Người chồng đầy bí mật cả tháng không nói với vợ một câu
Tôi có hỏi gì đi chăng nữa thì anh chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hoặc lắc đầu. Và đa phần tôi hỏi gì anh cũng cứ như hỏi thinh không, anh không một lời đáp.
Thú thực, cho đến bây giờ tôi mới thấy ân hận vì đã không tìm hiểu kỹ người mà mình lấy làm chồng. Nhưng ân hận thì đã muộn khi mà chúng tôi đã có con và khiến bé hàng ngày phải sống trong không khí gia đình tẻ nhạt.
Tôi năm nay 34 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi mới kết hôn được 3 năm nhưng đã thấy cuộc sống chung ngột ngạt đến khó thở.
Tôi gặp anh, người chồng hiện tại của tôi khi đã ở vào tuổi được mọi người gọi là ế. Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi nhanh chóng kết hôn với anh (chúng tôi chỉ yêu nhau 3 tháng trước khi cưới), mà bởi lẽ tôi nhận thấy ở anh có đầy đủ những tiêu chuẩn mà tôi mong đợi: Công việc ổn định, phong cách đàng hoàng và cũng mong muốn lập gia đình.
Tôi có hỏi gì đi chăng nữa thì anh chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hoặc lắc đầu. Và đa phần tôi hỏi anh cứ như hỏi thinh không, anh không một lời đáp. Ảnh minh họa.
Vì thế nên dù ở anh có những điều ngược tính cách tôi hoàn toàn. Tôi hay nói, hay cười, xởi lởi, buồn vui rõ rệt còn anh thì kiệm lời hết sức. Lúc nào gặp cũng chỉ thấy anh mỉm cười và lắng nghe tôi nói. Tuy nhiên, anh có đôi mắt rất đáng tin và mỗi khi gặp nhau chỉ thấy anh đang nhìn tôi say đắm là tôi chết đứ đừ và thấy tự tin vào tình cảm của anh.
Vậy nên khi lên xe hoa bước chân về nhà chồng, tôi luôn tự tin rằng mình sẽ có được người chồng yêu thương, kề vai sát cánh trước mọi sóng gió của cuộc sống. Ai ngờ, nửa năm rồi tới vài năm lấy chồng, tôi vẫn có cảm giác như mình làm mẹ đơn thân.
Dù cả hai vợ chồng tôi đều đi làm, lương anh thậm chí cao hơn lương tôi nhưng cuộc sống gia đình hầu như mình tôi phải lo toan cả. Hồi mới lấy nhau, hàng tháng đợi mãi không thấy anh đưa lương cho tôi, tôi có nhắc khéo thì anh bảo: Ở nhà anh sẽ gánh vác, lo chi tiêu những khoản lớn, còn tiền lặt vặt chi tiêu sinh hoạt hàng ngày tôi phải lo.
Nói là vậy nhưng mấy năm sống cùng nhau, tôi chưa thấy chồng chịu đứng ra chi tiền cho khoản gì. Cứ khi nào có việc cần tiền, tôi nhắc thì anh cũng chỉ ậm ừ rồi lặng yên để mọi việc trôi vào quên lãng.
Không đưa tiền, nhưng anh cũng chẳng mảy may động chân động tay vào bất cứ việc nhà gì. Anh chưa từng cầm đến cây chổi lau nhà, cũng chưa bao giờ giặt hay phơi nổi cho con một cái áo.
Anh chẳng yêu cầu gì ở tôi nhiều, tôi mua quần áo thế nào anh mặc vậy. Tôi chưa kịp giặt quần áo cho anh thì anh để vậy mặc lại đi làm, không một lời kêu ca nhưng thờ ơ, lãnh đạm đến khó hiểu.
Video đang HOT
Anh sống trong nhà đúng như một người khách. Anh đi sớm, về khuya. Tôi không bao giờ biết anh đi đâu, làm gì. Anh không bao giờ báo cơm nhà. Không về ăn cơm, anh cũng chẳng có một lời. Cứ thế anh rèn cho tôi thói quen, phải chủ động cuộc sống và tự làm mọi việc một mình, không được phép tính anh vào cuộc sống hàng ngày của gia đình.
Chừng một tháng nay, anh hoàn toàn câm lặng với tôi, cả tháng anh không nói với tôi lấy một lời. Anh về nhà như một cái bóng, không nói, không rằng. Ảnh minh họa.
Nhiều hôm anh không về nhà ngủ mà cũng không có lý do gì. Hôm sau về nhà tôi hỏi lý do không về nhà, anh cũng chỉ im lặng như tờ.
Rõ ràng có chồng mà tôi thấy mình như một bà mẹ đơn thân, ngày đi làm, tối về ôm con, chồng đi đâu, làm gì với ai tôi cũng không hề biết.
Chán nản, mới đây tôi đã làm lớn chuyện, tôi tổ chức cuộc họp gia đình và mời cả bố mẹ chồng lẫn bố mẹ tôi sang để nói về thói vô tổ chức của anh. Trước áp lực của bố mẹ, anh đã thay đổi, dù đi đâu và muộn thế nào, anh cũng về nhà ngủ.
Nhưng cũng kể từ đó, chừng một tháng nay, anh hoàn toàn câm lặng với tôi, cả tháng anh không nói với tôi lấy một lời. Anh về nhà như một cái bóng, không nói, không rằng. Tôi có hỏi gì đi chăng nữa thì anh hoặc chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hoặc lắc đầu. Còn nhiều khi tôi hỏi anh mà cứ như hỏi thinh không, anh không một lời đáp. Vợ chồng ở cùng nhau, chung giường chung chăn mà cứ như hai người dưng.
Trời ơi, tôi không biết trên đời này có ai đang phải một mình gánh chịu cuộc hôn nhân như địa ngục giống tôi không? Tôi phải làm gì để chồng tôi mở lời với tôi và cùng tôi gánh vác gia đình đây? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo PNVN
"Mày giận tao cả tháng rồi, tao nhớ mày lắm, cho tao "ấy" một cái rồi hãy giận tiếp nhé!"
Thắng thấy bí bách, khó chịu lắm rồi. Đã thế, hôm nay Hương còn diện chiếc váy ngủ đỏ rực, quyến rũ vô cùng nữa. Thắng thấy người nóng ran, máu như sôi lên sùng sục.
Rồi chẳng đợi Hương đồng ý. Thắng quàng tay qua ôm chặt lấy Hương. (Ảnh minh họa)
Từ bạn thân thành vợ chồng, nghe thì có vẻ hơi hoang đường như nó cũng đã từng xảy ra. Lúc mới đầu, nghe câu chuyện đó, Hương và Thắng còn nhìn nhau cười như nắc nẻ, nghĩ rằng bạn thân rồi thì làm sao mà yêu nhau cho được. Ấy thế mà đùng một cái, vào một ngày đẹp trời, Hương và Thắng lại rồng rắn nhau đi chụp ảnh cưới. Nhìn cảnh đó, chẳng ai dám tin là sự thật cho đến khi thiệp hồng trao tận tay.
Thắng và Hương là bạn thân của nhau cũng đã được hơn 10 năm nay rồi. Thắng hơn Hương một tuổi nhưng cứ quen miệng mày tao nên thành bạn nhau luôn. Hương và Thắng tuy khác giới nhưng lại hiểu nhau khủng khiếp. Mọi người cũng thắc mắc không hiểu vì sao, cả hai không biến tình bạn thành tình yêu đi.
Thật ra, cả Hương và Thắng cũng thắc mắc lý do này. Thắng thấy Hương cũng ổn mà Hương thấy Thắng cũng không tồi. Vấn đề chỉ là Thắng thấy Hương hay giận dỗi như trẻ con, yêu vào thì mệt lắm. Còn Hương, Hương thấy Thắng ngoại hình hơi gầy yếu. Mà đàn ông để dựa vào thì cần phải mạnh khỏe, cao lớn. Mà cũng lạ, có bạn thân rồi, cả Thắng và Hương đều không có nhu cầu tìm người yêu nữa mới khổ chứ.
Tìm hiểu có, tán tỉnh có rồi đấy nhưng chẳng hiểu sao cứ được một thời gian thì cả hai lại thấy chán chán vì đối phương không hiểu mình, không mang lại cho cả hai được cảm giác vui vẻ, thoải mái như khi ở bên bạn thân. Mà có khi xa, cũng chẳng thấy nhớ như khi một ngày không gặp được bạn thân. Và thế là câu chuyện đi tìm tình yêu lại chấm dứt và đôi bạn thân lại về bên nhau, tối ngày lang thang cùng nhau khắp mọi con phố, chia sẻ cùng nhau những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Cho đến một ngày...
- Á... Đêm qua mày làm gì tao rồi!
Vấn đề chỉ là Thắng thấy Hương hay giận dỗi như trẻ con, yêu vào thì mệt lắm. (Ảnh minh họa)
Hương la hét inh ỏi khi trên người không mảnh vải che thân. Thắng cũng hốt hoảng không kém khi quần áo bay đi đâu hết. Trận say rượu đã đưa cả Hương và Thắng đến đám cưới ngày hôm nay. Mọi người biết chuyện ai cũng tủm tỉm cười và nói rằng đó là duyên phận.
Cuộc sống sau khi kết hôn của Hương và Thắng cũng như nhiều cặp vợ chồng khác, khá bận rộn. Nhất là Thắng, Thắng dường như chẳng có thời gian mà để ý đến bản thân mình thế nào nữa. Và thế là:
- Mày qua đón tao nhé! Hôm nay xe tao hỏng, không về được.
Hương nhắn tin cho Thắng. Đã là vợ chồng rồi nhưng Hương và Thắng vẫn không thể thay đổi được cách xưng hô của mình. Có lẽ, cách xưng hô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hai người rồi.
- Tao đang bận lắm. Có qua đón mày được cũng muộn. Hay mày tự đón xe về đi. - Thắng vội vàng
Thắng chưa kịp nói thêm lời nào thì Hương đã tắt máy. Thắng tiếp tục quay lại với công việc của mình mà không suy nghĩ nhiều hơn. Tối hôm đó Thắng về muộn. Hương vẫn phần cơm nhưng không như mọi lần đợi Thắng về ăn cùng. Hôm nay, Hương ăn trước. Thắng dọn dẹp, tắm rửa xong xuôi, leo lên giường thì cũng 12 giờ. Vừa quàng tay qua ôm Hương thì Hương gạt phắt tay Thắng ra. Thắng nhanh lắm, đoán ngay ra là Hương giận vu đưa đón liền năn nỉ:
- Tao xin lỗi, lần sau muốn tao đón thì báo trước. Mà hôm nay tao cũng bận thật mà.
Hương không nói gì, chùm kín chăn đi ngủ. Thắng cũng thấm mệt nên chìm vào giấc ngủ nhanh. Hôm sau Hương đi sớm. Cứ nghĩ chuyện bình thường, ấy thế mà...
Hương vẫn lo mọi chuyện trong nhà đều như vậy. Chỉ trừ chuyện:
- Bỏ tay ra, đừng có động vào người tao. - Hương gắt lên
- Chỉ có mỗi chuyện ấy thôi, tao xin lỗi rồi mà. - Thắng năn nỉ
- Nhưng tao không chấp nhận lời xin lỗi. - Hương quát to rồi bỏ lên phòng
Thắng nhìn theo bất lực. Tính Hương, Thắng còn lạ gì. Thắng cũng chẳng dám tin Hương giận lâu đến vậy. Tròn 1 tháng trời, Hương cấm vận Thắng, không cho Thắng động vào người. Thắng thấy bí bách, khó chịu lắm rồi. Đã thế, hôm nay Hương còn diện chiếc váy ngủ đỏ rực, quyến rũ vô cùng nữa. Thắng thấy người nóng ran, máu như sôi lên sùng sục, ghé sát vào tai Hương, Thắng thì thầm:
- Mày giận tao cả tháng rồi, tao nhớ mày lắm, cho tao ấy một cái rồi hãy giận tiếp nhé!
Rồi chẳng đợi Hương đồng ý. Thắng quàng tay qua ôm chặt lấy Hương. Phản xạ tự nhiên, cộng thêm sự tùy tiện của Thắng làm Hương bực bội. Hương vùng dậy, đẩy mạnh Thắng xuống giường. Ôi không, Thắng không kịp phòng bị gì, ngã dúi dụi, đầu đập xuống sàn, chân đập mạnh vào thành giường và...
Thắng đau điếng, kêu la thảm thiết. Hương tưởng Thắng giả vờ, mặc kệ Thắng. 5 phút sau, Thắng tái dần mặt, nhăn nhó, rên rỉ, Hương mới hốt hoảng gọi cấp cứu.
Thắng ngã bị rạn xương chân, phải nằm bất động một tháng. Hương cũng không giận Thắng nữa vì bây giờ, Hương đang là người có lỗi. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may. Hương tự hứa với lòng sẽ không còn giận dỗi trẻ con rồi gây họa nữa rồi. Thắng yên tâm tin rằng, bình yên đã đến với cuộc sống của mình.
Theo blogtamsu
Chồng bảo yếu sinh lý nên cưới cả tháng vẫn không gần gũi, vợ cởi hết quần áo thách thức Toàn choáng váng với cảnh tượng trước mắt. Vợ anh không hề mặc quần áo trên người, mắt nhắm nghiền. Toàn đặt tay lên trán vợ thì bất ngờ bị Lý kéo ghì xuống... Toàn choáng váng với cảnh tượng trước mắt. Vợ anh không hề mặc quần áo trên người, mắt nhắm nghiền. Toàn đặt tay lên trán vợ thì bất ngờ...