Người con gái nào chẳng muốn yêu và được yêu?
Người con gái nào chẳng muốn yêu và được yêu. Thả trôi cuộc đời mình như chiếc là bập bềnh hẳn là sướng? Nếu có người con gái nào như thế, em cá với anh hẳn cô ấy đang rất đau khổ. Còn em thì không đâu. Em cần có thời gian để lặng mình nhìn những thứ đã và đang diễn ra. Vâng! Em đau khổ. Nhưng ít nhất em còn kiểm soát được nó.
Có người đàn ông hỏi em rằng em mới chia tay người yêu à?. Em khẽ mỉm cười gật đầu xác nhận. Anh ta lại tiếp tục hỏi rằng em có người yêu mới chưa? Em lại tiếp tục mỉm cười lắc đầu. Từ ngày anh đi, lúc nào em cũng có thể cười.
Đàn ông theo thói thường không muốn bỏ qua những cô gái cô đơn giống như việc ít sư tử nào lại bỏ qua con mồi lạc đàn. Những người đàn ông ấy-em thường khinh. Em chợt nhớ về ngày đầu tiên ta gặp nhau, em cũng là kẻ lạc giữa bao nhiêu người như hôm nay. Và liệu, ngày đó, em có quên không khinh anh?
Em sợ lại một lần nữa nhầm lẫn giữa tình yêu và ham muốn quan hệ.
Dù vậy, em vẫn nán lại tiếp tục duy trì hoạt động giao tiếp ấy trong trường lịch sự nhất có thể. Cũng một phần vì cô đơn, vì món ăn cảm xúc những ngày qua của em chẳng có gì ngoài khổ đau nên tìm kiếm một chút gia vị thêm thắt dù cay xè cũng giúp em nuốt trôi từng ngày dài ấy. Bởi vì em là cô gái đã trưởng thành, đã được tẩm ướp gia vị khổ đau để đủ nhẫn nại trước những sự thật khó ngửi của bản năng quan hệ ngấm ngầm trong bất cứ người đàn ông nào trừ bố em. Em yêu bố và tôn thờ tình yêu của bố với mẹ như một hình tượng mẫu mực của hạnh phúc. Và từng mong chúng ta một ngày được hạnh phúc như thế. Từng mong…
Dường như đau khổ là một món ăn khó chế biến dù em gắng công lựa những người đàn ông tốt, có học thức, có tâm hồn để chìa bàn tay nhỏ bé của mình mong tìm được nơi an yên thì những đau khổ vẫn không khác nhau mấy về mùi vị, cũng giống như anh, chạy trốn em, chạy trốn yêu thương ở căn phòng này, căn phòng mà từng thứ nhỏ nhặt nhất đều in dấu bàn tay anh để quay về với yêu thương mờ nhạt. Cứ tưởng anh dám sống, dám yêu, nào ngờ đâu anh cũng chỉ là muốn sống và muốn yêu.
Mùi vị của món ăn ấy thật tệ!
Em nhớ, trước đây, thuở anh còn thì thầm bên tai em những lời thương, lời nhớ, thuở em còn tỉ mẩn nấu từng món ăn chờ anh về, anh có biết, những gì không ngon em đều giấu đi, đợi khi nào anh đi, em một mình ăn hết và cười. Đó là nụ cười của hạnh phúc. Nhưng người đàn ông này, tâm hồn này em không nuốt được đâu. Em thà ụp thẳng nó vào sọt thức ăn thừa để tiếp tục một mâm đầy ụ nỗi cô đơn.
-”Em chưa muốn yêu.”
Video đang HOT
-”Em còn muốn vi vu cho sướng à?”
Em đang ngậm đầy cơm trong miệng như cái thuở vẫn hồn nhiên bên anh, ngẩng mặt lên, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông bảnh bao đang ngồi đối diện. Cố lấy hết sức bình sinh đẩy khối thức ăn xuống dạ dày, mỉm cười, chậm rãi phát âm từng- tiếng- một. Từ ngày anh đi, em luôn chậm rãi như vậy.
-”Em không muốn nói chuyện với anh nữa. “
Và toan đứng dậy, nhưng thấy trong lòng còn nhiều chất chứa, em lại ngồi xuống, với tay lấy cốc nước lọc trên bàn uống một hơi gần hết rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta-đôi mắt đương sững sờ vì thái độ của em.
Thời gian, những va vấp, đau khổ và cả anh đã giúp em có sự bình thản tuyệt đối trước những rối loạn cảm xúc của ngày hôm nay. Em lại mỉm cười, trìu mến nhìn gương mặt đang thộn dần đi kia, và lại tiếp tục bằng giọng chậm rãi đều đều:
-”Thưa anh! Là con người thì việc tôn trọng cảm xúc của mình cũng là việc tôn trọng bản thân mình. Theo định nghĩa của anh, thế nào là sướng, thế nào là khổ? Người con gái nào chẳng muốn yêu và được yêu. Thả trôi cuộc đời mình như chiếc là bập bềnh hẳn là sướng? Nếu có người con gái nào như thế, em cá với anh hẳn cô ấy đang rất đau khổ. Còn em thì không đâu. Em cần có thời gian để lặng mình nhìn những thứ đã và đang diễn ra. Vâng! Em đau khổ. Nhưng ít nhất em còn kiểm soát được nó.”
Và thế rồi em đi. Thả bước chân nhẹ tênh trên con đường. Em vốn là Mây anh nhỉ. Mây luôn nhẹ tênh như thế. Nhẹ tênh cả trong tình yêu anh.
Theo Tamsubuon
Ước gì em đã nói yêu anh
Tiễn anh đi vào một ngày nắng đẹp nhưng trong em chỉ có bầu trời u ám. Em nhớ anh còn ngoái lại nhìn em và nói: 'Chờ anh...'.
Ba năm rồi, em đã trở về lối cũ, nơi những con đường lá sấu rụng vàng rực như trải thảm vỉa hè... mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có anh... em tìm hoài tìm mãi mà không thấy bóng dáng.
Mình yêu nhau chưa lâu, khi bên nhau vẫn là những người bạn thân thiết. Em cứ ngỡ rằng chúng ta sẽ mãi là đôi bạn tri âm tri kỷ cho đến ngày anh lấy vợ, em lấy chồng. Em từng nói 'mình cứ thân nhau như thế này cho đến lúc chết nhé'.
Khi đó, anh còn nhớ không? Anh chỉ cười và xoa đầu em: Bé ngốc, anh sẽ luôn bên em.
Sao anh không nhớ những lời anh đã hứa.
Ảnh minh họa
Anh xa em rồi, xa mãi mãi rồi, biết đến khi nào em mới gặp lại anh, mới được nhìn thấy ánh mắt trìu mến của anh, nụ cười ấm áp của anh?
Chúng ta từng học chung trường, chung lớp, ngồi chung bàn trong suốt 12 năm học. Có ai may mắn được như em, lúc nào cũng được chép bài của anh mỗi kỳ thi. Lúc nào ốm anh cũng cặm cụi đến lấy vở rồi ghi chép cẩn thận từng chút một để em ôn tập. Lúc nào đau bụng anh chạy đi mua thuốc rồi mua đồ ăn cho em.
Em hiểu được rằng, trên đời này, ngoài bố mẹ em ra, không có ai tốt với em như anh. Vậy mà em lại cứ nghĩ việc này rất bình thường, là điều hiển nhiên, vì hai gia đình chúng ta thân nhau như thế. Em đã không nhận ra anh quan trọng với em đến mức nào. Em đã không biết rằng anh đau khổ ra sao khi em nhận lời yêu người khác.
Anh lúc nào cũng thế, im lặng ở bên che chở cho em.
Ngày ấy, nhận được tin anh sẽ đi du học, em khóc suốt 1 ngày, đóng cửa phòng không gặp ai, người yêu cũng không thèm gặp. Bố mẹ bất lực đành phải gọi anh đến dỗ em. Anh cứ đứng ở cửa mãi không dám vào. Rồi anh nói: 'Ngoan, ở nhà một mình phải cẩn thận, anh đi 3 năm rồi về'.
Em òa khóc nức nở, mặc kệ anh xoa đầu. Lúc đó, em giận anh lắm, nghĩ rằng anh không cần em nữa. Em ích kỷ quá phải không anh.
Ảnh minh họa
Tiễn anh đi vào một ngày nắng đẹp nhưng trong em chỉ có bầu trời u ám tràn ngập mưa. Em nhớ anh còn ngoái lại nhìn em và mấp máy môi: 'Chờ anh, anh yêu em cô bé ngốc' .
Em cũng biết rằng mình rất sợ mất anh, rằng mình đã có một tình cảm gì đó hơn cả tình yêu nam nữ. Nhưng em chỉ biết khóc mà không dám nói một lời.
Đó cũng là lần cuối cùng nhìn thấy anh. Tai nạn cướp mất người yêu dấu của em, khiến em vĩnh viễn không thể nói lời yêu anh, lời mà anh hằng mong chờ nhất.
Vì sao ông trời lại lại độc ác khiến anh bỏ lại em, bỏ lại bố mẹ anh như thế.
Vì sao em lại ngu ngốc, ích kỷ và hèn nhát như thế.
Vì sao hả anh?
Em đau buồn đến nỗi không muốn sống, ngày đêm học tập quyết rời xa nơi này để quên anh. Ba năm rồi, khi trở lại, đi trên mỗi con đường mình từng đạp xe, cùng đi học... ký ức lại ùa về.
Hình ảnh của anh vẫn còn sâu đậm trong em. Em chỉ biết ngước lên trời xanh và nói: 'Em mãi yêu anh'.
Theo Tinngan
Nếu mình không sống thử, anh đã không đau thế này Vì đề án mà anh mất ăn mất ngủ và quên mất rằng ngày hai bữa cơm rau cơm cà là tiền mồ hôi của em phải đi làm bồi bàn mới có được. Lâu quá rồi, chiều nay anh về qua lối cũ, nắng thu vàng giăng khắp lối nhà xưa. Nhà vẫn vậy, con ngõ dài vẫn vậy! Anh thẫn thờ...