Người con gái mà Anh đã từng yêu
Anh bực lắm, bực cái cách em tự động không hỏi ý kiến anh, tết em nghỉ mấy ngày mà với anh đã là quá sức rồi, em đi vậy anh biết sống sao?.
Ngày đầu tiên, anh ghét em, vì em cản tầm nhìn của anh, khiến anh khó làm việc. Sau này em bảo: “Tại có chút cảm tình với anh, nên em mới “Bám đuôi học hỏi” như thế.”
Ngày thứ hai, anh cảm thấy thương em, bởi hôm qua anh nỡ nặng lời với em, em thì cứ ngoan ngoãn nghe lời anh, chẳng trách móc anh gì cả.
Ngày thứ ba, anh quan tâm em nhiều hơn một chút, anh muốn chuộc lỗi ngày đầu tiên.
Ngày thứ tư, có người hỏi thăm em đấy, trông “xấu òm” như thế mà có người để ý cơ á?
Ngày thứ 5, anh nhờ em giữ áo cho anh, “Cấm được đưa cho ai đấy, mất là bắt đền đấy”. Em giữ chặt lắm, đi đâu em cũng giữ khư khư ấy. Chẳng qua là chiêu trò của anh thôi, người ta biết em có “Người yêu” rồi không dám tấn công em nữa .
Ngày thứ 6, anh dẫn em đi chơi, em ngăn anh đừng mua quà cho em… . đắt lắm
Ngày thứ bảy, tròn một tuần quen biết, anh quyết định tỏ tình với em, em từ chối anh phũ qúa, làm anh lăn ra ốm không đi làm nổi.
Ngày thứ 8, anh xin nghỉ, nhưng mà nhớ em quá, anh phải dặt dẹo lên “thăm “em. Em tự tay cắt dưa hấu cho anh ăn, anh tuy cũng sợ bị trúng độc lắm,nhưng mà anh bất chấp tất cả vì được em chăm sóc mà. Anh cũng hơi bị nể em đấy, mang tiếng đút dưa hấu cho anh, mà em “ăn giúp” anh những 2,8/ 3kg dưa dấu. Anh bị yêu em quá đi mất thôi. Ngày thứ 9, anh suýt ộc máu mũi trước sự xinh đẹp bất ngờ của em đấy, trông em không giống “cô dân tộc” nhỉ
Em hỏi anh:- Xinh không?
Anh bảo : – Váy… hơi ngắn.
Lúc đấy tại anh ích kỷ thôi, chứ em có bao giờ thiếu vải đâu, chỉ là anh sợ em bị “thằng khác” nẫng mất thôi
Bắt đầu phút đầu tiên của ngày thứ 10, anh nằng nặc đòi em gặp anh, bởi tối ngày mùng 9 anh “ghen” nên đi uống rượu. Bảo em ở nhà, em không nghe, em xinh, người ta nhìn, anh lo. 00h02′ em xuất hiện trước mặt anh với gương mặt ngái ngủ, nhưng mà được cái trông vẫn đáng yêu lắm. May thật, lúc say, anh có thể “lợi dụng” nắm tay em, mượn gối em để ngủ, bắt em hứa là ngồi trông cho anh ngủ đến sáng. Nói thế thôi, chứ lần nào ngước mắt lên, anh chẳng thấy em gật gà gật gù, thấy anh, lại giật mình mở mắt thao láo. Thôi đành, 2h trả em lại với chăn ấm đệm êm.
Gần một tháng, người ta thấy anh với em dính nhau như hình với bóng, nhiều người bảo anh giỏi vì tán đổ được em, nhưng mà chỉ có anh mới hiểu… . .
14/2 người người khấp khởi mua quà tặng người yêu, đương nhiên là anh muốn tặng quà em rồi, nhưng mà em chưa nhận lời thì anh biết làm sao?
- Mày tặng người yêu cái gì?
- Tao… bê hẳn cho rổ bát
Mà có phải anh tặng món quà giá trị đó mà tối em nhận lời anh ngay không đấy?
15/2 em bảo anh là em yêu anh cũng được . . mấy ngày rồi, nhưng ban đầu em nghĩ mới một tháng thì nhanh quá, nhưng nếu không yêu anh thì cũng. . chả biết yêu ai.
16/2 Em nhẫn tâm bỏ anh… . đang ngủ, đi về quê ăn tết. Bạn anh còn đang mua quà chưa mang về. Chắc em không quên được cái lễ Valentine năm đó đâu nhỉ, có hẳn cặp đôi bám theo ô tô tặng hoa, tặng quà như trên phim ấy, có mỗi anh là thiệt… . ,hoa chẳng được ngắm, socola cũng chẳng được ăn.
Sao mà em hay ốm thế, toàn ốm vào những ngày trọng đại thôi, 8/3 anh tổ chức tiệc mừng cho em, anh hào hứng lắm, “mời” em đến ba lần em vẫn không chịu đi, em vật vã trên giường kêu mệt. Anh tự ái đòi chia tay. Khổ thân, em chắc em đau cả bụng, đau cả tim ngày hôm ấy. Anh vô tâm thật.
Chia tay em xong, tự nhiên anh buồn lòng, nghĩ đến cảnh “nhìn em cất bước đi, làm tim anh nhói đau khôn nguôi” anh lại gã gẫm em quay lại. Em cười như … . 24 tuổi vẫn được nhận lỳ xì “Em còn chưa kịp thất tình cơ anh ạ”. Em bị nhờn qúa rồi,hình như anh chưa bao giờ chia tay em được nổi hai tiếng.
14/3 tròn một tháng yêu nhau, em nói với anh cái tin như sét đánh: “em sắp phải xa anh rồi” . Thật nhé, lúc đấy anh ứa nước mắt nên phải quay đi. Em đã từng nói em chỉ ở đây ba tháng thôi, anh tưởng anh sẽ níu giữ được em cơ, thế mà… . Anh bực lắm, bực cái cách em tự động không hỏi ý kiến anh, tết em nghỉ mấy ngày mà với anh đã là quá sức rồi, em đi vậy anh biết sống sao?. Nhưng thôi, dẹp nỗi bực ấy đi, anh yêu em.
Từ sau hôm ấy, ta yêu nhau nhiều hơn, cứ như là trân trọng từng khoảnh khắc có nhau vậy. Xa em rồi, không được dẫn em đi ăn, chẳng được đưa em đi dạo, không được ngắm em cười, nghĩ anh chỉ muốn… . cưới em để buộc em vào đời anh thôi, em tự do quá rồi.
- Mình chia tay đi
Nước mắt em dâng đầy lên khóe mắt
- Anh sẽ cưới em, thật đấy
Em ôm anh khóc ngon lành. Biết thừa là em muốn nói: “em yêu anh” lắm nhưng mà lúc nào em cũng ngại ngùng có dám nói đâu.
29/3 trước ngày em đi, anh không nghĩ mình có thể suýt kết thúc một chuyện tình yêu như thế. Các chị cùng làm tổ chức chia tay em, nhưng lại nói dối anh là cho em đi… . . tiếp khách. Anh ngăn em đủ đường, thậm chí “xin em đừng đi” nhưng mà em cứ đòi đi bằng được, mặc kệ lời anh nói. Anh giận em, em biết là quá yêu người ta trở nên mất kiểm soát rồi đấy. Anh bất lực, lên facebook nặng lời… . . Em lặng im. Nhưng mà anh thừa biết là anh đã chọc đúng vào dây thần kinh tự ái của em rồi, em sẽ chẳng tha thứ cho anh đâu, tuy vậy lúc đấy anh thấy hả hê lắm.
Video đang HOT
” Anh xin lỗi”, “anh xin lỗi mà”, “Em nghe máy đi được không?” “Xin em đấy” … . Em vẫn lặng im, còn anh hối hận lâu rồi. Yêu em mà chẳng lẽ anh không hiểu em?, em không phải người như anh nghĩ đâu mà, anh tin mà. Em vẫn lặng im, sợ thật, đúng là: “Ra đường sợ nhất công nông – Về nhà sợ nhất vợ không nói gì”.
11h em vẫn chưa về, mọi lần như thế là anh gắt lên rồi đấy,mà thực ra có bao giờ em bỏ anh đi chơi một mình như thế đâu.
Em đây rồi, gương mặt lạnh tanh,anh. . sợ. May mắn là em “ngại nói” nên chắc là không đuổi anh “biến khỏi cuộc đời em”
- Anh xin lỗi!
Em lườm anh một cái ghê gớm rồi chạy về phòng đóng chặt cửa mặc anh gào thét bên ngoài.
Thời tiết hôm ấy lạnh lắm, lòng anh cũng lạnh, chỉ có em mới sưởi ấm được anh thôi, nên anh cứ đợi, anh nhận ra em quan trọng với anh nhường nào
30/3 , thấy anh là em quay đi, mắt em sưng lên rồi, dạo này dễ xúc động lắm nhé, trước kia anh tưởng em không biết khóc, yêu anh nữ tính ra bao nhiêu ấy. Anh chỉ biết là anh yêu em thôi, nhớ em nhiều lắm. Chỉ còn một ngày nữa để bên nhau, anh không thích cái kết buồn tẻ như thế này. Mình hứa là yêu nhau 30 năm cơ mà, với anh bảo anh phải cõng em, đến khi anh chống gậy anh cũng phải cõng em cơ mà,anh cũng biết giữ lời hứa chứ.
- Anh trả đồ này
- Anh cứ để ngoài đấy đi
- Mất thì sao, em thích tốn tiền mua đồ hả?
Em miễn cưỡng ra nhận,nói là miễn cưỡng chứ điệu bộ của em tố cáo em đang tìm anh thì có.
- Này, anh trả.
Em đưa tay ra nhận, anh thừa cơ nắm chặt tay em.
- Cho anh xin lỗi mà
Lại khóc, úp mặt khóc như trẻ con bị bố phạt ấy, mà anh chạm vào là đẩy anh ra. Này thì đẩy, em tưởng em đủ sức gồng tay với anh à
- Anh yêu em ở đây này ( đặt tay lên tim anh, đang run em ạ). Anh có lãng mạn như các chàng trai trong phim Hàn Quốc không em?, à quên hỏi em câu này thừa vì em không thích xem phim Hàn
Vẫn khóc, em làm anh cũng đau đớn theo rồi đấy, ngọt ngào có, hài hước có, vẫn không biến chuyển, anh phải dùng biện pháp mạnh thôi.
- Anh hết kiên nhẫn rồi, anh không vui đâu, cố tỏ ra thế cho em đỡ buồn thôi. Anh có lỗi, anh xin lỗi,anh sẽ cố gắng sửa sai,anh sẽ không bao giờ như thế nữa, Nếu đồng ý thì dừng khóc, còn em không cho anh cơ hội thì anh… chấp nhận.
Dừng khóc ngay lập tức,có tác dụng đấy nhỉ, đúng là… . “bà già trẻ con” mà. Em quàng tay ôm cổ anh, bình thường anh không thích đâu, nhưng mà nay thì thôi anh. . chịu đựng vậy.
31/3 ngày cuối cùng mình là đồng nghiệp. Có một nỗi buồn thầm lặng chảy trong anh. Mọi thứ ở đây đã in hình em rồi, em đi anh sẽ “phải” nhìn chúng thế nào đây?
1/4 anh dẫn em nhau đi… cầu duyên. Mình nắm chặt tay nhau không rời. Anh đã giữ em và nói “anh yêu em” và … em đi…
Anh tập sống những ngày chỉ có anh và ký ức. Cứ như phải tập quên đi người mình yêu sâu đậm. Nhiều người nhắc em quá, tại chúng ta nổi tiếng quá mà, vô tình họ làm anh khổ sở vì nhớ em. Anh ước, giá mà em xuất hiện trước mặt anh mấy phút thôi, anh… vậy là quá đủ. Thế mà có lần như vậy thật, mình gặp nhau 10 phút rồi em đi. Anh đem chuyện kể còn chẳng có ai tin, anh cũng chẳng tin, người yêu nhau, có bao giờ muốn xa nhau đâu chứ.
Thế rôi… . thời gian cũng giúp anh vơi bớt nỗi nhớ em,nó làm anh thích ứng khi không có em bên cạnh. Không cần em chúc anh ngày mới, chẳng cần em phải chúc ngủ ngon,anh vẫn sống an lành. Em đứng trước mặt anh bây giờ dần như người xa lạ, chỉ khác là em còn yêu anh, và anh… còn thương em thôi.
Anh muốn yêu em như ngày xưa, muốn lắm, nhưng mà… anh không làm được nữa rồi.
Em là cô bé đáng để yêu nhưng mà … ừ thì…
Theo Tapchiphunu
Người con gái tôi không hề yêu
Nằm bên cô ta, tôi thấy nhớ em da diết. Em - cô gái tôi không hề yêu!
Em làm cùng chỗ với tôi, cứ khờ khờ, dại dại làm sao ấy. Em vào làm sau tôi. Em trẻ măng, gương mặt đáng yêu nhưng hay buồn. Mà tôi thì chúa ghét đàn bà làm cái bộ mặt rầu rĩ. Cuộc đời vốn đã không dễ chịu, đừng tự tạo thêm cho mình áp lực mới phải. Vì thế, cho dù em đẹp, tôi cũng không ấn tượng với em.
Đám đồng nghiệp trong công ty đồn em thích tôi. Nhưng tôi không quan tâm lắm. Chuyện như thế vẫn thường xảy ra. Tôi không vỗ ngực nhận mình hút gái, nhưng có lẽ cái tính khi thi thoảng hài hước, lắm lúc bất cần đời của tôi lại cứ khiến chị em nhao nhao lên. Một gã trong công ty có vẻ lấy làm lạ khi tôi không đoái hoài đến em, mặc dù em thích tôi và mặc dù em đẹp hơn cả tỉ lần những cô gái mà tôi từng yêu chơi, thậm chí là từng lên giường:
- "Dạo này sao thế, em ấy ngon thế lại si mê ông như điếu đổ, sao không thử?"
- "Không thích" - Tôi trả lời tỉnh bơ.
- "Sao thế, em ấy đẹp và ngây thơ mà"
- "Uhm, đẹp thật. Nhưng không muốn phải chịu trách nhiệm. Với tôi, yêu là một cuộc chơi mà ở đó hai người cùng chấp nhận luật. Em ấy có vẻ như không hiểu và tôi thì không muốn em ấy hối hận sau trò chơi đó".
Cuộc đời vốn đã không dễ chịu, đừng tự tạo thêm cho mình áp lực mới phải. Vì thế, cho dù em đẹp, tôi cũng không ấn tượng với em.
(Ảnh minh họa)
Đúng là thế, đám bà yêu tôi thua em ấy cả triệu lần nhưng họ hơn ở một điểm: dám chấp nhận. Họ cũng không thiết tha và mong đợi gì tình yêu này cả. Tôi có thể đến và đi. Tôi không sợ phải chịu trách nhiệm nhưng tôi sợ phải chịu trách nhiệm với một người mà tôi không yêu!
Thực ra, lí do duy nhất khiến tôi không yêu em không phải là những điều đó mà bởi vì em... quá giống với người đó. Người con gái mà tôi đã từng yêu hơn cả bản thân mình. Tôi đã từng mang tới cho cô ấy quá nhiều hi vọng để rồi cô ấy tấm tức ra đi trong tiếc nuối. Chúng tôi cũng đã sống như vợ chồng, tôi đã nỗ lực từng ngày để cuộc sống của hai đứa tốt hơn.
Nhưng rốt cục, tình yêu và sự chân thành ấy chẳng có nghĩa gì. Cô ấy chờ đợi tôi quá lâu. Bố mẹ cô ấy không chấp nhận tôi vì tôi không xứng với gia đình họ. Mặc cho em đã từng bỏ nhà theo tôi nhưng rốt cục, em đã mất niềm tin vì tôi cần nhiều thời gian hơn nữa để làm được cho cô ấy những điều khiến cô ấy tự hào.
Cô ấy ra đi, lấy một tấm chồng và hôn nhân trở thành bi kịch. Không bi kịch sao được khi mà tim không yêu và tâm thế miễn cưỡng. Tôi nghe tin về cô ấy, thấy lòng mình đau.
Và giờ là em!
Em cũng mỏng manh, yếu đuối và yêu không cần điều kiện y như cô ấy. Nhưng em không phải mẫu người dám "đánh đu" với đời. Nếu bị tổn thương, em sẽ gục ngã. Mà tôi thì không muốn em như vậy. Thế nên, tôi tuyệt đối Không yêu em!
Nếu bị tổn thương, em sẽ gục ngã. Mà tôi thì không muốn em như vậy. Thế nên, tôi tuyệt đối Không yêu em! (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng hẹn hò, cặp kè mà đúng hơn là dạo chơi với nhiều cô gái khác sau khi chia tay người yêu đầu. Đó là những cuộc tình như một trò chơi mà hai người trong cuộc dám chấp nhận thất bại. Mọi thứ đến với chúng tôi nhẹ nhàng và ra đi cũng không dằn vặt lẫn nhau.
Em biết tất cả những điều đó về tôi nhưng em vẫn thầm yêu. Em lẽo đẽo chạy theo tôi mỗi ngày, lo tôi ốm, lo tôi mệt. Em làm cơm trưa cho tôi, tới nhà chăm sóc khi tôi say rượu cả ngày trời. Đổi lại, tôi chỉ gửi lại em vài câu tỉnh lạnh:
- "Anh không bắt em làm những điều này. Đừng hi vọng quá nhiều vì anh không yêu em".
Em chẳng bao giờ trả lời tôi về những câu nói đại loại như vậy. Em chỉ luôn im lặng. Giống như thể yêu là việc của em, chỉ riêng em mà thôi.
Hơn 1 năm trời, kể từ ngày em thú nhận yêu tôi, không một ngày nào tôi không thấy em. Đôi khi sự có mặt của em làm tôi thấy phiền phức và mệt mỏi nhưng nó lại trở thành một thói quen.
Một ngày tháng 8, trời ngả sang thu, em không đi làm. Đó là lần đầu tiên tôi thấy em nghỉ!
Tôi hơi nóng ruột.
Ngày thứ hai, tôi khó chịu và bực bội. Nhưng tôi không có số của em.
Ngày thứ ba... em gọi tới! Em hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần công ty. "Quái thật, sao tôi phải đi gặp em khi mà tôi không yêu em?" - tôi nghĩ thầm trong bụng như thế khi mà tôi đang trên đường sang quán. Tôi thấy mình khó hiểu và kì cục.
- "Anh khỏe chứ?"
- "Khỏe! Sao em nghỉ thế?"
- "Em bận việc"
- "Xong chưa?"
- "Cũng sắp rồi"
- "Uhm"
Chúng tôi chỉ nói ngần ấy câu. Cũng chẳng có gì hơn để nói cả. Tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê. Em nhìn đồng hồ và đứng dậy:
- "Em về đây. Nếu có thời gian, anh tới dự nhé".
Em đặt lên bàn tấm thiệp hồng. Trong khoảnh khắc, chân tay tôi bủn rủn. Tôi đoán nó là của em nhưng ngàn lần, vạn lần tìm cách thuyết phục không phải thế.
Tôi nắm lấy tay em níu lại:
- "Em lấy chồng?"
- "Vâng, cũng phải thế thôi anh"
- "Sao lại thế...?"
Em quay lại nhìn tôi:
- "Vì anh không yêu em, nên em đi lấy chồng".
- "Đừng"
Trong đầu tôi xuất hiện nỗi ám ảnh về người cũ. Cô ấy cũng vì muốn quên tôi mà lấy chồng. Rốt cục thì sao? Cô ấy đã khốn khổ vì cuộc hôn nhân đó.
Với em, thực ra tình cảm trong tôi là gì? Sự thương hại hay là tình yêu? Tôi sợ em sẽ khổ khi đi lấy chồng, là tình thương của một gã đàn ông từng chịu nhiều tổn thương hay sợ mất em?
- "Em đừng lấy chồng"
- "Nhưng... anh không cần em, còn người đó thì khác"
- "Đừng dùng một người để quên một người. Em sẽ khổ".
- "Nhưng điều đó còn dễ chịu hơn nhiều việc ôm mình tình yêu không bao giờ được đáp lại"
- "Nếu anh nói, anh yêu em, em sẽ hủy cưới chứ?"
- "Anh chỉ đang thương hại em mà thôi"
- "Không, là anh yêu em"
Hình như trong cuộc chơi này, em là người nắm luật rất chắc, bởi vì em hiểu đối thủ của mình. Em đã dám chơi và dám chịu hậu quả.
(Ảnh minh họa)
Em yên lặng rồi giật tay ra khỏi tôi:
- "Kể cả thế, cũng đã quá muộn rồi. Em không thể hủy cưới. Em sẽ không bao giờ bỏ người đó".
Tôi chết lặng nghe em nói. Tôi buông tay em ra... Em lặng lẽ bước về phía cửa. Còn lại mình tôi với tấm thiệp hồng cay đắng mà em trao. Tôi lật giở tấm thiệp, là tên em và... tên tôi.
Tôi thấy sống mũi mình cay cay, tôi lao ra khỏi quán và tìm em.
- "Em ở đây này!"
Em đứng khuất sau hàng cây trước quán để chờ tôi. Em tài quá. Em biết là tôi sẽ đau khi mất em, biết là tôi sẽ níu kéo. Hình như trong cuộc chơi này, em là người nắm luật rất chắc, bởi vì em hiểu đối thủ của mình. Em đã dám chơi và dám chịu hậu quả.
Tôi bước tới ôm em vào lòng:
- "Mình hẹn hò nhé"
- "Em còn đang cân nhắc, vì xem ra, anh chơi trò yêu kém quá"
Tôi bật cười. Tôi thấy yêu đời. Tôi giữ tấm thiệp đó lại. Bao giờ tôi và em cưới, tôi sẽ làm mẫu y hệt thế.
Theo Tapchiphunu
Có người yêu mới so còn nói thương em Chúng ta là người cũ, đã là người cũ thì em biết bản thân mình không có quyền xen vào cuộc sống mới của anh. Tại sao chia tay rồi, anh con nói thương em? Này chàng trai từng là của em, mỗi sáng sớm thức dậy anh có nghĩ về em đầu tiên như ngày mình con yêu nhau nữa không? Anh...