Người chồng và nỗi ám ảnh sau lần ngồi ôm con đợi vợ vào nhà nghỉ cùng với nhân tình
Và đã hơn một năm nay, vợ chồng chị chưa từng làm chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Ảnh hưởng tâm lý quá lớn khiến anh Khiêm coi vợ như là một mầm bệnh, thi thoảng lại uống say và lôi chuyện cũ ra miệt thị vợ.
Anh Khiêm, 35 tuổi, làm kỹ sư điện cho một khu công nghiệp, thời gian làm việc theo ca, nên có khi là ban ngày, khi lại là ban đêm. Còn chị Thu làm việc hành chính, sáng đi tối về. Trước khi đến với anh Khiêm, chị Thu từng có mối tình sâu đậm với một người khác thậm chí còn suýt cưới, nhưng anh Khiêm cũng không quan tâm nhiều đến quá khứ của vợ.
Cuộc sống sẽ vẫn êm đềm trôi như thế nếu không có một ngày…
Chị Thu gọi điện cho anh Khiêm bảo chồng đón con hộ, công ty có việc đột xuất nên chị không về sớm được. Anh Khiêm cũng đồng ý, xin về sớm đón con. Tranh thủ chút thời gian rảnh đợi vợ về, hai bố con lang thang lượn lờ phố xá. Thì bỗng dưng, anh Khiêm thấy tim đập, chân run, mồ hôi túa ra như tắm khi thấy chiếc xe có biển số của vợ đi phía trước.
Nhìn kỹ, anh càng choáng váng hơn khi thấy vợ đang ngồi sau xe một ai đó. Anh liền đi lò dò phía sau, cách chiếc xe đó một đoạn, cho đến khi vợ và người lạ dừng ở một nhà nghỉ. Anh Khiêm khựng lại, đầu óc quay cuồng, bỗng thấy trời đất tối đen như mực và nước mắt ứa ra tự lúc nào…
Ảnh minh họa
Anh không biết làm gì nữa, đành đưa con vào quán nước đối diện nhà nghỉ ngồi. Con gái 3 tuổi ngồi bên cạnh hát líu lo, trong khi ruột gan anh thì rối như tơ vò. Anh sợ mình sẽ mất bình tĩnh khi xông vào đó tìm vợ, nhưng ngồi đây thì anh cứ bị ám ảnh, bồn chồn không yên.
Sau cùng, anh quyết định gọi điện cho vợ:
- Chuyện này đã lâu chưa?
- Lâu gì hả anh? Em đang bận chút, lát em về!
Video đang HOT
- Anh hỏi chuyện này đã lâu chưa? (Anh Khiêm không giữ được bình tĩnh, quát lớn)
- Chuyện này là chuyện gì, anh hỏi gì thế? (Giọng chị Thu hơi run, hỏi lại)
- Em đi ra ngay bên ngoài đi, anh và con đang đợi ở phía trước! Bảo người đi cùng em đừng ra vì nếu anh không giữ được bình tĩnh thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Khoảng 10 phút sau thì chị Thu bước ra ngoài, lại gần phía hai bố con. Chồng khóc, vợ khóc. Rồi cả quãng đường về nhà sau đấy, hai người cũng chỉ trả lời những câu hỏi ngô nghê của con chứ không ai nói với ai lời nào.
Đêm. Khi con đã ngủ say, hai vợ chồng mới ngồi đối diện với nhau. Anh Khiêm đưa lá đơn ly hôn ra trước mặt vợ, nói: “Trước đây, anh đã từng nói rằng khi yêu em, anh có thể bỏ qua những tật xấu của em. Nhưng riêng chuyện ngoại tình thì không thể!”.
Chị Thu quỳ xuống trước chồng, van xin tha thứ, lạy lục và giải thích rằng không hiểu trời đất xui khiến như nào, hôm nay gặp lại người yêu cũ. Chị mê muội đi theo anh ta và hai người thật sự là chưa làm gì cả. Nhưng anh Khiêm gạt đi, anh không thể tin được nữa.
Một tuần sau đấy dài đằng đẵng tựa cả thế kỷ, vì anh Khiêm hôm nào cũng uống say bét nhè rồi mới về nhà. Lúc nào anh về, cũng thấy vợ đang ôm con nằm khóc. Con ngủ rồi, bên cạnh chỉ còn lại tiếng thở dài và bốn con mắt mở thao láo không thể ngủ được của hai vợ chồng. Không ai nói với ai lời nào.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được không khí im lặng đáng sợ ấy nữa, anh Khiêm đành chấp nhận tha thứ cho vợ. Nghe câu: “Thôi được, anh tha thứ cho em!” từ chồng, chị Thu như chết trôi vớ được cọc, những tưởng mọi chuyện có thể từ đấy xóa nhòa đi được và chỉ mong cuộc sống có thể trở về như trước.
Nhưng không, anh Khiêm lại bị ám ảnh bởi chuyện của buổi tối hôm đó. Cứ mỗi khi cố gắng gần vợ, là anh lại khựng lại. Rồi anh lại đay nghiến chị: “Tôi ghê tởm cô!”. Hoặc khi nào chị Thu nỗ lực hàn gắn, chỉ cần xích lại bên cạnh chồng, là anh Khiêm lại mỉa mai: “Cô cũng đã từng làm thế với thằng kia hả?”.
Và đã hơn một năm nay, vợ chồng chị chưa từng làm chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Ảnh hưởng tâm lý quá lớn khiến anh Khiêm coi vợ như là một mầm bệnh, thi thoảng lại uống say và lôi chuyện cũ ra miệt thị vợ. Những buổi đêm nay dần trở nên giống như địa ngục với chị Thu. Tất cả chỉ vì một phút xao lòng…
Theo Afamily
Người chồng và nỗi ám ảnh sau lần ngồi ôm con đợi vợ vào nhà nghỉ với nhân tình
Và đã hơn một năm nay, vợ chồng chị chưa từng làm chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Ảnh hưởng tâm lý quá lớn khiến anh Khiêm coi vợ như là một mầm bệnh, thi thoảng lại uống say và lôi chuyện cũ ra miệt thị vợ.
Ảnh minh họa
Anh Khiêm, 35 tuổi, làm kỹ sư điện cho một khu công nghiệp, thời gian làm việc theo ca, nên có khi là ban ngày, khi lại là ban đêm. Còn chị Thu làm việc hành chính, sáng đi tối về. Trước khi đến với anh Khiêm, chị Thu từng có mối tình sâu đậm với một người khác thậm chí còn suýt cưới, nhưng anh Khiêm cũng không quan tâm nhiều đến quá khứ của vợ.
Cuộc sống sẽ vẫn êm đềm trôi như thế nếu không có một ngày...
Chị Thu gọi điện cho anh Khiêm bảo chồng đón con hộ, công ty có việc đột xuất nên chị không về sớm được. Anh Khiêm cũng đồng ý, xin về sớm đón con. Tranh thủ chút thời gian rảnh đợi vợ về, hai bố con lang thang lượn lờ phố xá. Thì bỗng dưng, anh Khiêm thấy tim đập, chân run, mồ hôi túa ra như tắm khi thấy chiếc xe có biển số của vợ đi phía trước.
Nhìn kỹ, anh càng choáng váng hơn khi thấy vợ đang ngồi sau xe một ai đó. Anh liền đi lò dò phía sau, cách chiếc xe đó một đoạn, cho đến khi vợ và người lạ dừng ở một nhà nghỉ. Anh Khiêm khựng lại, đầu óc quay cuồng, bỗng thấy trời đất tối đen như mực và nước mắt ứa ra tự lúc nào...
Anh không biết làm gì nữa, đành đưa con vào quán nước đối diện nhà nghỉ ngồi. Con gái 3 tuổi ngồi bên cạnh hát líu lo, trong khi ruột gan anh thì rối như tơ vò. Anh sợ mình sẽ mất bình tĩnh khi xông vào đó tìm vợ, nhưng ngồi đây thì anh cứ bị ám ảnh, bồn chồn không yên.
Sau cùng, anh quyết định gọi điện cho vợ:
- Chuyện này đã lâu chưa?
- Lâu gì hả anh? Em đang bận chút, lát em về!
- Anh hỏi chuyện này đã lâu chưa? (Anh Khiêm không giữ được bình tĩnh, quát lớn)
- Chuyện này là chuyện gì, anh hỏi gì thế? (Giọng chị Thu hơi run, hỏi lại)
- Em đi ra ngay bên ngoài đi, anh và con đang đợi ở phía trước! Bảo người đi cùng em đừng ra vì nếu anh không giữ được bình tĩnh thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Khoảng 10 phút sau thì chị Thu bước ra ngoài, lại gần phía hai bố con. Chồng khóc, vợ khóc. Rồi cả quãng đường về nhà sau đấy, hai người cũng chỉ trả lời những câu hỏi ngô nghê của con chứ không ai nói với ai lời nào.
Đêm. Khi con đã ngủ say, hai vợ chồng mới ngồi đối diện với nhau. Anh Khiêm đưa lá đơn ly hôn ra trước mặt vợ, nói: "Trước đây, anh đã từng nói rằng khi yêu em, anh có thể bỏ qua những tật xấu của em. Nhưng riêng chuyện ngoại tình thì không thể!".
Chị Thu quỳ xuống trước chồng, van xin tha thứ, lạy lục và giải thích rằng không hiểu trời đất xui khiến như nào, hôm nay gặp lại người yêu cũ. Chị mê muội đi theo anh ta và hai người thật sự là chưa làm gì cả. Nhưng anh Khiêm gạt đi, anh không thể tin được nữa.
Một tuần sau đấy dài đằng đẵng tựa cả thế kỷ, vì anh Khiêm hôm nào cũng uống say bét nhè rồi mới về nhà. Lúc nào anh về, cũng thấy vợ đang ôm con nằm khóc. Con ngủ rồi, bên cạnh chỉ còn lại tiếng thở dài và bốn con mắt mở thao láo không thể ngủ được của hai vợ chồng. Không ai nói với ai lời nào.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được không khí im lặng đáng sợ ấy nữa, anh Khiêm đành chấp nhận tha thứ cho vợ. Nghe câu: "Thôi được, anh tha thứ cho em!" từ chồng, chị Thu như chết trôi vớ được cọc, những tưởng mọi chuyện có thể từ đấy xóa nhòa đi được và chỉ mong cuộc sống có thể trở về như trước.
Nhưng không, anh Khiêm lại bị ám ảnh bởi chuyện của buổi tối hôm đó. Cứ mỗi khi cố gắng gần vợ, là anh lại khựng lại. Rồi anh lại đay nghiến chị: "Tôi ghê tởm cô!". Hoặc khi nào chị Thu nỗ lực hàn gắn, chỉ cần xích lại bên cạnh chồng, là anh Khiêm lại mỉa mai: "Cô cũng đã từng làm thế với thằng kia hả?".
Và đã hơn một năm nay, vợ chồng chị chưa từng làm chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Ảnh hưởng tâm lý quá lớn khiến anh Khiêm coi vợ như là một mầm bệnh, thi thoảng lại uống say và lôi chuyện cũ ra miệt thị vợ. Những buổi đêm nay dần trở nên giống như địa ngục với chị Thu. Tất cả chỉ vì một phút xao lòng...
Theo Afamily
Lừa anh thợ xây vào nhà nghỉ, ai ngờ anh nhìn chằm chằm chỗ đó của tôi rồi phán một câu xanh rờn Tôi thấy xấu hổ và nhục nhã quá mà không biết kêu ai, cứ tưởng mình khôn ngoan lắm, ai ngờ gặp phải một gã cũng chẳng vừa. Tôi cứ nhớ đến bộ mặt đắc ý của anh ta là lại vừa xấu hổ, vừa uất hận nhưng không biết kêu ai. Tôi sinh ra ở quê nhưng đi học đại học rồi...