Người cô đơn… cưới
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này.
“Xuân người ta vì ấm mà cần tình, thu người ta vì lạnh mà cũng rất cần đôi” (X. D). Có lẽ vì thế mà người ta chọn cưới nhau khi mùa lạnh tới. Không phải chỉ là để có người nằm cùng giường, đắp chung chăn cho ấm mà còn để một mình bớt cô đơn, bớt cái cảm giác lạnh lùng khi chỉ có một mình trong những đêm dài lạnh. Mùa này, tháng mười, chưa cười đã tối, nên đêm dài lắm, một mình nằm ngóng cho hết đêm hẳn cơn buồn lại càng đậm đà thêm.
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này. Có lẽ người ta thích hơi ấm của nhau hơn là ngồi cạnh một con bạn thân nghe nó nói về nhiệt huyết không buồn khi cô đơn của nó. Đành quay về nhà lên Facebook muốn tìm mấy đứa bạn thời chăn châu chuổng cời để tâm sự. Thì lại thấy thiên hạ post ảnh cưới ầm ầm.
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi!
Sẽ nhận được nhiều lắm những tờ thiếp cưới thật đẹp, sẽ có nhiều lắm những lần một mình lò dò tới ăn cỗ cưới của một đứa bạn nào đó và tươi cười chúc hai vợ chồng nó hạnh phúc “đầu bạc răng long”…. Và cũng đôi lần thấp thỏm, khi nào mới tới lượt mình? Nhìn đứa bạn cùng tuổ.i cưới, nhìn những đứa em cùng cơ quan ít tuổ.i hơn cưới. Vỗ vai bọn nó cười: lại “có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi” nữa rồi! Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta dong chơi cùng ta. Miệng thì cười phớ lớ nhưng lòng thầm buông tiếng thở dài: Mùa cưới ơi, khi nào người đặt riêng ta một chỗ!
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi! (ảnh minh họa)
Để trong cơn gió heo may tràn về qua phố, ta thôi trở mình trăn trở, giá như, có một vòng ôm thì sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Thì ta sẽ thầm cảm ơn mày cơn giáo lạnh để ta biết có thứ thật ấm áp bên mình. Giờ thì ta biết, tại sao người ta cưới nhau. Tại sao, mùa này là mùa cưới của năm. Hẹn hò, yêu đương chỉ là để có thể cùng nhau hẹn ước giữa mùa này thôi!
***
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của con bạn thẽ thọt:
Mùa cưới rồi đó, mày không buồn sao? Tao biết hỏi mày là v.ô duyê.n, nhưng yêu đi thôi, rong chơi đủ rồi!
Lại thấy lòng mình chìm xuống, biết là con bạn nói đúng rồi, nhưng vẫn thấy cần phải cãi cho cái nỗi cô đơn của mình là lựa chọn tất nhiên không có gì phải buồn phiền cả. Nhưng cúp điện thoại xong, lại ngồi thẫn thờ nhìn trăng ngoài cửa. Cô đơn ơi, khi nào người mới chán ta? Quả thật, trăng tròn vẫn đẹp hơn là trăng khuyết! Ai chẳng muốn được lấp đầy những khoảng trống trong tim. Nhất là những kẻ cô đơn giữa mùa yêu đương.
Ừ, thì muốn yêu rồi đấy! Nhưng quay lại thì chả thấy ai, con gái gần ba mươi tuổ.i, người yêu cũ thì đã lấy vợ cả rồi, bọn bạn cấp ba hay đại học cũng vợ con đề huề, chả còn sót lại mấy tên. Nhìn về phía trước, có thấy ai đâu? Người thấp thì không muốn, người cao thì với chả tới. Nhưng vấn đề không phải là cao với thấp mà đâu phải muốn yêu là được, muốn thương là xong đâu?
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? Yêu ai bây giờ đây? Có phải mỗi sáng, nếu bước chân trái qua cửa, ngày đó sẽ may mắn, may mắn nào cũng chẳng mong, lòng chỉ chăm chăm mong cái may mắn là hôm nay ra khỏi nhà ngặp được người mà ông trời đã định se duyên. Ấy vậy mà tâm ước bé nhỏ ấy chả có ngày nào được toại nguyện cho tới tận bây giờ
Video đang HOT
***
Trong “Gái già xì tin”, nhân vật nữ chính bảo nếu gặp chồng cô ấy, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái thật đau vì tại sao lại trốn cô ấy kỹ tới mức để bây giờ mới cho cô ấy được biết mặt chỉ tên. Đúng thật, cái nỗi ấm ức ấy ai tính cho đủ, những ngày người ta có đôi có cặp mà lại bỏ mình bơ vơ trong ánh mắt thương cảm của những người không cô đơn. Trước sau gì cũng là của nhau, cớ gì mà bắt người ta chơi trò ú tim dai dẳng tới khó chịu như vậy. Ăn tát là đúng rồi. Nếu gặp người, ta sẽ tát cho người ba cái: Cái thứ nhất vì bắt ta đợi, cái thứ hai là cho ta gặp và cái thứ ba là bây giờ mới gặp. Nhưng bây giờ ta vẫn ngồi đây mơ được tát người!
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? (ảnh minh họa)
Lại nhớ mấy câu thơ của Trần Hòa Bình:
“Nhận thêm một thiếp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn, Thêm một đêm trăng tròn, Lại thấy mình đang khuyết”!
Cái nỗi khuyết hao ấy, người cứng rắn thì âm thầm chịu dựng, kẻ yếu mềm thì tìm người tỏ bày giúp đỡ. Nhưng trái tim con gái, mấy ai kiện định được với nỗi cô đơn. Nếu như với đàn bà, cô đơn là hãi hùng nhất. Thì với một cô gái chưa từng trải, cô đơn dễ làm con người ta thấy mình bị bỏ lại một góc nào đó gọi là lãng quên. Cứ ngỡ như, cả thế giới đã lãng quên duy nhất một người là ta.
Đâu phải những kẻ cô đơn là mạnh mẽ, đâu phải sống một mình là không cần ai, không cần dựa vào bờ vai ai đó trong những lúc yếu mềm, cô đơn không có nghĩa là ta thích nó, chỉ là ta bắt buộc mình phải thích nó mà thôi. Những kẻ cô đơn hãi nhất là mùa se đôi kết cặp. Hãi cái tình trạng cô đơn của mình không chấm dứt vào mùa sau. Ôi, mùa cưới của những người cô đơn.
Mùa cưới, lòng thắc thỏm hơn, buồn sâu hơn, lặng lẽ hơn và có đôi lần tự kỉ ngồi đếm mùa xuân đã qua của riêng mình. Mùa cưới là mùa uyên ương hạnh phúc, nhưng cũng là mùa mà những đôi mắt sâu của mẹ lén nhìn con gái mà buồn hơn, nén một tiếng thở dài: yêu con, thương con, với mẹ con vẫn là cô bé nhưng mẹ vẫn muốn cô bé gần ba mươi của mẹ có chồng đi thôi! Vì cũng là đàn bà nên mẹ biết, dù mạnh mẽ tới đâu, con gái mẹ vẫn cần có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu đuối, cần một vòng tay ấm áp mỗi khi đối diện với những lạnh lẽo của cuộc đời… Và đặc biệt, mẹ biết, cô gái nào cũng muốn khoác lên mình chiếc áo cô dâu, bởi giây phút ấy là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, chắc hẳn, con gái mẹ cũng thầm mong ước! Và, mẹ chỉ mong, con mẹ hạnh phúc mỗi khi mùa cưới lại về! Bởi bên con, đã có người đàn ông của riêng mình!
Theo Khampha
Tôi ghen với chiếc điện thoại của chồng.
Chiếc điện thoại dường như đã lấy mất người chồng vui tính, hay chọc cười, buổi tối cứ xoắn xít ở bên tôi, ôm tôi ngủ mỗi khi đêm về.
Ngày trước chưa có điều kiện kinh tế, nên vợ chồng tôi chỉ dùng điện thoại có chức năng nghe nói. Tôi không có quan trọng mấy chức năng khác vì thời gian làm việc với máy tính của tôi ở công sở khá nhiều. Chồng tôi cũng làm nhà nước, thời gian công việc của anh khá rảnh. Nhiều lúc ngồi buồn, anh không có gì để giải trí, máy tính trong phòng thì chỉ có một cái nối mạng, những cái khác chỉ dùng mạng nội bộ. Vì thế, khi điều kiện kinh tế khá hơn, việc đầu tiên là anh muốn sắm một cái điện thoại thông minh thật xịn. Tôi biết chồng có nhiều thời gian rảnh, muốn anh có thể xem thông tin, đọc báo, tìm hiểu thêm về chuyên ngành của anh cũng tốt, lúc căng thẳng, áp lực cũng có thể giải trí cho thư thái đầu óc. Vì thế, tôi cũng góp thêm tiề.n thưởng của mình cùng với lương của anh sắm một chiếc điện thoại thông minh cho chồng.
***
Tiện lợi của nó thì khỏi phải nói, chồng tôi có nhiều thời gian lướt wed, nắm bắt thông tin thời sự nhanh hơn, những lúc buồn anh có thể vào mạng chơi game, giải trí, nghe nhạc. Những cả nhà đi chơi, anh có thể chụp ảnh, quay video làm kỉ niệm, về nhà cả nhà lấy ra xem, coi đó như là những khoảng khắc vui vẻ của gia đình. Điều đó cũng vô cùng ý nghĩa.
Nhất là con gái tôi, từ khi bố có điện thoại có thể nghe nhạc, chơi game, quay hình... con bé mê tít, hết xem phim hoạt hình, chơi game trẻ con, nghe nhạc... thì con bé còn mày mò tự làm những thứ khác như: gọi điện cho mẹ, tự chụp ảnh mình, rồi ghi âm mình hát. Trẻ con nhanh trí vô cùng, chỉ cần dạy một hai lần là có thể nắm được mọi thứ. Ngày trước, khi chưa có điện thoại, con bé còn quấy rầy tôi vào buổi tối. Nhưng giờ đây, con bé có thể tự chơi cả buổi tối với cái điện thoại mà chẳng kêu ca gì.
***
Lúc đầu, những tiện lợi của nó khiến cả nhà tôi ai lấy cũng thích thú. Nhưng lâu dần, tôi bắt đầu nhận ra những điều không ổn trong gia đình.
Có hôm mệt, tôi cho con ngủ rồi cũng ngủ luôn, tới sáng dậy, phát hiện ra chồng không nằm trong phòng. (ảnh minh họa)
Đầu tiên là từ con gái tôi, con bé không thích chơi cùng chúng bạn ở xóm trong những ngày nghỉ học ở trường mầm non, có bố ở nhà là con bé giành cho bằng được cái điện thoại, không cho là lăn ra khóc tới khi được thì thôi, có được rồi là ngồi lì một chỗ mày mò chơi game, nghe nhạc, hay tự chụp những kiểu ảnh tạo dáng hết sức ngộ nhĩnh. Thậm chí con bé không còn thích chơi với cả tôi nữa. Chiếc điện thoại như chứa cả một thế giới khác thú vị hơn những đứa bạn suốt ngày tranh nhau đồ chơi hay "cạch" nhau vì những lí do hết sức trẻ con nữa hay những trò mà ngày trước con bé hay chơi.
Tối đi ngủ, con bé thích nghịch điện thoại cho tới khi ngủ thì thôi, chứ không còn mè nheo đòi mẹ đọc truyện cổ tích như trước, không càu nhàu việc mẹ làm khuya không vào ngủ cùng con, việc mẹ quên không hôn con khi đi ngủ, hai chúng mình quên chưa chúc nhau ngủ ngon...
Tôi thực sự thấy có vấn đề khi để mặc con thích thú với cái điện thoại như thế để rảnh thân. Tôi bắt đầu cô gắng gần con, chơi với con như trước, cố gắng tách con ra khỏi cái điện thoại thông minh ấy. Những ngày nghỉ, dù muốn được nghỉ ngơi ở nhà, nhưng tôi vẫn cùng con ra ngoài, đi chơi, ngắm cảnh, mua sắm... để con quên đi và chơi với cuộc sống thực nhiều hơn, gặp ngỡ bạn bè cùng trang lứa nhiều hơn. Dù sao, con bé cũng mới có năm tuổ.i. Nó phải được sống như một đứ.a tr.ẻ năm tuổ.i.
***
Nhưng vấn đề của con chưa hết, tôi lại nhận ra, chồng mình có vấn đề còn nặng hơn cả con bé.
Trước kia, cứ cuối tuần là cả nhà rủ nhau đi chơi, vì ở nhà không có việc gì làm, nằm dài ra đó thì chán chế.t. Thế nhưng bây giờ, khi tôi cho con đi chơi. Thì chồng tôi, anh thường lấy cớ mệt ở nhà, có lần hai mẹ con về, thấy anh nằm dài chăm chú đán.h điển tử, thậm chí còn không thèm bỏ điện thoại xuống để hỏi xem hai mẹ con đi chơi có vui không? Hay đi chơi ở nơi nào?
Hai vợ chồng bắt đầu ít thời gian nói chuyện với nhau hơn. Cả ngày đi làm, có lúc tối về cả nhà quây quần bên nhau. Ngày trước khi tôi quanh quẩn bên con thì chồng cũng xun xoe vào chơi cùng, anh kêu: Hai mẹ con định cho bố ra ngoài cuộc đấy hả? Cún con trả mẹ cho bố đây! Con bé lại hét lên: Mẹ là của con chứ! Cả nhà lại cười ầm lên đùa trêu nhau. Nhưng bây giờ, khi tôi bận rộn với con, hay cho con ngủ, anh không hề kêu ca gì vì anh đã có cái điện thoại. Hết đọc báo, chơi game, nghe nhạc, xem gái xinh, gái đẹp, lướt wed, vào facebook... anh không có thời gian đâu mà buồn, thậm chí còn thấy thiếu.
Có hôm mệt, tôi cho con ngủ rồi cũng ngủ luôn, tới sáng dậy, phát hiện ra chồng không nằm trong phòng. Trước kia, khi nào anh cũng chờ tôi cho con ngủ xong rồi vợ chồng nói chuyện riêng tư, nếu tôi ngủ, thể nào anh cũng chọc cù, cấu tôi, hay bịt mũi, thậm chí là hôn tôi... để tôi có thể tỉnh lại. Vậy mà bây giờ anh bỏ tôi ngủ một mình như vậy. Tôi ra nhà ngoài thì thấy anh nằm trên ghế sopha, trên tay chiếc điện thoại vẫn chưa rơi xuống đất. Tôi ấm ức vô cùng. Nước mắt cứ trào ra. Tôi nhận thấy, thời gian chồng mình dành cho chiếc điện thoại thông minh đó còn nhiều hơn thời gian dành cho hai mẹ con tôi.
Ngày trước, những lần cãi vã, giận hờn của hai vợ chồng thường diễn ra nhưng nó kết thúc rất nhanh. (ảnh minh họa)
Vợ đi làm về lại tất bật cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, con cái, giặt giũ, cả đống việc, chẳng bao giờ tôi thấy thấy anh có biểu hiện xó.t x.a như hôm ấy. Con gái có lỡ tay làm rơi cái điện thoại của anh xuống đất, anh chạy lại cầm lên lau lau chùi chùi, sờ mó từng tí một xem có vỡ, có xây xước gì không, rồi anh nhìn con quát um lên, khiến con bé khóc nức nở. Tôi đang mệt mỏi, trong lòng sẵn nỗi ấm ức từ lâu, nên buột miệng nói:
Cho nó hỏng đi. Em muốn đậ.p thêm cho nó nát ra!
Em giỏi rồi, như thế làm sao mà dạy được con.
Em làm sao mà không dạy được con?
Cô làm vợ, mà không coi tôi ra gì hả? Cô giỏi thì đậ.p đi?
Tôi không nói gì thêm, nhưng nước mắt cứ ứa ra không sao ngăn được. Bữa cơm, tôi cho con ăn xong rồi nên giường nằm. Cứ nghĩ, thể nào anh chẳng vào rồi lại năn nỉ ỉ ôi mà xin lỗi tôi. Vợ chồng không tránh được những lúc va chạm, ngày trước khi nào anh cũng là người xin lỗi trước, dỗ dành và làm lành với tôi trước. Tôi giận thì nói vậy thôi, nhưng không phải người để bụng. Mà đàn bà ai chẳng mềm lòng trước những lời ngọt nhạt của chồng.
Nhưng tôi đợi mãi mà không thấy chồng vào, tôi ngó ra xem thì thấy bên ngoài nhà điện đã tắt, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của chồng nhấp nháy. Thì ra anh đang chơi điện tử. Tôi ức quá, ôm mặt khóc. Tình cảm vợ chồng không bằng chiếc điện thoại của anh sao? Tôi chỉ muốn chạy ra rồi quẳng nó vào tường cho nát vụn để đỡ ấm ức. Nhưng tôi cố kìm lòng, vì biết, nếu làm thế, có lẽ, cơm sẽ chẳng lành, canh sẽ chẳng thể nào ngọt nữa. Đàn ông, cái sĩ diện của họ lớn lắm.
Chiếc điện thoại dường như đã lấy mất người chồng vui tính, hay chọc cười, buổi tối cứ xoắn xít ở bên tôi, ôm tôi ngủ mỗi khi đêm về. Thật bi hài khi tôi lại đang ghen với điện thoại của chồng, chiếc điện thoại vô tri vô giác chứ không phải là với một người đàn bà nào khác. Tôi phải làm như thế nào để chồng không khi nào cũng dính lấy nó như hình với bóng nữa.
Ngày trước, những lần cãi vã, giận hờn của hai vợ chồng thường diễn ra nhưng nó kết thúc rất nhanh. Vì nhà chỉ có hai vợ chồng, con còn nhỏ, không nói chuyện với nhau thì nói chuyện với ai. Nhưng bây giờ, mỗi lần cãi vã, giận hờn như kéo dài vô tận, không ai nói với ai. Nhưng có lẽ chỉ có mình tôi là hậm hực, là tủi hờn, còn anh vẫn hàng đêm say sưa cùng chiếc điện thoại của mình. Anh chăm chỉ xây nhà, mua vũ khí, chuẩn bị quân đội cho trận chiến mới mở rộng lãnh thổ trong đó mà quên mất cái mái ấm, cái gia đình đáng nhẽ ra anh phải chăm lo gấp ngàn vạn lần.
Người ta nói, đàn ông không khác gì những đứ.a tr.ẻ to xác, một khi đã mê mẩn cái gì thì thật khó có thể cai, có thể chữa. Nhiều khi tôi nghĩ, hay là tôi cũng tậu một chiếc như thế, anh chơi, tôi cũng chơi cho biết mặt. Nhưng nhìn con gái, nghĩ lại thời gian tôi cố gắng tách con ra khỏi cái điện thoại, tôi lại không thể làm thế. Nếu như ba người trong nhà, có ba thế giới riêng, rời rạc không giống nhau thì cuộc sống của cả gia đình tôi sẽ như thế nào?
***
Thời buổi công nghệ hiện đại mang lại cho con người quá nhiều tiện ích, nhưng ngược lại, nó cũng lấy đi của chúng ta quá nhiều thứ quý giá, mà chính bản thân chúng ta nhiều khi cũng không nhận ra. Bây giờ, ra đường đi đâu chúng ta cũng nhìn thấy hình ảnh của những cô cậu thanh niên cúi đầu vào cái điện thoại, những người đàn ông, phụ nữ cũng vậy, những em thiếu niên choai choai cũng thế. Khi nào chúng ta mới ngẩng mặt lên nhìn vào mắt nhau, nói chuyện với nhau, chia xẻ cùng nhau, và yêu nhau bằng một tình yêu thực giữa cuộc sống thực này? Đừng biến những cái ảo thành cái như thực trong cuộc sống của chính chúng ta, và đừng làm những cái có thực trong cuộc sống thành những thứ bị biến mất trong cuộc đời.
Theo Khampha
Mẹ người yêu bắt phá thai vì năm sinh không tốt Chúng tôi không được gia đình đón nhận, giờ ai cũng biết chuyện, tôi mang bầu càng ngày càng to mà không có bất cứ đám cưới nào. Đôi khi có những việc không theo ý mình, muốn làm mà không thể làm được, phải nghe theo ý của người khác. Lòng tôi đau khổ vô cùng khi phải chịu ấm ức. Vậy...