Người đàn bà khốn đốn vì những cú lừa ngoạn mục của chồng
Trót lấy phải người đàn ông đa tình và đam mê bài bạc, đề đóm làm chồng, chị quen dần với cảnh chồng tình tứ bên…
1. “Em và anh ấy kết hôn gần 10 năm, có con trai hơn 9 tuổi nhưng thời gian vợ chồng sống chung chưa tới ba năm”, chị Đặng Ngọc Cẩm (SN 1985, Quê Trà Ôn, Vĩnh Long) bắt đầu kể câu chuyện bất hạnh đời mình. Hơn 10 năm trước, thôn nữ lần đầu tiên bước chân lên phố thị. Đã có lúc cô muốn quay về, nhưng hình ảnh người mẹ một nắng hai sương vất vả khiến cô chùn bước.
May sao, trong những ngày buồn bã, cô đơn nhất, cô được người đàn ông sinh năm 1984 (ngụ huyện Gò Công, tỉnh Tiền Giang) sống cùng dãy trọ giúp đỡ khiến nỗi cô đơn vơi dần, và trái tim bắt đầu lỗi nhịp.
Cô yêu bằng tất cả sự trong sáng, mộc mạc, anh đáp lại bằng tình yêu cũng giản dị chân thành. Tình yêu tuổi trẻ bồng bột, nông nổi, chưa kịp hiểu về nhau cô đã trót có bầu. Đám cưới của họ nhanh chóng diễn ra trong sự chúc phúc của đôi bên họ hàng.
Cẩm tâm sự: “Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, cũng là hạnh phúc cuối cùng em được đón nhận từ anh ấy”.
Cẩm tâm sự tình cảnh bi đát của mình.
Sau ngày cưới, tình yêu không còn lung linh như thuở ban đầu, anh không còn dành hết thời gian cho Cẩm như trước, đi làm về là nhậu nhẹt. Vợ xanh xao vì thai nghén, chồng bỏ mặc ra ngoài tìm thú vui bên người khác. Tiền bạc dành dụm sau ngày cưới cũng bị anh ném dần vào chiếu bạc và các cuộc vui. Sự thay đổi của chồng khiến cô ngỡ ngàng. Bạn bè bảo, anh vốn là kẻ siêng ăn nhác làm, mê cá độ, bài bạc lô đề, trăng hoa có hạng. Cô quá tin yêu khờ khạo đã không tìm hiểu trước.
Bạn bè còn chỉ cho cô những nơi anh hay lui tới để đánh ghen. Cô cũng từng tìm đến, từng chứng kiến cảnh chồng thân mật với người con gái khác, kết quả lại bị chồng đánh ngược. Kể từ đó, anh công khai bồ bịch trước mặt vợ. Cô dằn lòng tha thứ cho chồng hết lần này tới lần khác.
2. “Chuyện bài bạc, trai gái, cả việc đánh vợ em có thể bỏ qua, nhưng sự vô tâm, vô cảm thì em không thể chấp nhận được”, Cẩm buồn rầu nhớ lại. Khi ngày sinh cận kề, mẹ vợ bị tai nạn phải nhập viện, anh vẫn dửng dưng như kẻ qua đường. Vợ năn nỉ cùng về quê thăm mẹ, anh lạnh lùng bảo bận việc. Vợ xin tiền về, anh bảo tiêu hết từ lâu.
Cẩm nghẹn ngào: “Của hồi môn, tiền đám cưới anh giữ, tiền lương anh cũng chẳng đưa em. Còn em từ ngày có thai làm ít nghỉ nhiều, lương chỉ đủ chi phí sinh hoạt trong nhà, khi mẹ xảy ra chuyện em không có lấy một xu dính túi. Anh biết rõ vậy, ít ra cũng nên mượn tạm đâu đó chút tiền đưa cho vợ làm lộ phí, đằng này chẳng thèm đếm xỉa, cứ thế bỏ đi chơi như không có chuyện gì”.
Giận chồng, cô về thăm mẹ và ở luôn tới ngày sinh nở. Song điều đó không làm anh bận lòng, kể cả khi biết tin mình đã làm cha, anh cũng chỉ ghé thăm chốc lát khi con trai được 2 ngày tuổi.
Video đang HOT
Nhiều người bức xúc khuyên cô nên li dị, nhưng vợ chồng đâu phải nói bỏ là bỏ được. Cô yêu chồng, yêu con, muốn con được lớn lên trong gia đình có cả cha lẫn mẹ, nên vẫn lần lữa chờ anh hồi tâm chuyển ý. Gần một năm sau, ngày Cẩm chờ đợi cũng đã đến, anh gọi điện cho cô tỏ vẻ hối lỗi. Mọi giận dỗi bỗng chốc tan biến, ngay ngày hôm sau cô ôm con khăn gói lên thành phố với chồng.
Sự thật là anh mắc nợ và cần một người cùng mình gánh chung trách nhiệm. Có lẽ anh tính toán Cẩm sẽ không lên thành phố tay không, và số tiền ấy ít nhiều sẽ cứu được mình trong giai đoạn nguy cấp. Hụt hẫng, nhưng không lẽ để chồng sống như kẻ bị giam lỏng, tiền cha mẹ cho, cô dốc hết cho anh giải quyết nợ nần.
Sự bao dung này ít nhiều khiến anh hồi tâm chuyển ý. Anh xin việc làm mới, cũng không còn la cà như trước, hầu như ngày nào cũng đưa đón con đến trường, thời gian rảnh đều dành cho gia đình.
Chẳng kéo dài được bao lâu, ở môi trường làm việc mới, anh lại bị bạn bè xấu rủ rê sa ngã. Trước đây anh chỉ đánh bạc, chơi đề, giờ kiêm luôn ôm lô đề. Cẩm biết chuyện tìm cách ngăn cản, anh đã không nghe, còn ruồng vợ bỏ con để sống với người phụ nữ khác. Giấc mộng làm giàu của anh nhanh chóng tan tành.
“Cầm cái” được vài ba tháng, anh đã thua liểng xiểng, phải đi vay nặng tiền lãi trả để trả nợ. Tiền lương công nhân không đủ ăn nói gì đến chuyện trả nợ, chẳng bao lâu anh lại thành con nợ, sống chui sống lủi trốn sự truy lùng của các tay anh chị.
3. Lúc khó khăn nhất, anh lại tìm về với vợ. Cẩm nhớ lại: “Khoảng nửa đêm, em nhận được điện thoại của chồng. Anh khóc lóc bảo giờ không biết đi đâu về đâu, bởi giang hồ đã tìm về tận quê anh dằn mặt. Giờ chỉ còn quê vợ là bọn chúng chưa biết, nếu còn thương thì hãy giúp anh lần này”. Một lần nữa, cô lại bị lời đường mật mê hoặc, bỏ công việc ổn định nơi thành phố, trở lại quê nhà.
Thương con, mẹ cô vay tiền cho vợ chồng mở sạp trái cây làm ăn. Nhờ nhanh tay nhanh miệng, sạp trái cây lúc nào cũng đắt khách. Thấy cơ hội làm ăn đang đến, cô lại nhờ mẹ vay tiền mở mối thu mua trái cây tại vườn và tiếp tục thắng lớn.
Lại nói về anh, những ngày đầu về quê, phần mang phận ở rể, phần sợ chủ nhờ tìm đến, nên còn sống e dè, nhưng khi thấy vợ làm ăn khấm khá, tỏ ý muốn “góp công góp sức”. Cẩm vui mừng giao ngay việc kinh doanh cho chồng quản lý. Mới bắt đầu làm, chưa có nghề nhưng anh lại muốn “làm ăn lớn” và “tự mình làm chủ” không thèm nghe ý kiến của vợ.
Cẩm kể: “Một vườn trái cây người khác chỉ mua 30 triệu là cùng thì anh trả đến 50 triệu, đã vậy lại mua 4 – 5 vườn cùng một lúc. Kết quả em bị lỗ gần 50 triệu, cụt luôn vốn làm ăn”. Anh chống chế: “Làm ăn lúc được lúc mất, thua keo này ta bày keo khác”.
Mà anh “bày keo khác” bằng cách năn nỉ vợ đi vay tiền lãi để mua hàng với lời hứa nếu thua sẽ về quê bán đất trả nợ. Đoán anh sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì, nhưng nếu không giúp, chồng sẽ bất mãn không sớm thì muộn cũng quay về đường cũ lỗi lầm. Nhiều ngày trăn trở, cô gọi điện cho nhà chồng hỏi ý kiến. Mẹ chồng xác nhận anh có nhiều đất, cần vốn làm ăn thì cứ về mà bán.
Vậy nhưng sau khi để lại cả trăm triệu tiền nợ, anh bỏ đi biệt tích. Cô gọi điện cho mẹ chồng nhờ giúp đỡ, bà quay ngoắt bảo, tiền ai mượn người đó trả, anh không có ở nhà và cũng không có quyền bán đất ông cha để lại.
Cẩm mệt mỏi: “Nhiều năm nay cả nhà em gồng lưng trả nợ, nhưng anh coi như không liên quan. Ban đầu, em còn tưởng bị người ta bắt, đi khắp nơi tìm, về sau biết anh cố tình trốn, hết hi vọng mới làm đơn ra tòa xin ly dị.
Lần đầu toà án bảo không nhận được đơn, em cũng không giữ giấy biên nhận nên không thể cãi. Cách đây 2 tháng, em tiếp tục làm đơn lên tòa án, cũng có biên nhận đàng hoàng, nhưng người tiếp nhận trả lời em phải tự đi tìm chồng, tìm được ở đâu thì gửi đơn ly dị ở đó. Anh đã cố tình trốn, em làm sao tìm được?”.
Theo VNE
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...