Người chưa có gì trong tay, kẻ mong mình một bến bờ yên ổn, nên đành buông tay nhau!
Đàn ông sống là phải có đam mê. Những đam mê đẹp, chẳng thể mài ra để ăn. Những đam mê khiến con người ta có thể thức nhiều đêm, miệt mài không thấy mệt.
Đàn ông sống là phải có đam mê. Những đam mê đẹp, chẳng thể mài ra để ăn. Những đam mê khiến con người ta có thể thức nhiều đêm, miệt mài không thấy mệt.
Đàn bà sống là phải tìm được chốn yên bình. Câu chuyện về nếp nhăn trên khuôn mặt người mẹ cùng những lời kêu ca vì bao lo toan vật chất. Câu chuyện về thứ hạnh phúc chen vào những cãi vã rồi mòn dần mà tuổi mình phải chứng kiến, nó dần khiến người đàn bà trở nên thực dụng.
Anh chỉ là kẻ mộng mơ với một hướng đời chưa nhìn thấy rõ. Có chân trời nào đấy đang chờ anh khám phá. Có những ước mơ chưa biết cách mà viết trọn, lại chẳng thể nói ra cho hết. Có khi trong cơn yêu, em hỏi anh tại sao cứ thích chọn những lênh đênh? Anh chỉ cười trừ, điều gì là chắc chắn cho “chúng ta” bây giờ đây. Người đời vẫn thường hay nhìn vào những thứ hào nhoáng, “thức thời” để lấy đó làm “chuẩn mực”. Mặc dù mỗi người trong cuộc sống này lại là một người khác nhau.
Em là cô gái không còn nhiều thời gian với tuổi trẻ. Những ngày này, lũ bạn em lấy chồng nhiều. Em sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cuộc sống đã quen với lo toan. Nhưng em không cam lòng sống một đời lo toan như thế. Người đời nói em là mẫu đàn bà thực dụng, ham tiền. Nhưng rồi em đã chọn đi theo anh, để rồi hình như sau đó là thất vọng.
Hai chúng ta, một kẻ vẫn còn ôm trong tim nhiều mộng mơ, một người vừa trở về với những vội vàng cũ kĩ, đành phải buông tay giữa ngã ba đường.
Chắc hẳn sẽ có ai đó đứng lại để nhìn theo ai đó trong những nhớ thương vương sót. Chắc hẳn ai đó trong số chúng ta sẽ dằn vặt rất nhiều trong những ngày loay hoay giữa tình cảm và thực tế. Kẻ mơ mộng, người vội vàng, chúng ta đâu thể mãi giữ những tình cảm nguyên sơ ban đầu dành cho nhau? Người chưa có gì trong tay, kẻ mong cho mình một bến bờ yên ổn, chúng ta đâu thể trở thành một cặp thực sự.
Tháng ngày cùng nhau trải qua, thôi xem như là những dại khờ. Hãy cảm ơn một người vì đã đến bên mình để con tim mình nghe thương nghe nhớ. Thôi hãy cảm ơn ai đó đã trao tặng cho mình một nỗi đau, người trẻ chúng ta luôn cần những lần đau để nhìn nhận lại bản thân. Cho anh bớt mộng mơ và cho em của lần yêu sau thôi không vội vã.
Video đang HOT
Chúng ta đều sẽ đạt được điều mình muốn và sẽ hạnh phúc mà thôi!
Theo guu.vn
Sài Gòn đâu phải là đất cho kẻ mộng mơ
Sài Gòn không có những cành cây khẳng khiu trụi lá. Sài gòn không có những đám mây đen xám xịt. Sài Gòn có dòng người qua lại tấp nập, đến nửa đêm vẫn còn tiếng nói cười.
Sài Gòn có nắng ngập tràn, với giấc mơ và sức trẻ. Sài Gòn đâu phải là đất cho kẻ mộng mơ, mà ngồi thẩn thờ nhớ về một miền xưa cũ. Có lẽ, chiều lặng im nghe gió đung đưa cây, nghe lả lơi nắng tắt dần, mịt mờ án tà dương, tớ như hành khách trên chuyến tàu tốc hành khứ hồi tìm về tình yêu của tớ.
Trời hôm nay đúng thích cậu ạ, gió lành lạnh và nắng không còn gắt nữa. Đã lâu lắm rồi, Sài Gòn mới có bão giông, đã lâu lắm rồi, những cơn mưa không trĩu nặng như thế.Và đã lâu lắm rồi, lòng tớ chẳng thiết vấn vương.
Người ta nói, thật thích khi chúng ta yêu nhau vào mùa hạ, và nắm tay nhau đi hết mùa đông. Nghe thích thật nhỉ, mùa đông đến, trái tim con người cần được sưởi ấm nhiều hơn, để chạm một chút thôi cũng nhớ nhau cả đời. Huế thì lạnh thật đấy, cái lạnh đến cắt cả da, buốt cả xương vậy mà Sài Gòn nắng lắm, nắng gắt trên muôn ngàn nẻo phố, những tuyến đường và cả những ngôi nhà ngói đỏ thắm. Nghe thật là tệ, bởi tớ chả còn có mùa đông để cùng cậu nắm tay đi qua hết ba tháng trời lạnh lẽo, hoài niệm phết, nhưng đúng là thế thật.
Cậu biết không, những ngày còn ở cố đô, tớ chưa một lần thích mưa hay thèm lạnh. Mưa như một phần của cuộc sống rồi nhỉ. Huế sẽ chẳng còn là Huế nếu thiếu những cơn mưa, và chúng ta chẳng còn biết đông đã đến nếu như chẳng còn những ngày xám đen, trời tối như mực. Nhưng giờ, tớ nhớ thật rồi, thèm được lạnh, thèm được sống trong những cơn mưa.
Sài Gòn xô bồ như cái tên của nó, chả bao giờ tớ nghĩ chính mình sẽ cô đơn giữa phố xá phồn hoa, tớ nghĩ chỉ cần sức trẻ, chỉ cần hoài bão nhưng sự thật là thế, tớ muốn về Huế rồi, về với người con gái nằm giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại, về với những trầm mặc kín đáo đất kinh kì của một thời văn hiến.
Về với Huế, và ta nắm tay nhau đi hết mùa đông.
Về với Huế, và ta cùng nhau
Cùng nhau
Cậu nhỉ?
Cuộc đời này, ngắn lắm. Tớ đôi lần bất lực khi nghĩ về quyết định của bản thân. Chả còn biết, sẽ còn bao tuổi thanh xuân nồng nhiệt để đánh đổi, chả còn bao lần ngày gọi mời tinh khiết để reo ca. Chả còn biết, bản thân mình đang nghĩ gì và muốn gì. Mưa làm con ngươi gột rửa nỗi buồn, làm lòng chợt chùng lại. Nhưng nắng lại là tuổi trẻ, là cố gắng, là đi mà không quay đầu. Bởi vậy, bấy lâu nay, tớ vẫn cứ đi, đi trên con đường mà tớ đã chọn, để rồi chả biết bản thân đã đánh mất những gì, đã bỏ qua những gì. Chợt thấy, ừ, tớ đánh mất cái một phần con người của mình rồi.
Cậu ơi, mùa đông không những dành cho đất trời mà còn là mùa của lòng người. Thật tuyệt vời khi có cậu vào những ngày đông. Nắng không còn gắt, mưa vấn đỏng đảnh như cô gái sớm tuổi cập kê, và chính chúng ta cũng lười ra ngoài đường, tớ vẫn cứ thế,ngồi ở nhà, bỏ quên thế giới, khoác chiếc áo trẻ con mà ca thán không thôi.
Mùa đông năm ấy, cậu cùng tớ ngắm mưa bay, trên con xe chòng chành mà nhìn dòng người đa đoan.
Mùa đông năm nay, cậu không còn cùng tớ, một mình trên xe bus, tớ nhìn dòng người vội vã.
Sài Gòn không có những cành cây khẳng khiu trụi lá. Sài gòn không có những đám mây đen xám xịt. Sài Gòn có dòng người qua lại tấp nập, đến nửa đêm vẫn còn tiếng nói cười. Sài Gòn có nắng ngập tràn, với giấc mơ và sức trẻ. Sài Gòn đâu phải là đất cho kẻ mộng mơ, mà ngồi thẩn thờ nhớ về một miền xưa cũ. Có lẽ, chiều lặng im nghe gió đung đưa cây, nghe lả lơi nắng tắt dần, mịt mờ án tà dương, tớ như hành khách trên chuyến tàu tốc hành khứ hồi tìm về tình yêu của tớ.
Cậu chỉ mỉm cười khi tớ khóc nhưng cậu chẳng biết, chính cậu là ánh dương rực rỡ dù đất trời mịt mù bão giông. Tớ không dám tìm đến mẹ để kể nỗi lòng mình, chỉ tìm chàng trai tháng năm ở thành phố mình yêu, để tâm sự, để trải lòng, để bớt đi sự hiu quạnh của một thành phố xa lạ.
"Bay nhảy đủ rồi thì về với Huế của mày đi, không thì ra Hà Nội, có tao.
Nhưng mà Hà Nội cũng là thành phố lạ mà thôi
Dù gì cũng đỡ hơn?"
Ừ, thì...
Bay nhảy rồi trở về.
Tết này, tớ về với Huế, cậu cùng từ Hà Nội trở về.
Theo blogradio.vn
Những nhớ thương cứ nhẹ đến rồi bay mất... Khi lớn lên, việc thích một người bỗng trở nên khó khăn hơn nhiều. Những cảm xúc nhất thời luôn luôn không biết cách để trọn vẹn trong lý trí người lớn. Ngày hôm qua, có người đã từng đến trong vội vàng. Họ trao cho mình những ngọt ngào và ấm áp. Có một người từng đêm vẫn nhắc mình đi ngủ...