Người đàn bà 2 lần đổ vỡ
Dù thương con, dù 2 lần chồng nhưng có lẽ chị không thể tiếp tục cuộc sống thế này thêm nữa.
Chị và anh đến với nhau theo kiểu “rổ rá cạp lại”. Lấy anh, chị chưa có con còn anh đang nuôi bé gái. Vợ cũ của anh đã ra đi với người tình và để lại đứa bé cho anh.
Vì cả anh và chị đều mang trong mình nỗi đau bị phản bội nên đã rất hiểu và thông cảm cho nhau. Vì ai cũng đã từng mất mát nên luôn hiểu giá trị của một mái ấm gia đình, hiểu được nỗi thiệt thòi của đứa con khi thiếu cha hoặc mẹ. Khi yêu anh, chị thực sự được sống trong hạnh phúc bởi sự cảm thông và sẻ chia.
Chị đã từng nghĩ, bằng tình yêu mình sẽ đem lại hạnh phúc cho người đàn ông này. Chị từng nghĩ vì đã từng đổ vỡ nên hơn ai hết anh xứng đáng được hạnh phúc và anh cũng sẽ trân quý hạnh phúc mình đang có. Thế nhưng, yêu là một chuyện, còn khi lấy một người đàn ông đã từng đổ vỡ thật khó hơn chị nghĩ rất nhiều.
Vì yêu anh nên con gái của anh cũng trở thành một phần trong trái tim chị. Vì yêu anh nên chị đã sống cùng với quá khứ của anh, những đau buồn trong quá khứ với cuộc hôn nhân đỗ vỡ, kể cả những kỷ niệm hạnh phúc của anh. Nhưng nỗi đau trong tim chị thì lại chỉ biết giữ cho riêng mình. Anh chẳng còn quan tâm đến nó nữa.
Chị đã ngồi hàng giờ nghe anh tâm sự về người vợ cũ. Những tháng ngày anh sống với cô ấy, những vui buồn cô ấy mang lại cho anh và cả đứa con chung của hai người, cả việc anh yêu bé thế nào, bé giống vợ cũ đến nỗi mỗi khi nhìn bé anh lại nhớ da diết vợ cũ ra sao. Nhưng cuộc sống hiện tại của hai người, những kế hoạch và dự định chung của chị và anh thì chẳng thấy anh đả động đến.
Trái tim chị như bị ai cứa vào khi bất cứ chuyện gì chị làm anh cũng đều đem ra so sánh với vợ cũ. Khi chị sinh đứa con chung của hai người, bé cũng được đem ra so sánh với chị của nó. Mỗi khi chị khoe con bắt đầu biết làm điều gì đó, anh luôn hồi tưởng: “ Ngày xưa con bé cũng…”, “Ngày xưa, 5 tháng con bé cũng biết…”.
Mặc dù chị đã tâm sự với anh về cảm giác của chị bằng nhiều cách khác nhau, nhưng tất cả đều vô ích. Cho đến khi anh gọi nhầm tên của chị bằng tên người vợ cũ thì trái tim chị như chết đi một nửa.
Video đang HOT
Ai cũng nói với chị, người đàn ông nặng tình là người đàn ông tốt. Nhưng, khi người đàn bà mà người đàn ông nặng tình ấy không phải là bạn, bạn có trân trọng anh ta không? Khi sống bên bạn, người đàn ông ấy lại luôn nghĩ về người đàn bà cũ, bạn có hạnh phúc được không?
Tuy nhiên, thẳm sâu trong lòng mình, chị vẫn tin anh, vẫn chờ đợi đến ngày anh chuyển tình yêu sâu đậm của anh đối với vợ cũ sang chị. Chị chờ đợi anh quên tất cả quá khứ để sẵn sàng đón chào cuộc hôn nhân mới này.
Tình yêu và sự cảm thông với nỗi đau của anh cũng không giúp gì được cho chị (Ảnh minh họa)
Vậy mà, vì một chuyện không có gì to tát, anh đã chửi chị: “ Đồ vô học!”. Chị hiểu ý tứ của anh, chị mới tốt nghiệp cao đẳng, còn vợ cũ của anh đã là Thạc sĩ. Vậy nên, đối với anh, chị chỉ là một kẻ vô học.
Đang ở trên công ty, nên chị phải cố giấu những giọt nước mắt để đồng nghiệp không biết. Nhưng từng giọt, từng giọt nước mặn chát cứ rơi mà chị không kiềm chế nổi. Chạy vội vào toilet để khóc, chị đứng thật lâu cho mắt hết đỏ, hít thở thật sâu để lấy thêm nghị lực đối mặt với thực tế. Chị đã tự nhủ rồi mà, vì con chị sẽ cố gắng chịu đựng. Và vì chị không còn cơ hội để làm lại lần nữa.
Một lần, anh bắt gặp tin nhắn đơn thuần về công việc của đồng nghiệp nam gửi cho chị. Mắt anh liền vằn đỏ, căm tức nhìn chị mà hét lên: “ Cô lại kiếm được thằng khác ngon hơn rồi phải không? Đàn bà chỉ là những con đĩ không hơn không kém!”.
Chị hiểu nỗi đau bị phản bội đối với anh là quá lớn. Nhưng anh vì một người đàn bà đã bỏ rơi mình theo người đàn ông khác mà coi tất cả phụ nữ đều như vậy khiến chị thất vọng vô cùng. Dường như anh không đơn thuần là thương nhớ vợ cũ mà đã bị nỗi đau ám ảnh quá sâu sắc mất rồi.
Chị đã từng nghĩ đến ly hôn để giải thoát mình khỏi cuộc sống ngột ngạt này. Nhưng nhìn anh đau khổ và quằn quại trong nỗi đau do vợ cũ để lại, chị lại không nỡ rời xa anh. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là nạn nhân của sự phản bội mà thôi. Hiện tại, chị là vợ anh, chị không ở bên giúp anh vượt qua nỗi đau đó thì còn ai có thể giúp được anh nữa đây?
Chị lại cố gắng nuốt nỗi đau vào lòng để sống. Chị luôn dặn mình: “ Chẳng có cơ hội cho mình làm lại lần nữa đâu…” để có thêm động lực cố gắng sống tốt và chăm sóc con, cả con gái của anh nữa.
Chị bị ốm, anh chẳng ngó ngàng đến, một lời hỏi thăm cũng không. Chị cố gắng đến công ty, mệt mỏi quá mà ngất đi. Đồng nghiệp vội vàng đưa chị đi viện, còn xin nghỉ việc, tận tình ở lại chăm sóc chị. Chị gọi cho anh, nghẹn ngào thông báo mình đang ở bệnh viện. Nhưng chị đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng anh đến.
Nằm trên giường bệnh, chị suy nghĩ rất nhiều. Chị là con người, cũng cần được yêu thương, chăm sóc và tôn trọng. Tại sao mọi người ngoài xã hội tôn trọng và quan tâm đến chị mà chồng – người tưởng chừng thân thiết nhất với chị lại không làm được điều đó?
Dù thương con, dù 2 lần chồng nhưng có lẽ chị không thể tiếp tục cuộc sống thế này thêm nữa. Tình yêu và sự cảm thông với nỗi đau của anh cũng không giúp gì được cho chị. Nó chỉ làm cho chị chết dần chết mòn trong cuộc hôn nhân này mà thôi. Chị sẽ buông tay, chị quyết định rồi…
Theo 24h
Lối thoát ly hôn
Ly hôn thật sự là lối thoát để vợ/chồng giải thoát cho nhau, để mỗi người có thể làm lại cuộc đời.
Tôi đang trong thời gian chờ chồng nộp đơn ra toà án để ly hôn sau hai năm kết hôn và mười năm quen nhau. Để chấp nhận lời đề nghị ly hôn của chồng một cách thanh thản như hiện nay, tôi đã phải trải qua một thời gian dài ngụp lặn trong đau khổ, cũng như đã nỗ lực rất nhiều để cứu vãn cuộc hôn nhân.
Nhưng, do mọi nỗ lực, chỉ xuất phát từ một phía nên cuối cùng tôi đành buông tay chấp nhận giải thoát. Nói như vậy để các bạn trẻ thấy rằng, ly hôn không bao giờ là "mốt", cũng không phải cứ mâu thuẫn là lấy chuyện ly hôn ra để hù doạ nhau - nhất là khi bạn và vợ/chồng mình đến với nhau bằng tình yêu thật sự. Như chị Hạnh Dung vẫn nói, phải xem ly hôn là giải pháp sau cùng.
Với tôi, hai năm vợ chồng cũng là hai năm đầy đau khổ. Chồng tôi làm tại Cần Thơ, cách nhà khoảng 60km nhưng có tuần cũng không về nhà chỉ vì anh bận ngủ hay đi nhậu với bạn, hoặc đơn giản là không muốn về. Một ngày, hai ngày..., nếu tôi không gọi điện thì anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại về nhà. Sợ xa mặt cách lòng, tôi đăng ký đi học ở Cần Thơ để được gần anh nhưng cũng vì vậy mà tôi càng thấy rõ bản chất của chồng mình: có gia đình nhưng vẫn mải mê với những thú vui riêng. Anh còn yêu cầu tôi không được hỏi han hay can dự vào công việc của anh. Cứ mỗi lần cơ quan anh có người đến thực tập là chúng tôi lại xảy ra sóng gió vì anh "say nắng" hết cô này đến cô khác.
Tôi mệt mỏi, đau khổ và mâu thuẫn lên đỉnh điểm khi tôi phát hiện anh có tình cảm sâu đậm với một cô gái đến thực tập. Thời điểm đó, anh đi từ sáng sớm cho đến 22, 23 giờ mới về phòng trọ, không ăn cơm nhà, tôi bệnh nặng cũng bỏ mặc... Sau khi khoá học một năm kết thúc, tôi trở về mà như người mất trí, quên trước quên sau khi giảng bài, nhiều lúc đang nhắc nhở học sinh tôi chợt im bặt vì không nhớ mình sẽ nói gì tiếp theo. Tôi ăn nhiều, cáu gắt, gương mặt xám xịt thiếu sinh khí, có lúc còn nghĩ quẫn.
Tôi vẫn còn buồn nhưng không đau khổ như trước (Ảnh minh họa)
Cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra trong khi tôi đau khổ, tàn tạ thì anh vẫn vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp, với việc chạy theo những cô gái. Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi năng tham gia họp mặt bạn bè cũ, đăng ký dạy kèm học sinh yếu... để làm mình bận rộn hơn. Thậm chí, tôi còn đăng ký hiến máu nhân đạo - việc mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới vì tôi vốn sợ đau, sợ máu. Cùng lúc, tôi viết thư cho chị Hạnh Dung để được chị tư vấn; đồng thời nghĩ nhiều về công ơn cha mẹ, nghĩ đến sự quan tâm lo lắng của những người yêu mến tôi...Tôi tự động viên mình, nhắc mình một khi đã làm hết tất cả những gì có thể mà vẫn không giữ được cuộc hôn nhân thì cũng không nênnuối tiếc. Và rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản hơn rất nhiều.
Lần cuối cùng nói chuyện với anh trên mạng, khi anh đề nghị kết thúc, tôi bình thản chấp nhận vì biết đó là giải pháp đúng nhất sau những tháng ngày mệt mỏi vì nhau. Tôi cũng nhẹ nhàng nói lên những gì tôi chưa làm được cho anh, nói lời xin lỗi anh nhưng cũng kiên quyết nói ra những bất công, những lỗi lầm mà anh đã gây ra.
Giờ đã nửa tháng rồi, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường, như một mặt hồ lặng sóng sau cơn giông bão. Tôi vẫn còn buồn nhưng không đau khổ như trước. Đọc những bài viết nói về chuyện ly hôn, hơn ai hết, tôi thấm thía được sự đau khổ của người trong cuộc. Tôi nghĩ, không ai muốn như vậy, nhưng nếu tình yêu đã hết; hoặc những thói xấu của vợ/chồng đã thuộc về bản chất, hay chỉ cần người bạn đời thiếu sự san sẻ, lẩn tránh trách nhiệm, không muốn chung tay "góp lửa", "giữ lửa" thì cuộc hôn nhân ấy sớm muộn cũng lụi tàn. Lúc ấy, ly hôn thật sự là lối thoát để vợ/chồng giải thoát cho nhau, để mỗi người có thể làm lại cuộc đời.
Theo 24h
Ba thân yêu! Nhiều lúc con cãi lời ba, ba không mắng chửi con, ba chỉ lặng buồn không nói một lời. Có lẽ trên đời này người yêu thương con nhất là ba, người luôn che chở con, giúp con vượt qua mọi khó khăn, thử thách cũng là ba. Tất cả những gì ba dành cho con đều xuất phất từ một trái tim...