và sẵn sàng lắng nghe mọi tâm sự, sẻ chia, khúc mắc của tôi trong cuộc sống. Chưa bao giờ anh tỏ thái độ nhàm chán, khiên cưỡng trước những câu chuyện có khi rất viển vông, dông dài của vợ. Chúng tôi vẫn dành cho nhau những cử chỉ âu yếm, ngọt ngào, những quan tâm nho nhỏ và bất ngờ sau hơn 6 năm chung sống. Hài lòng với cuộc sống gia đình là tất cả những gì tôi có thể ngắn gọn diễn tả niềm kiêu hãnh của mình. Điều ấy càng khiến tôi dằn vặt chính bản thân mình về đêm trốn chồng và qua đêm với một gã đàn ông khác.
Người đàn ông kia tôi mới chỉ gặp lần đầu tiên ngay tại bữa tiệc của công ty. Lần đầu xuất hiện, những cuộc trò chuyện đầu tiên, những cảm xúc kỳ lạ, và chúng tôi lao vào nhau như những kẻ khát yêu từ nghìn kiếp. “Một cơn gió mạnh thoảng qua trong đời” – tôi tự nhủ lòng mình phải quên cái đêm hỗn mang, mụ mị đó. Tôi đi làm về sớm hơn, nấu những bữa cơm tối nóng sốt cho chồng, cùng anh đi xem phim… Chồng tôi ngạc nhiên bởi sự chu đáo, ngọt ngào khác thường của vợ. Anh không biết một điều, tất cả những gì tôi dành cho anh giúp tôi gạt phăng tất cả ý niệm, cảm xúc về cái đêm bão táp với người đàn ông kia. Chồng tôi nhẹ nhàng đón nhận và không quên cảm ơn vợ hết lời. Mỗi lời anh nói, càng khiến tôi áy náy.
Nhưng không phải, mọi nỗ lực của con người đều có kết quả tương xứng. Dòng ý thức bảo tôi không được phép tì gợn bất cứ chút xao xuyến nào về đêm đó, người đàn ông đó. Nhưng dòng xúc cảm tôi cố gắng chôn chặt lại chạy theo hướng ngược lại. Tôi trách mình thật khốn nạn khi bị ám ảnh về đêm đó. Những cảm xúc mặn nồng, cuồng nhiệt, mới lạ anh ta mang tới ru tôi vào một cõi khác. Thú thật, tôi chưa từng trải qua những phút giây chăn gối nào hấp dẫn và tuyệt vời đến thế. Tội lỗi hơn, phần dục vọng trong tôi thấp thỏm, khao khát được nếm trải lại những xúc cảm đó. Dĩ nhiên, những gì gã đàn ông kia mang lại là những thứ chồng tôi – một người đàn ông chất phác, thật thà, giản dị chưa từng mang tới. Tôi ép bản thân phải quên đi người đàn ông đó.
Đến lúc tôi chắc mẩm mình đã thành công trong việc quên đi kí ức mới mẻ đêm đó, thì câu chuyện lại lái sang một hướng khác, hoàn toàn bất ngờ và như một kẻ lạc mái chèo giữa biển, tôi hoang mang. Sinh nhật lần thứ 30, một chút bâng khuâng của tuổi băm cập bến. Thêm một tuổi nhưng có nhiều điều lạ lẫm tràn về, như ai đó nói, đàn bà 30 là lúc họ đàn bà nhất, quyến rũ, tự tin và nhiều khao khát. Bước chân vào công ty, tôi nhận được những lời chúc mừng của đồng nghiệp kèm theo lời nhắn gửi bất ngờ về một món quà xuất hiện từ sáng sớm.
Một lẵng hoa hồng đỏ rực chúm chím như thiếu nữ xuân thì, kèm theo một tấm thiệp nhỏ vỏn vẹn vài dòng: “Anh không thể quên buổi tối lãng mạn và tràn đầy ngọt ngào ấy” kèm theo số điện thoại liên lạc. Đoán biết ngay chủ nhân của món quà gửi tặng, một dòng xung điện cực mạnh chạy từ đỉnh đầu râm ran tới tận đầu ngón chân tôi. Ngây dại trong vài giây, trong tiếng vỗ tay của đồng nghiệp bởi họ đinh ninh người gửi quà đến là chồng tôi, hòng tạo bất ngờ cho vợ, tôi về bàn làm việc, mơ màng với mớ suy nghĩ và ham muốn lạ lùng.
Như bị ma dẫn dụ, tôi gọi vào số thuê bao ghi trong tấm thiệp. Và chuyện gì đến, sẽ đến, chúng tôi thêm một lần cuốn vào nhau trong từng nhịp thở gấp gáp. Những ngọt ngào, man dại còn thăng hoa hơn lần đầu tiên đó. Và từ một kẻ còn biết lăn tăn, day dứt trước hành động lén lút “ăn nem” giấu giếm chồng, tôi lạc vào cám dỗ với thứ mặc định duy lý “đó là tình yêu”.
Chúng tôi đã bí mật hẹn hò và điểm dừng chân cuối cùng luôn là khách sạn để được lao vào nhau, cào cấu thân thể nhau. Chúng tôi bí mật đi du lịch, bí mật làm điều tội lỗi sau lưng chồng tôi, tạo nên những chuỗi ngày yêu đương thắm thiết, vô cùng say đắm. Đàn bà yêu và họ thường mất hết lý trí, hoặc đó là chân dung của riêng tôi?
Video đang HOT
Cuối giờ làm, tôi nhận được tin nhắn của anh rủ đi “trốn” – cách nói nửa đùa, nửa thật, vừa vụng về lại đáng yêu của gã đàn ông dày dặn tình trường làm tôi bật cười. Đêm ấy, chúng tôi đã bay ra Đà Nẵng, cùng cuộc điện thoại thông báo với chồng: “Em đi công tác gấp”. Những cảm xúc bất ngờ ùa đến, những hành động bất ngờ không lường trước luôn tạo nên điều thú vị. Trong căn phòng khách sạn hạng sang ở thành phố biển dịu dàng, tôi bước vào nhà tắm và bắt đầu hình dung về những điều ngọt ngào đang chờ đợi phía trước. Chợt nhớ ra mình bỏ quên lọ kem dưỡng ẩm trong va li, tôi trở lại phòng ngủ. Nhón từng bước chân nhẹ nhàng lên sàn gỗ lạnh lẽo, tôi đi trong yên lặng, nửa muốn trêu chọc anh, nửa muốn làm anh bất ngờ.
Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không biết sự xuất hiện của tôi ở ngoài cửa phòng ngủ. Đọng lại là những mảnh vụn rời rạc “hợp đồng”, “tình dục”, “chắc ăn”… Tôi tựa lưng vào cửa, nước mắt rậm rựt chạy vòng quanh mắt, nhưng có gì đó ngăn lại không cho phép tôi khóc. Tôi tát anh ta một cú trời giáng và thu xếp hành lý rời khỏi nơi quỷ ám, nơi có người đàn ông quỷ quyệt đó.
Những gì trái với quy luật tự nhiên đều không tránh khỏi hệ lụy. Đàn bà họ sợ cái trạng thái “ngờ”, đặc biệt trong tình yêu. Những gì họ coi là chân tình, là thống thiết, là yêu, có đôi khi lại biến dạng thành một thứ cảm xúc hỗn loạn, méo mó khác. Tôi ngỡ mình được yêu, được nâng niu trong những cảm xúc bềnh bồng với một người đàn ông đặc biệt, nhưng ngờ đâu, anh ta không hề yêu đương tôi. Thứ anh ta cần là bản hợp đồng chỉn chu, hoàn thiện nơi công ty tôi trong dự án tôi là người khởi xướng và tiến hành. Sự thành bại của bản hợp đồng vài nghìn tỷ này đóng vai trò then chốt trong sự nghiệp của anh ta, trong khi, tôi là người quan trọng ở công ty và quyết định phần lựa chọn công ty hợp tác. Anh ta đã lợi dụng tình cảm của tôi và biến tôi thành một mụ đàn bà gàn dở, mù quáng, tuyệt đối ngu ngốc.
Bay về tới nhà khi bóng đêm đổ sụp xuống hai vai nặng trĩu. Chồng tôi đang ru con ngủ, thấy sự xuất hiện bất ngờ của tôi, anh vừa mừng vui, vừa ngạc nhiên. Tôi nói rất nhẹ: “Công ty hủy đợt công tác này”, rồi gục đầu vào vai chồng. Anh thấy tôi thật lạ, nhưng giống như mọi lần, anh không hỏi hay cật vấn bất cứ điều gì. Anh vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng vỗ về như trẻ nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình bình yên kì lạ. Cuối cùng, tôi không thể phủ nhận con người mình, tôi thật tồi tệ, một phút yếu lòng, không kiềm chế được dục vọng và những cảm xúc huyễn hoặc tự cho là tuyệt đích để ngu ngốc chạy theo một kẻ bạc bẽo trong khi quên mất chân tình về một tình yêu lớn ở ngay trong tầm tay mà không biết trân trọng.
Theo ANTĐ
Chuyện gã chồng bị vợ... "bỏ quên"
Tôi chẳng biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào. Chính bản thân tôi cũng chẳng lý giải nổi một cách rõ ràng ngoài nỗi lo lắng mơ hồ: hình như mình đang bị "đẩy ra bên lề" trái tim của vợ...
Trong con mắt của họ hàng, bạn bè, làng xóm, gia đình chúng tôi khá hoàn hảo. Tôi không quá thành đạt nhưng đường thăng tiến đang rộng thênh thang. Hình thức của tôi không đến nỗi nào (thậm chí còn có phần hơi... đèm đẹp nữa là khác). Vợ tôi cũng nết na, thùy mị, khác xa những bà vợ "sư tử Hà Đông" khác. Cô ấy chung thủy, luôn đau đáu sống cho gia đình, vun vén nhà cửa.
Ấy thế mà tôi vẫn dự cảm có... chuyện chẳng lành với mình.
1. Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được gần 10 năm rồi. Ngày đó, vợ tôi là "ớ khôi" của khoa Văn học của một trường đại học lớn. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác ngắm nàng mỗi lần tan trường. Lánh xa những nơi ồn ã, cười nói ồn ào, nàng thường ôm chiếc cặp trước ngực, bước đi nhẹ như lướt trên đường. Nhưng, tôi yêu hơn cả là sự "vụng về" của nàng trong tình yêu.
"Khi có con, tôi bị ra rìa"
Mỗi lần đi chơi với nhau, nàng luôn đòi tôi đưa đến những nơi đông người. Khi thì vào quán cà phê và mỗi người một ghế đối diện nhau, khi thì đi xem phim nhưng xem hết phim thì... về. Có lần, nể lắm nàng cũng đi cùng tôi ra ghế đá bờ Hồ. Nàng ngồi tít ra ngoài rìa ghế bên này và bảo tôi ngồi sang đầu bên kia. Để cho chắc ăn, nàng còn để cái túi sách vào giữa làm ranh giới.
Tôi vật vã, đau khổ vì chinh phục trái tim nàng thì dễ mà... "điều khiển" hành vi của nàng sao mà khó quá. Chúng tôi yêu nhau thì có cử chỉ thân mật đâu có xấu. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tôi cũng mừng vì biết, nàng "khó" như vậy vì nàng quá trong sáng và tôi có thể hoàn toàn yên tâm được sử hữu một bông hoa của riêng mình.
Sống với nhau, tôi càng nhận ra vợ tôi như một "kho báu" mà tôi "đào mãi" cũng không tới đáy. Nàng biến hóa rất tài tình. Khi yêu thì nàng "khắt khe" nhưng cưới rồi thì nàng quả là một người phụ nữ nồng nàn nhất thế giới. Tôi không bao giờ quên được buổi tối hôm ấy, sinh nhật đầu tiên của tôi với tư cách là chồng nàng. Nàng tự tay làm bánh ga tô, cắm hoa, trang hoàng nhà cửa. Tối đó, khi chỉ có hai vợ chồng, nàng mặc bộ váy voan màu hồng lả lướt, yêu kiều, bước từ trong phòng ra, miệng khe khẽ hát bài Happy birthday.
Bên ánh nến lung linh, tôi gần ngất vì thấy vợ mình đẹp như thiên thần. Thân hình tròn lẳn của nàng lúc mờ lúc tỏ làm tôi như say. Có thể nói, suốt một thời gian dài, nàng biến tôi thành gã đàn ông mộng du, điên dại. Hết giờ làm là chỉ muốn được về nhà... ngắm vợ.
Người con gái đó không chỉ làm tôi quên hết mọi thứ trên đời và nhìn những cô gái chân dài bằng... nửa con mắt, nàng còn hấp dẫn tôi vì công dung ngôn hạnh. Nàng chăm sóc tôi từng ly từng tý. Mỗi lần nấu ăn xong, vợ lại cất tiếng gọi tôi, tiếng của nàng dịu ngọt khiến tôi nghe thôi đã thấy thèm ăn lắm rồi.
Để cho hai vợ chồng có thêm thời gian tận hưởng hạnh phúc, cưới nhau xong, vợ tôi ra chỉ thị: Mình khoan khoan có con đã nhé. Em còn trẻ con lắm, còn chưa biết chăm con, nuôi con thế nào. Tất nhiên là tôi đồng ý tắp lự. Chúng tôi còn trẻ, đã vội vàng gì đâu. Cái chính là giờ đây, tôi đã được sở hữu một vật báu trong tay rồi. Tôi nhìn vào ánh mắt của nàng, thấy lửa tình yêu bập bùng trong đó. Tôi biết, nàng không phải là những người "gặp ai cũng yêu" nên việc nàng đồng ý làm vợ tôi, dâng hiến cho tôi tất cả tâm hồn và thể xác cho thấy tình cảm của nàng chân thành thế nào.
2. Mặc dù đã ra "hiệp ước" trước nhưng chỉ 3 tháng sau, một tối, vợ tôi e ấp thông báo tin cô ấy đã có bầu rồi. Tôi nửa vui cũng nửa bất ngờ vì bản thân cũng chưa chuẩn bị tinh thần được làm cha. Hơn thế, nghe bạn bè kể chuyện, có con rồi thì cuộc sống gia đình sẽ bị đảo lộn lắm, tiền nong cũng tốn kém hơn...
Giờ thì tôi càng thấm thía điều đó là đúng.
Để tôi kể tiếp chuyện của vợ. Khi chưa đến bên nhau, vợ tôi ngây thơ và trong sáng lắm. Tôi cứ ngỡ, khi có con, cô ấy cũng sẽ lúng túng. Thế mà từ lúc biết mình có bầu, cô ấy thay đổi hẳn. Cô ấy mua về nhà hàng chồng sách nói về đề tài người mẹ mang thai, suốt ngày đọc ngấu nghiến. Cùng với đó là kế hoạch ăn uống để mẹ khỏe, con khỏe.
Bận rộn với em bé trong bụng, lại thêm mệt mỏi vì nghén ngẩm, người đầu tiên bị cô ấy bỏ ra ngoài danh sách chăm sóc là tôi. Không biết nghe ai tư vấn, cô ấy tuyên bố: tôi phải kiêng... khoản làm chồng suốt 9 tháng để bảo vệ con. Tôi bề ngoài không phải là người đàn ông quá quan trọng vấn đề dục vọng, nhưng quả thực, với người chồng mới cưới vợ, lại đang yêu vợ tha thiết mà bắt... kiêng thì còn gì là cực hình.
Nhưng nói là làm. Mấy ngày sau vợ tôi tha về một chiếc giường đơn, kê ngay phòng khách rồi mang chăn gối của tôi bỏ ra ngoài đó. Tối tối, không để tôi kịp léng phéng, cô ấy đóng cửa phòng ngủ, thậm chí chốt cả cửa phòng như thể đề phòng kẻ gian. Trong phút chốc, tôi mất luôn đi một thiên thần lãng mạn, nồng nàn. Tôi van vỉ vợ, phân tích cho cô ấy hiểu rằng có nhiều cách để duy trì tình cảm vợ chồng ngay cả lúc người vợ bụng mang dạ chửa. Vợ tôi vẫn một mực nói không.
Lại nói sang khoản ăn uống của vợ. Ngày còn son, vợ tôi xinh thế nào. Lúc nào cô ấy cũng như đóa hoa đẹp nhất trong vườn hoa. Niềm tự hào ấy của tôi ngay lập tức tắt phụt. Mang bầu, vợ tôi thực hiện chiến dịch tẩm bổ. Mỗi ngày, nàng ăn tới 5, 6 bữa, uống vài ba cốc sữa bầu không kể hoa quả.
Tôi nhìn trước "hệ quả" của việc này như thế nào nên khuyên can cô ấy không nên ăn uống vô độ. Thai to quá cũng không tốt. "Anh chỉ vớ vẩn. Anh yêu con hay là yêu bản thân mình vậy". Giữa tối, nàng quát thẳng vào mặt tôi như vậy. Và thế là, cô ấy lên cân mỗi ngày, mũi nở ra, chân to như cột đình, bàn tay giống như nải chuối tây hơn là mười búp măng tôi từng... run run xin được... cầm.
Khỏi nói tôi vật vã khổ sở như thế nào khi chờ đợi hết 9 tháng mang bầu. Sức trai tráng đàn ông nhiều lần thôi thúc, nhưng vì yêu vợ, yêu con, tôi không cho phép mình bồ bịch hay làm chuyện tầm bậy bên ngoài. Tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên hết mọi xúc cảm. Cuối cùng tôi cũng được đền bù khi đón cô công chúa xinh như... vợ chào đời.
Cảm giác lúc đó thật là khó tả. Nhiều lúc nhìn con, tôi cũng bất giác thấy xấu hổ vì những ý nghĩ và nhu cầu dục vọng tầm thường của mình. Tôi cũng đã quen với hình dáng "voi còi" của vợ, tiếng chân bịch bịch của cô ấy. Thậm chí tôi còn có phần cảm phục vợ đã dám hy sinh vì con. Tôi tự hứa với lòng mình dù cô ấy có thay đổi đến thế nào thì tôi vẫn sẽ hết lòng yêu thương cô ấy.
3. Khi chưa sinh con, vợ tôi thường đe là cô ấy ngây thơ, trong sáng, chắc là nuôi con sẽ vụng về lắm. Thế mà giờ đây, cô ấy chăm con như thể bà mẹ đã có... 5 con rồi. Không biết các bà mẹ khác ra sao chứ đúng là vợ tôi là bà mẹ sống hết mình vì con. Công việc, cuộc sống của cô ấy dường như chỉ xoay quanh cái rốn của vũ trụ là con gái.
Đi thì chớ, về đến nhà là cô ấy quay vào với con. Sợ con không được chăm sóc cẩn thận, cô ấy không để ai sờ vào con ngoại trừ bà ngoại, mà cũng là bần cùng bất đắc dĩ khi cô ấy phải đi làm thôi. Còn khi về nhà thì... bà cũng không khiến. Cô ấy lo cho con từng ly từng tý, tự tay nấu ăn cho con, tự tay giặt quần áo cho con. Mấy lần đi làm về, tôi sà vào chơi với con. Tôi bế con lên mà hít hà. Chỉ thế thôi nhưng cô ấy thoáng nhìn thấy hét lên như nhà có cháy. Cô ấy mắng tôi té tát là làm con lây bệnh, và tôi chưa cạo râu, nhỡ làm xước da con thì sao. Cô ấy làm như con là tài sản của riêng mình vậy.
Sự nhỏ nhẹ, tinh tế của vợ tôi dần biến mất. Thay vì nhìn thấy ngon lửa tình trong mắt vợ, ngày nào, tôi cũng chỉ thấy những... tia cáu giận sẵn sàng bắn sang tôi. Tôi là chồng, là chủ trong nhà mà như là tội phạm vậy. Trước kia, cô ấy rất quan tâm mua đồ cho tôi, là lượt quần áo cho tôi khi đi làm. Vào bữa cơm thì để ý xem tôi ăn mấy bát hay là đi "tí tởn" với cô nào rồi. Giờ thì tôi nhàu nhĩ cũng kệ. Có lần, tôi mặc cái áo sơ mi 3 ngày chưa giặt, cô ấy cũng không biết. Mẹ vợ sốt ruột còn phải giục tôi thay ra để bà tìm giúp cái áo khác.
Cuộc sống của tôi giờ thăng trầm cùng... con nhỏ. Hôm nào con ăn được nhiều thì vợ tôi vui vẻ. Nhưng không may gặp hôm con bỏ ăn, ốm sốt thì y rằng, chỉ còn gương mặt nhăn nhó đi lại trong nhà. Vô duyên vô cớ, thậm chí thấy tôi ngứa mắt là cô ấy cũng gắt gỏng như thể tôi là tội đồ.
Suốt ngày với con, vợ tôi chẳng còn cảm hứng chăn gối vợ chồng. Tôi thì đang tuổi sung sức, nhưng, đêm nào cũng vậy, cứ lên giường là vợ tôi ngủ. Tôi gọi mãi cũng không dậy. Mấy gã trong phòng tôi thường càu nhàu là bị vợ quản như tù nhân. Đi đâu nửa bước cũng bị vợ gọi về. Tôi thì lại thèm được vợ quản như vậy. Từ ngày có con, tôi đi đâu về đâu vợ tôi không bao giờ hỏi một câu. Thậm chí tôi về lúc nào vợ tôi cũng chẳng biết vì đang bận cho con ăn, tắm táp hay ru con ngủ. Đến bữa, nhà chỉ có 3 người mà cũng chẳng bao giờ đủ.
Vợ tôi yêu con lắm. Cô ấy bao giờ cũng phải nhìn thấy con ăn ngon thì mới ăn ngon miệng được. Gọi vợ ra ăn cơm thì cô ấy gầm gào phải ưu tiên con trước. Tôi ăn một mình cùng bà ngoại hoài cũng chán thành ra bữa đực bữa cái, hôm ăn hôm không.
Kể lại câu chuyện này, tôi cũng không biết giải thích ra sao. Chẳng lẽ gã đàn ông đầu hai thứ tóc như tôi lại đi ghen với trẻ con. Lẽ nào bố ghen vì con có được tình cảm yêu thương của mẹ. Nhưng, nhiều lúc tôi thèm được trở lại cái ngày xưa, khi vợ tôi vẫn yêu tôi nồng nàn, quyến rũ. Ngày đó, chúng tôi vẫn là cặp vợ chồng son mà chưa có người thứ 3 chen vào (bố xin lỗi con gái nhé). Tôi chẳng biết trách vợ ở điểm gì vì cô ấy nào có ngoại tình hay làm gì quá đáng. Chỉ là cô ấy yêu con tới mức bỏ quên chồng khiến tôi tủi thân thế này. Vợ ơi là vợ, sao em không hiểu cho lòng tôi lấy một lần...?
Theo ANTĐ
Rủ tình nhân vào khách sạn, chồng gửi nhầm tin nhắn cho vợ Vừa đến cửa khách sạn, anh đã có một người con gái xinh đẹp chạy đến ôm anh. Hai người nhanh chóng dắt nhau lên phòng, nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Phải chăng anh đã phản bội tôi bấy lâu mà tôi không hay, hay tại tôi chỉ lo đến sự nghiệp để rồi anh tìm đến người khác để thỏa...