Người cô đơn… cưới
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này.
“Xuân người ta vì ấm mà cần tình, thu người ta vì lạnh mà cũng rất cần đôi” (X. D). Có lẽ vì thế mà người ta chọn cưới nhau khi mùa lạnh tới. Không phải chỉ là để có người nằm cùng giường, đắp chung chăn cho ấm mà còn để một mình bớt cô đơn, bớt cái cảm giác lạnh lùng khi chỉ có một mình trong những đêm dài lạnh. Mùa này, tháng mười, chưa cười đã tối, nên đêm dài lắm, một mình nằm ngóng cho hết đêm hẳn cơn buồn lại càng đậm đà thêm.
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này. Có lẽ người ta thích hơi ấm của nhau hơn là ngồi cạnh một con bạn thân nghe nó nói về nhiệt huyết không buồn khi cô đơn của nó. Đành quay về nhà lên Facebook muốn tìm mấy đứa bạn thời chăn châu chuổng cời để tâm sự. Thì lại thấy thiên hạ post ảnh cưới ầm ầm.
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi!
Sẽ nhận được nhiều lắm những tờ thiếp cưới thật đẹp, sẽ có nhiều lắm những lần một mình lò dò tới ăn cỗ cưới của một đứa bạn nào đó và tươi cười chúc hai vợ chồng nó hạnh phúc “đầu bạc răng long”…. Và cũng đôi lần thấp thỏm, khi nào mới tới lượt mình? Nhìn đứa bạn cùng tuổi cưới, nhìn những đứa em cùng cơ quan ít tuổi hơn cưới. Vỗ vai bọn nó cười: lại “có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi” nữa rồi! Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta dong chơi cùng ta. Miệng thì cười phớ lớ nhưng lòng thầm buông tiếng thở dài: Mùa cưới ơi, khi nào người đặt riêng ta một chỗ!
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi! (ảnh minh họa)
Để trong cơn gió heo may tràn về qua phố, ta thôi trở mình trăn trở, giá như, có một vòng ôm thì sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Thì ta sẽ thầm cảm ơn mày cơn giáo lạnh để ta biết có thứ thật ấm áp bên mình. Giờ thì ta biết, tại sao người ta cưới nhau. Tại sao, mùa này là mùa cưới của năm. Hẹn hò, yêu đương chỉ là để có thể cùng nhau hẹn ước giữa mùa này thôi!
***
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của con bạn thẽ thọt:
Mùa cưới rồi đó, mày không buồn sao? Tao biết hỏi mày là vô duyên, nhưng yêu đi thôi, rong chơi đủ rồi!
Lại thấy lòng mình chìm xuống, biết là con bạn nói đúng rồi, nhưng vẫn thấy cần phải cãi cho cái nỗi cô đơn của mình là lựa chọn tất nhiên không có gì phải buồn phiền cả. Nhưng cúp điện thoại xong, lại ngồi thẫn thờ nhìn trăng ngoài cửa. Cô đơn ơi, khi nào người mới chán ta? Quả thật, trăng tròn vẫn đẹp hơn là trăng khuyết! Ai chẳng muốn được lấp đầy những khoảng trống trong tim. Nhất là những kẻ cô đơn giữa mùa yêu đương.
Ừ, thì muốn yêu rồi đấy! Nhưng quay lại thì chả thấy ai, con gái gần ba mươi tuổi, người yêu cũ thì đã lấy vợ cả rồi, bọn bạn cấp ba hay đại học cũng vợ con đề huề, chả còn sót lại mấy tên. Nhìn về phía trước, có thấy ai đâu? Người thấp thì không muốn, người cao thì với chả tới. Nhưng vấn đề không phải là cao với thấp mà đâu phải muốn yêu là được, muốn thương là xong đâu?
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? Yêu ai bây giờ đây? Có phải mỗi sáng, nếu bước chân trái qua cửa, ngày đó sẽ may mắn, may mắn nào cũng chẳng mong, lòng chỉ chăm chăm mong cái may mắn là hôm nay ra khỏi nhà ngặp được người mà ông trời đã định se duyên. Ấy vậy mà tâm ước bé nhỏ ấy chả có ngày nào được toại nguyện cho tới tận bây giờ
***
Video đang HOT
Trong “Gái già xì tin”, nhân vật nữ chính bảo nếu gặp chồng cô ấy, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái thật đau vì tại sao lại trốn cô ấy kỹ tới mức để bây giờ mới cho cô ấy được biết mặt chỉ tên. Đúng thật, cái nỗi ấm ức ấy ai tính cho đủ, những ngày người ta có đôi có cặp mà lại bỏ mình bơ vơ trong ánh mắt thương cảm của những người không cô đơn. Trước sau gì cũng là của nhau, cớ gì mà bắt người ta chơi trò ú tim dai dẳng tới khó chịu như vậy. Ăn tát là đúng rồi. Nếu gặp người, ta sẽ tát cho người ba cái: Cái thứ nhất vì bắt ta đợi, cái thứ hai là cho ta gặp và cái thứ ba là bây giờ mới gặp. Nhưng bây giờ ta vẫn ngồi đây mơ được tát người!
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? (ảnh minh họa)
Lại nhớ mấy câu thơ của Trần Hòa Bình:
“Nhận thêm một thiếp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn, Thêm một đêm trăng tròn, Lại thấy mình đang khuyết”!
Cái nỗi khuyết hao ấy, người cứng rắn thì âm thầm chịu dựng, kẻ yếu mềm thì tìm người tỏ bày giúp đỡ. Nhưng trái tim con gái, mấy ai kiện định được với nỗi cô đơn. Nếu như với đàn bà, cô đơn là hãi hùng nhất. Thì với một cô gái chưa từng trải, cô đơn dễ làm con người ta thấy mình bị bỏ lại một góc nào đó gọi là lãng quên. Cứ ngỡ như, cả thế giới đã lãng quên duy nhất một người là ta.
Đâu phải những kẻ cô đơn là mạnh mẽ, đâu phải sống một mình là không cần ai, không cần dựa vào bờ vai ai đó trong những lúc yếu mềm, cô đơn không có nghĩa là ta thích nó, chỉ là ta bắt buộc mình phải thích nó mà thôi. Những kẻ cô đơn hãi nhất là mùa se đôi kết cặp. Hãi cái tình trạng cô đơn của mình không chấm dứt vào mùa sau. Ôi, mùa cưới của những người cô đơn.
Mùa cưới, lòng thắc thỏm hơn, buồn sâu hơn, lặng lẽ hơn và có đôi lần tự kỉ ngồi đếm mùa xuân đã qua của riêng mình. Mùa cưới là mùa uyên ương hạnh phúc, nhưng cũng là mùa mà những đôi mắt sâu của mẹ lén nhìn con gái mà buồn hơn, nén một tiếng thở dài: yêu con, thương con, với mẹ con vẫn là cô bé nhưng mẹ vẫn muốn cô bé gần ba mươi của mẹ có chồng đi thôi! Vì cũng là đàn bà nên mẹ biết, dù mạnh mẽ tới đâu, con gái mẹ vẫn cần có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu đuối, cần một vòng tay ấm áp mỗi khi đối diện với những lạnh lẽo của cuộc đời… Và đặc biệt, mẹ biết, cô gái nào cũng muốn khoác lên mình chiếc áo cô dâu, bởi giây phút ấy là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, chắc hẳn, con gái mẹ cũng thầm mong ước! Và, mẹ chỉ mong, con mẹ hạnh phúc mỗi khi mùa cưới lại về! Bởi bên con, đã có người đàn ông của riêng mình!
Theo Khampha
Luận chuyện yêu đương
Không cho nhau được hân hoan, thôi thì cầu chúc nhau viên mãn. Người dưng mình còn sợ làm họ đau, thì nỡ nào lại đi hành hạ người mình yêu thương.
Mình ra đi từ quê nhà, mưu sinh ở phố. Luôn tâm niệm một điều, sẽ đến ngày phải quay về. Đó là ngày nào, cho đến giờ vẫn chưa biết chắc.
Mình ấu thơ, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lưu trú tại thành phố này. Vướng chân là tiếng bìm bịp kêu, vướng tay là gà mổ trứng.... Những âm thanh quê cứ vọng về hằng đêm, trước khi ngủ.
Sài Gòn đủ rộng lớn để ươm mầm ước mơ cho tất cả. Thế nhưng, Sài Gòn cũng đủ bất thường để hôm nào đó hóa thành bão giông. Hay đơn giản chỉ là, chúng ta bào mòn tư duy vào phố để đang dần nhạt đi.
Cũng may là Sài Gòn chớm mưa, phố nhòa mặt và ký ức chậm chạp trở mình. Mà toàn là, nhớ chuyện người dưng, nhớ về người xưa.
1. Mình về quê dịp Lễ, dự đám cưới cậu bạn là lớp trưởng thời phổ thông. Tan tiệc, ngồi cà phê với bạn bè cũ, về hơi trễ. Mẹ của con trai cứ càm ràm, đi gặp người xưa, kỷ niệm luyến lưu nên quên mất chuyện chăm con. Trố mắt tính nói gì, lại thôi. Người xưa đã chồng con, còn mình gia đình đã bi bô con trẻ... Thấy nhau, ngó mắt nhìn, cười nhoẻn miệng, hỏi "Khỏe không?", gật đầu thay lời đáp.
Người xưa, tức là người không phải bây giờ. Người không phải bây giờ, nghĩa là ký ức. Đã là ký ức, thì làm sao có ký ức nông hay ký ức sâu. Ký ức thì bao giờ mà chẳng nhớ.
Anh bạn đồng nghiệp mình yêu quý, ngồi cà phê với mình thủ thỉ, "Người cũ của anh vào Sài Gòn công tác", nói vậy bỗng dưng buồn.
Trước, anh độc thân, hiền lành, chuyển từ nghề giáo sang làm báo. Anh gặp chị, lưu luyến không thôi. Đáng nhẽ phải yêu nhau, đáng nhẽ phải thành chồng thành vợ. Có điều, anh ngại lời xì xầm xung quanh. Có những mối quen hệ vô hình khiến anh ngại. Không đến với nhau vì lý do lãng xẹt vậy thôi. Mình kể chuyện này với vợ, vợ gắt "Ai biểu lớn rồi mà còn dại. Hạnh phúc của mình chứ có phải hạnh phúc của người khác đâu mà sợ chuyện không đâu".
Anh bạn đồng nghiệp mình yêu quý, ngồi cà phê với mình thủ thỉ, "Người cũ của anh vào Sài Gòn công tác", nói vậy bỗng dưng buồn. (ảnh minh họa)
Mình biết là vậy chứ, mình biết hạnh phúc là của chính mình chứ. Mình còn biết, huống gì anh không biết. Có điều, trở thành người xưa của nhau thì muôn vạn lý do. Như khi hát câu nhạc cũ của ông nhạc sĩ Vũ Thành An, "Nếu chúng mình, có thành đôi lứa, chắc gì ta sẽ thoát ra đời khổ đau".
2. Độc giả thân thiết có mail trách mình, khi mình viết bài về gã thanh niên sát hại người tình bởi cô gái đòi chia tay.
Đại loại, gã và cô ấy yêu nhau nhiều năm trời thời sinh viên, buồn vui, khó khăn hay hạnh phúc gì cũng cùng chia sẻ. Ra trường, cô gái muốn đường ai nấy đi, yêu thương chỉ còn dĩ vãng. Gã không đồng ý. Vậy là, bi kịch xảy ra.
Độc giả trách mình, bảo là mình chưa bao giờ trong tâm trạng của chàng trai đó, nên mình không thể thông cảm cho gã. Cũng như, mình chưa từng bị phụ rẫy, nên mình không biết cảm giác bị bội bạc nó tàn nhẫn đến mức nào.
Vấn đề là do quan điểm cá nhân thôi, chứ mình biết những cảm giác này chứ. Nhưng mình nghĩ, yêu đương cũng như một trò chơi dành riêng cho hai người. Khi người kia không muốn chơi nữa, thì những gượng ép chỉ làm trò chơi kém vui. Mà một khi người ta muốn nghỉ, thì mình ép để làm gì.
Có duyên có phận thì thành chồng thành vợ, không duyên không phận thì còn nghĩa ái ân. Dẫu sao, cũng đã cùng nhau nắm tay đi một đoạn đường. Đoạn đường đó dài hay ngắn, bằng phẳng hoặc gập ghềnh là tùy theo phúc phận. Đã tạo nên nghĩa với nhau, thì làm sao có thể nhân danh yêu thương để tước đoạt mạng sống của nhau.
Mình thích nghe hát ru, thích đọc ca dao. Mình mến cái kiểu trách cứ man mác buồn thương nhưng đau tê tái lòng liên quan đến tơ duyên đứt đoạn. Kiểu như, "Ví dầu, tình bậu muốn thôi - Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra", hay "Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu lời đắng cay", hoặc "Uổng công xúc tép nuôi cò - Cò khôn cò lớn cò dò cò đi".
Ai chia tay người yêu mà không đau, ai đang chung đôi phút chốc lẻ bóng mà không buồn. Tâm lý thông thường, người buộc phải chấp nhận chia tay một cách thụ động luôn muốn... tự hành hạ mình để người kia cảm thấy dằn vặt. Yêu đương phút chốc trở thành thù hận.
Cô bạn học chung đại học với mình, xưa yêu anh bạn thân của mình. Mình chứng kiến trọn vẹn từ đầu đến cuối cuộc tình ấy. Ngày cậu bạn mình lập gia đình, cô bạn có nói với mình " Cho đến giờ, mình mới thấy thôi có lỗi". Yêu đương và chia tay, chắc chắn người đề nghị chia tay cũng không cảm thấy thoải mái hay hạnh phúc gì đâu. Có điều, yêu nó lạ lắm. Biết là mình sai, biết là mình làm điều không đúng, nhưng mà biết là làm sao khi những tín hiệu cuộc sống chỉ hướng về người mình muốn thuộc về. Bọn trẻ hay tếu táo, "Yêu là không gượng ép. Miễn cưỡng không hạnh phúc", cũng có cái lý của nó.
Ai yêu nhau mà không muốn cùng nhau sống đến ngày răng long đầu bạc. Ai thương nhau mà không muốn tối nằm kề, sáng chạm mặt. Tiếc rằng, đời sống thì nhiều biến cố. Mà biến cố của đời người bao giờ cũng hay chọn chuyện yêu đương để vận vào.
3. Là người cũ thì có gì mà không hay? Là người cũ có gì là không tốt?
Gặp nhau, nhắc một câu chuyện xa, hỏi một câu chuyện gần, không phải là hạnh phúc sao(?!). Thấy nhau từ đằng kia, đằng này mình đã hồi hộp, lén nhìn xem tóc còn như xưa, mắt còn như cũ, da còn bánh mật, răng còn trắng đều... không phải là viên mãn sao(?!). Biết nhau ấm êm gia đình, chồng giỏi con ngoan, công việc thăng tiến... không phải là cũng thấy vui lây sao(?!). Giả mình có con trai, người xưa có con gái, trong khoảnh khắc trầm lặng của buổi hạnh ngộ, tếu táo hay mình thành thông gia, không phải là tự dưng thống khoái sao(?!).
Mình chỉ muốn đưa ra quan điểm, để mong ai đó đủ kiên nhẫn đọc hết bài viết này cảm thấy nhẹ nhàng hơn thôi. (ảnh minh họa)
Không phải mình từng đã nghĩ, mình luôn cố làm mọi thứ để người mình yêu cảm thấy được chở che sao(?!). Vậy thì, khi người mình yêu cảm nhận được sự chở che từ người khác tốt hơn mình, mắc mớ gì mình sinh thù hận.
Không nên duyên giai ngẫu, thì thành tri kỷ tri âm, không phải là tốt hơn chuyện ngồi đâu cũng trách, gặp ai cũng hờn. Chỉ hận là không một dao chết cùng nhau, không một hành động phá tan vỡ cuộc mình mới... Miễn sao cho kẻ phụ bạc kia lâm vào tình cảnh ẩm ẩm ương ương, trải qua muôn ngàn khổ đau như mình đã trải qua. Nghĩ gì mà kỳ cục vậy. Tại sao mình luôn hy vọng người kia cũng phải buồn đau như mình, mình mới thỏa mãn. Bảo đấy là nhân danh tình yêu, thực tế chỉ là sự ích kỷ. Mỗi mình chịu buồn là đã đủ đầy, mình buồn để người mình yêu vui, cũng là hạnh phúc chứ.
Ông nhóc gần nhà mình trước kia, gọi người yêu là mày - tao. Sớm chiều ríu rít, đột ngột người yêu bỏ đi lấy chồng. Ông nhóc ngồi, lấy tay lau nước mắt, buồn như chó ốm. Chị ông nhóc kể, lục điện thoại của ông nhóc, thấy ông nhóc nhắn cho người yêu vậy nè, "Mày hạnh phúc, nhé. Đừng gọi nó là mày tao, nó đánh chết". Với mình, ông nhóc rất trượng phu.
Ngày mình ở quê, có cô gái hay ra chợ phụ mẹ bán thịt. Má mình ghé mua, thường đua "Thằng con bác học Đại học ở Sài Gòn, khi nào học xong, bác nói nó cưới con về làm dâu". Cô gái xinh xinh, duyên duyên. (Vợ mình đến giờ còn chọc, "Yêu cô gái đó giờ được ăn thịt cuốn bánh tráng thoải mái"). Mình nghỉ hè, chở má đi chợ, ghé mua hàng. Cô gái nhìn mình bẽn lẽn, mình nhìn thấy thích thích. Chỉ là thích thích, tuyệt nhiên không phải luyến ái. Mình lập gia đình, cô gái chắc cũng buồn buồn. Mình về quê, có việc cũng cố tránh ngang nơi cô đứng bán. Mình không biết bây giờ cô gái đã có chồng hay chưa. Lâu quá, mình không nghe ai đó nhắc đến. Mình không gọi cô ấy là người xưa, nhưng bất cứ lúc nào mình cũng mong cô ấy bình an.
4. Thi thoảng, mình có sang Tòa để ngồi dự khán một vài vụ án. Mình rất không thích không khi ở đây, nhưng vì công việc thì đành chịu. Những vụ án liên quan đến tình ái, kiểu sát hại nhau vì bị phụ tình luôn khiến mình cảm thấy ám ảnh.
Là mình nói rất thật lòng, từ quan điểm của mình chứ không phải mình viết chỉ là viết. Mình ý thức rất rõ trách nhiệm của người cầm bút. Mình chỉ muốn đưa ra quan điểm, để mong ai đó đủ kiên nhẫn đọc hết bài viết này cảm thấy nhẹ nhàng hơn thôi.
Vừa rồi, hàng loạt vụ khủng khiếp quá xảy ra trong cuộc sống, bắt nguồn từ chuyện yêu đương. Làm sao có thể như vậy được, nhỉ(?!). Không cho nhau được hân hoan, thôi thì cầu chúc nhau viên mãn. Người dưng mình còn sợ làm họ đau, thì nỡ nào lại đi hành hạ người mình yêu thương.
Tất nhiên, là mình không có ý bao biện cho những anh chàng xem yêu đương là một trò đùa. Mình lại càng không có ý bảo vệ cho những gã họ sở tên khanh. Mình chỉ nghĩ rằng, một ngày yêu là một ngày tình một ngày nghĩa, không nguyên cớ nào hợp lý để có thể đưa ra hành động hủy hoại đời nhau.
Mình vẫn thích, nghĩ về người xưa, như được ngửi lại thứ mùi quen dịu nhẹ. Có vậy thôi!
Theo Khampha
Tôi ghen với chiếc điện thoại của chồng. Chiếc điện thoại dường như đã lấy mất người chồng vui tính, hay chọc cười, buổi tối cứ xoắn xít ở bên tôi, ôm tôi ngủ mỗi khi đêm về. Ngày trước chưa có điều kiện kinh tế, nên vợ chồng tôi chỉ dùng điện thoại có chức năng nghe nói. Tôi không có quan trọng mấy chức năng khác vì thời gian...