Người cũ Đừng thương nữa!
Với người cũ, sớm muộn gì cũng phải buông bỏ, sớm muộn gì cũng phải quên đi, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, rằng đó là một phần thuộc về quá khứ.
Người cũ – em không còn thương nữa rồi (ảnh minh họa)
Lướt qua đời ta nhanh như một cơn gió, để lại chút lạnh đến tê tái và cảm giác hẫng hụt đến nao lòng. Nhưng dù sao đó cũng chỉ còn là hoài niệm, đừng tốn công nhung nhớ, dọn dẹp sạch sẽ trái tim em đi để còn mở lòng đón ai đó sắp bước tới bên.
Giữa em và người đó từng có hơn ngàn lời hứa, những lời hứa về tương lai, về cái nắm tay chặt không rời và nhiều cái ôm ấm áp. Nhưng cuối cùng chỉ còn mình em, đứng ở hiện tại – tức là tương lai của ngày xưa đó, chật vật một chút, chênh vênh một chút.
Cơn bão lòng tháng 10 đẩy em vào sự cô đơn, trống trải đã lâu rồi chưa từng cảm nhận. Em thấy lạnh khi mùa đông còn chưa tới, bàn tay chẳng còn ai nắm lấy cứ lạnh toát dù em có cố sưởi ấm nó đến mức nào. À, em vừa chia tay mà, ai khi vừa chia tay chẳng vậy, đúng không? Em nhớ người ta, nhớ đến quay quắt, nhớ đến mức chỉ muốn lao vội đến trước cổng nhà người đó, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, chỏm tóc là đủ. Nhưng may mắn thay, em không làm thế. Vì em biết, người ta đã là người cũ rồi.
Video đang HOT
Người ta gọi điện cho em, vào một đêm không ngủ. Em lo lắng, sợ hãi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dám ấn nút trả lời. Một cuộc điện thoại sau 2 giờ đêm chắc chắn chẳng mang tới điều gì tốt đẹp. Nếu em yếu lòng mà nhấc máy lúc này, em sẽ hối hận. Và em cứ ngồi đó, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại hết sáng lại tối, hết rung lại im lìm. Có lẽ người đó hiểu. Vì sao em không nhấc máy? Vì người ta đã là người cũ rồi.
Bạn hỏi em: “Mày còn thương không?”. Em mỉm cười, gật rồi lại lắc: “Tao đã quyết định cho trái tim là đừng thương nữa!”. Đúng rồi. Trái tim em rất biết nghe lời, nó sẽ không làm khổ em thêm nữa đâu.
Tháng 12. Mùa đông như câu hát cuối cùng, những gì đã qua sẽ gửi lại. Em tạm biệt những kỷ niệm, những ký ức, chon chặt một mối tình khờ dại vào quá khứ để đón chào những điều mới tốt đẹp hơn.
Người cũ ư? Em không thương nữa rồi.
Theo blogtamsu
Có chồng như 'Soái ca' mà tôi thấy chán ngán
Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được, nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi.
Anh theo đuổi tôi khi chúng tôi vẫn còn đang là sinh viên. Chúng tôi chỉ học cùng trường chứ không cùng khoa nhưng gặp mặt nhau khá đều đặn. Ngày nào ra chơi anh chẳng chạy sang lớp của tôi cơ chứ. Mọi người trong lớp ai cũng biết anh yêu tôi nhưng chỉ tôi giả vờ mãi không hiểu. Ngay từ đầu, anh đã nói rằng bị cuốn hút và ấn tượng bởi vẻ ngoài lạnh lùng của tôi. Mãi sau này khi ra trường rồi tôi mới đồng ý nhận lời là người yêu anh. Theo như bạn bè tôi nói thì anh đúng chuẩn của một "soái ca", cả đời tôi tìm cũng không thấy.
Tôi cũng nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với ngành nghề của mình nhưng lương hơi thấp. Không sao , với tôi như vậy là đủ vì trong khi tôi được làm việc đúng chuyên ngành thì bạn bè của tôi nhiều đứa vẫn lông bông, làm trái nghề. Còn anh thì về làm cho công ty của bác ruột anh quản lý, thu nhập thì ở mức cao hơn tôi.
Anh cũng yêu chiều tôi lắm, vì bên cạnh tôi không chỉ có anh mà cũng có rất nhiều người theo đuổi. Mới yêu nhau được mấy tháng nhưng anh cứ bắt ép tôi cưới. Nhiều lúc anh bảo rằng sợ mất tôi vì xung quanh tôi có nhiều người quá anh không yên tâm. Tôi có an ủi anh cũng không làm anh bớt đi lo lắng, tôi còn đùa: "Anh đẹp trai, tài giỏi thì sợ gì mất được em hả? Em không lo thì thôi, anh cứ hão huyền". Nhưng anh không chịu cứ bắt tôi đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.
Vậy là cuối năm chúng tôi đã tay trong tay tổ chức lễ cưới linh đình, bạn bè chúc mừng không ngớt. Tôi hạnh phúc khoác tay đi bên cạnh anh chúc rượu mọi người. Hai vợ chồng son cùng chiều chuộng và chăm sóc cho nhau. Trong mắt những người khác thì chồng tôi chẳng khác nào "soái ca" trong truyện ngôn tình, vì chồng nâng niu vợ ân cần lắm. Ai cũng ghen tị với hạnh phúc của tôi.
Vợ chồng tôi vẫn đưa đón nhau đi làm hàng ngày, rồi buổi trưa thế nào anh cũng chạy qua công ty tôi làm việc rủ vợ đi ăn. Biết là chồng rất quan tâm và chiều chuộng vợ nhưng nhiều lúc tôi phát chán vì anh cứ muốn kè kè bên cạnh. Sự bao bọc của chồng khiến tôi ngộp thở. Tôi phải giải thích đủ điều khi từ chối đi ăn trưa cùng anh.
Một hôm, chồng đợi tôi ở dưới cổng công ty. Anh thấy tôi đi ra cùng với một đồng nghiệp nam nữa anh liền tỏ thái độ khó chịu. Lên xe anh bắt đầu căn vặn: "Em làm gì mà thân mật với gã kia như vậy? Hắn có tình cảm với em hả?". Báo hại tôi lại phải giải thích ngọn ngành cho anh thì anh mới bỏ qua.
Về nhà, anh lại bắt đầu kiểm tra điện thoại, tin nhắn, ngay cả mật khẩu Facebook của tôi anh cũng dò la bằng được. Tôi cũng nghĩ rằng vợ chồng với nhau thì chẳng cần giấu giếm nhau điều gì. Nhưng chồng lại chẳng chịu hiểu cho tôi.
Một hôm, anh đăng nhập vào Facebook của tôi rồi bắt đầu đọc tin nhắn, hầu hết chỉ toàn trao đổi công việc với nhau. Tôi cũng thường chát nhóm với những người mình làm việc để tiện bề trao đổi công việc. Tất nhiên, mọi người sẽ vừa tám chuyện phiếm, vừa bàn bạc với nhau. Anh thấy một biểu tượng trái tim của anh đồng nghiệp gửi cho tôi vì kế hoạch làm việc của tôi quá hợp lý. Có vậy thôi mà anh cũng ghen tuông lồng lộn lên.
Lần này chồng có cơ để bắt tôi nghỉ việc. Anh bắt tôi ở nhà nội trợ cơm nước đợi anh về. Anh cũng triển khai luôn kế hoạch có con, vậy là tôi phải nghỉ ở nhà đúng như dự định của anh. Ghê ghớm hơn nữa anh còn cài định vị trong điện thoại để anh có thể kiểm soát tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại ghen tuông mù quáng như vậy. Tôi có cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, lúc nào cũng có ánh mắt đang dõi theo mình. Anh khiến tôi cảm thấy tù túng và khó thở quá. Nhìn bạn bè tôi tung tăng nay đây mai đó mà tôi phát thèm. Ngày nào cũng lặp lại một cách nhàm chán có lẽ tôi sẽ bị trầm cảm mất.
Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được. Nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi. Phải làm sao để chồng có thể hiểu được tình cảnh của tôi bây giờ? Có chồng như "soái ca" nhưng sao tôi thấy mệt mỏi thế này.
Theo Phununews
Xin cho tôi sự bình yên Khoảnh khắc bình yên thật sự chính là lúc mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất, khi ta cho đi thứ gì đó, bữa cơm gia đình của ta, hay đơn giản đó chỉ là một nụ cười. Có lẽ không ai trả lời được cho tôi câu hỏi đó, vì đơn giản có ai biết được ngày mai mình sẽ như thế...