Người chồng đau khổ tìm lối thoát cho cuộc hôn nhân chết mòn
Tôi biết tình yêu giữa chúng tôi đã hết. Vợ tôi cũng biết điều đó nhưng cô nhất quyết không chịu buông tay. Chúng tôi biết rõ mình đang sống trong địa ngục nhưng không tài nào thoát khỏi được địa ngục ấy…
Tôi mong cuộc hôn nhân này có thể kết thúc trong êm ấm nhưng dường như nó đã trở thành điều quá khó. Người đàn bà khi trở nên bất cần đáng sợ hơn bất cứ cơn thịnh nộ nào và Hạnh đang là
Tôi bốn mươi hai tuổi. Tôi gặp và yêu Hạnh năm tôi hai mươi sáu tuổi. Hạnh là trẻ mồ côi. Có lẽ vì thế mà cô rất mạnh mẽ. Phải làm đủ nghề để kiếm sống, vật lộn với cuộc sống nên trong từng cử ý, lời nói và hành động của Hạnh thường có phần chua chát và ghê gớm. Cô có một sạp hàng buôn bán nhỏ ở chợ.
Còn tôi sống ở một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của Hạnh. Nhà tôi không quá giàu có nhưng cũng thuộc loại khá giả. Vì tư tưởng “trọng nam khinh nữ” vẫn in đậm trong suy nghĩ của người Việt Nam nên tôi đương nhiên được cưng chiều.
Từ khi sinh ra cho đến cả khi học đại học rồi ra trường, đi làm tôi vẫn được bố mẹ quan tâm, săn sóc từng li từng tí một. Thế nên để hình dung ra cuộc sống của Hạnh đối với tôi là một khó khăn. Tôi không hiểu được một người không có gia đình thì có thể sống như thế nào.
Tất nhiên, khi tôi yêu Hạnh, bố mẹ tôi rất phản đối. Tôi là con cưng của bố mẹ, được nuôi dạy đàng hoàng, ăn học tử tế, giờ đã có công việc ổn định, thu nhập khá còn Hạnh thì trái ngược với tôi.
Cô mồ côi, học hết lớp sáu thì phải bỏ để dành thời gian cho việc kiếm sống, giờ cô cũng chỉ buôn bán nhì nhằng ở một chợ nhỏ. Mẹ nói, tôi yêu Hạnh là sỉ nhục bố mẹ, là đem bố mẹ ra làm trò cười cho cả thiên hạ, cho hàng xóm xì xào.
Nhưng tôi đã quen được chiều chuộng, tôi luôn cho rằng mình là người có quyền lực nhất trong nhà, tôi luôn làm mọi điều tôi thích mà chẳng cần quan tâm xem bố mẹ có đồng ý hay không. Bố mẹ càng cấm, tôi càng yêu và quyết định tiến tới hôn nhân với Hạnh.
Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Tuy nhiên, hôn lễ của chúng tôi diễn ra rất nhanh và sơ sài vì bố mẹ không muốn mời ai hết. Mẹ nói, Hạnh mồ côi, thất học, nghèo khổ đã là một nhẽ, cô còn quá xấu nên mẹ không tài nào chấp nhận được một người con dâu như thế.
Hạnh quả thực không hề xinh xắn. Cô đen, dáng người thô vì thường làm những việc mang vác nặng, mặt lúc nào cũng cau có, kể cả khi cười, người đối diện vẫn thấy ở cô sự mệt nhọc và không thoải mái.
Video đang HOT
Tôi thì tin rằng, cuộc đời không mấy hạnh phúc đã khiến cô như thế và khi lấy tôi, cuộc đời Hạnh sẽ thay đổi. Tôi không quan tâm đến chuyện Hạnh xinh hay xấu, tôi chỉ cần biết tôi yêu Hạnh. Thế là đủ. Mà người đời vẫn nói, vợ đẹp là vợ người ta, lấy vợ xấu không phải lo giữ vợ thì tôi đã sung sướng hơn khối anh đàn ông khác.
Dù bố mẹ không ưa gì Hạnh nhưng khi tôi đề xuất cho vợ chồng tôi ở riêng thì hai người không đồng ý. Mẹ nói, hai vợ chồng phải ở chung để mẹ còn rèn rũa con dâu. Hạnh là người phụ nữ đảm đang và tháo vát.
Mọi chuyện trong nhà cô đều lo rất tốt và chu đáo. Điều đó là tất nhiên vì từ bé cô đã phải tự lo cho mình và tự mình làm hết mọi việc. Mẹ tôi từ ác cảm dần có tình cảm với con dâu rồi dần dần mẹ yêu thương Hạnh như con gái.
Có lần tôi thấy mẹ khóc. Mẹ bảo mẹ thương Hạnh quá. Mẹ nghe Hạnh kể chuyện về cuộc đời cô rồi sụt sùi. Những tưởng con dâu mẹ chồng hòa thuận thì cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn nhưng mọi chuyện lại không như vậy.
Tôi không biết vì sao nhưng một ngày khi thức dậy, tôi thấy mình không còn yêu Hạnh nữa. Nhìn thấy người vợ đen đúa ở bên cạnh, tôi thấy chán ngán vô cùng. Tôi không bao giờ đưa Hạnh đến dự tiệc ở công ty hoặc cho cô giao lưu với bạn bè và đồng nghiệp của tôi.
Tôi giấu vợ mình hệt như cô là một sự hổ thẹn của tôi và nếu mọi người nhìn thấy vợ tôi, biết về thân thế của vợ tôi thì tôi sẽ không còn đường sống nữa. Hạnh nhận ra được những thay đổi của tôi.
Cô không phải là một người vợ hiền. Trước khi lấy tôi, cô thậm chí còn là giang hồ. Thế nên trước chuyện chồng coi khinh và không còn tình cảm với mình, Hạnh phản ứng rất dữ dội. Hàng đêm, vợ chồng chúng tôi đóng cửa cãi nhau.
Hạnh dùng những lời tục tĩu và nói, nhất định cô sẽ tìm ra ai là kẻ chen ngang vào cuộc hôn nhân của chúng tôi. Mọi chuyện trong gia đình dịu đi khi Hạnh mang thai. Cô sinh con trai và đáng buồn là con trai giống mẹ như đúc.
Nó đen và xấu xí. Ông bà nội không quan tâm đến chuyện đó. Ông bà yêu và thương thằng cháu vô cùng. Còn tôi thì không. Tôi không thích mình có một đứa con xấu xí và vì thế, cha con tôi không gần gũi nhau.
Hạnh dành phần lớn thời gian cho việc chăm sóc và nuôi dạy con nên chúng tôi không cãi nhau nhiều nữa. Không muốn bố mẹ phiền lòng nên tôi cố ra vẻ cuộc hôn nhân của mình vẫn bình thường.
Ở bên ngoài, tôi có bồ. Đến năm con trai học lớp 5 thì vợ tôi mới phát hiện ra điều đó. Tôi đã giấu diếm và đóng kịch quá giỏi. Tất nhiên, với bản tính của vợ tôi, cô sẽ không để yên. Con trai tôi mới học lớp năm nhưng vì được mẹ dạy dỗ nên tính tình ngang ngược vô cùng.
Hạnh cùng con trai đi theo rình và bắt được tôi ngoại tình. Nhân tình của tôi bị Hạnh và con trai đánh bằng thanh mắc màn đến mức nửa đêm phải nhập viện. Vợ tôi nói, đó mới chỉ là đòn cảnh cáo đối với tôi. Tôi bàng hoàng và ngỡ ngàng trước những gì vợ tôi làm.
Tôi đề nghị li hôn. Tôi sẽ mua nhà cho cô và chu cấp hàng tháng cho mẹ con Hạnh đầy đủ nhưng Hạnh không chịu. Cô nói, với cô chỉ có yêu hoặc thù hận. Cô không đời nào chấp nhận một cái kết nhẹ nhàng như thế cho tôi.
Tôi lúc này đã là một người khá quyền lực ở công ty. Hạnh thề rằng sẽ phá tan sự nghiệp của tôi nếu tôi nhất quyết đòi li hôn với cô. Tôi biết chắc chắn Hạnh sẽ làm theo lời cô nói nên tôi đành xuống nước, nghe theo lời vợ.
Sự rạn nứt trong hôn nhân khiến Hạnh thay đổi nhiều. Cô không còn là cô con dâu đảm đang nữa. Ngày nào Hạnh cũng đi chơi bài với đám bạn ngoài chợ của mình. Cô chơi lô đề rồi nợ nần chồng chất. Mỗi lần bị đòi nợ, Hạnh lại về hỏi tiền tôi.
Đến lúc tôi không còn tiền để đưa cho Hạnh thì cô đi trốn nợ. Tôi không biết vợ mình đi đâu. Điện thoại của cô không liên lạc được. Có những khoảng thời gian, Hạnh đi trốn nợ đến hàng tháng trời, biệt tăm tung tích. Tôi làm đơn li hôn một lần nữa.
Tôi đã tìm được một tình yêu khác và tôi muốn cưới cô gái đó làm vợ. Tới giờ tôi mới thấy hối hận vì đã không nghe lời bố mẹ, nhất quyết đòi lấy Hạnh.
Xét trong toàn bộ câu chuyện gia đình tôi, tôi thừa nhận rằng mình sai nhiều hơn đúng nhưng một khi tình yêu đã ra đi thì có níu kéo cũng chẳng ích chi. Một cuộc hôn nhân đã không còn tình yêu thì chỉ là một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Hạnh nhất quyết không kí đơn. Cô gái tôi yêu bị Hạnh đánh ghen tới mức cô hoảng loạn và không muốn gặp tôi nữa. Hạnh nói cô sẽ không bao giờ li hôn với tôi và tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ được cô. Tôi có quá nhiều thứ không thể để mất:
Sự nghiệp, danh dự… và Hạnh biết rõ những điều đó nên cô dùng chúng để đe dọa và tạo sức ép với tôi. Thế nhưng quả thật, tôi không thể sống trong một gia đình ngày ngày vợ chồng chỉ cãi vã và coi nhau như kẻ thù.
Bố mẹ tôi không can dự vào chuyện này. Hai người nói, lúc trước tôi đã quyết định lấy Hạnh bất chấp sự phản đối của bố mẹ nên giờ hạnh phúc hay khổ đau, tôi phải tự chịu và tự giải quyết.
Tôi đã tìm thấy rất nhiều thư Hạnh viết để sẵn sàng gửi cho công ty tôi, cho mọi người quen biết tôi. Bức thư kể tường tận chuyện tôi ngoại tình bị bắt quả tang như thế nào và bức thư kể về tôi với những từ ngữ tồi tệ nhất.
Tôi không hiểu sao Hạnh phải làm mọi chuyện tồi tệ ra như vậy. Tôi mong cuộc hôn nhân này có thể kết thúc trong êm ấm nhưng dường như nó đã trở thành điều quá khó. Người đàn bà khi trở nên bất cần đáng sợ hơn bất cứ cơn thịnh nộ nào và Hạnh đang là một người đàn bà như thế.
Theo VNE
Anh đòi gặp con dù đã ruồng rẫy trước đó
Đau đớn hơn tất cả là khi chông tôi noi cai thai trong bung không phai con cua anh và anh không coi tôi la vơ nưa.
Duyên phân y trơi, tôi va anh quen nhau đươc ba năm thi nhân lơi yêu. Chung tôi yêu nhau đươc ba thang thi co be được 7 tuân. Gia đinh hai bên biêt chuyên, bên nha anh va anh quyêt xin cươi tôi cho băng đươc. Còn gia đinh tôi thi hoan toan ngươc lai, bô me tôi không muôn tôi phai vât va khô sơ sớm nên đa khuyên nhu tôi bo cai thai đi rôi lam lai tư đâu. Vơi cai tuôi mơi lơn thi tôi không biết gì là tốt, là phải? Tôi cư thê lao theo vong xoay va cuôi cung gia đinh tôi cung đông y cho tôi lấy anh - một người đàn ông không công ăn việc làm thì lấy gì để nuôi thân.
Ngay tôi vê nha chông cung la nhưng chuôi ngay thê tham nhât đôi vơi tôi. Thang đâu tiên me chông với anh chi chồng con đối xử tôt va gân gui. Rồi dần dần ho xa lanh tôi, chông tôi vẫn cái tuổi ăn tuổi chơi nên chăng bao giơ co măt ơ nha cư ngu dây la lai thây lu ban sang ru đi chơi đên bưa cơm tôi goi thì lai vê. Va cư như thê tôi cứ "một thân một mình" trong căn nha văng tanh không TV không máy tính chỉ có một chiếc điện thoại bình thường. Tôi như một đứa vô hồn quanh quẩn với 4 bức tường.
Cho đên khi mang thai được 8 tháng, tôi không may bị động thai mà không hay biết gì. Tôi cư năm ơ nha va chiu đưng nhưng cơn đau. Tôi có goi thi chông vẫn đi chơi. Cho đên tôi anh vê luc đo tôi đa qua đau, anh phai goi vôi taxi đê đưa tôi đi viên nhưng do tuyên huyên ho không đu điêu kiên nên chuyên tôi lên tinh để điều trị. Va khi ây tôi đươc gân vơi gia đinh mình. Khi đo me chông va chông đưa tôi lên năm viên rồi họ gưi tôi cho me tôi va noi ho bân viêc quê không chăm sóc được. Cư thê ho vưt tôi lai với gia đinh.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Không lâu sau gia đinh chông va chông tôi đôt nhiên quay ra chưi măng tôi rôi nhăn tin goi điên noi nhưng lơi thâm tệ với ba me tôi. Ho đoi tiên cươi, rồi tiên tôi ăn ơ nha ho, tiên ho cho tôi đi viên... Đau đớn hơn tất cả là khi chông tôi noi cai thai trong bung không phai con cua anh va anh ấy không coi tôi la vơ nưa. Buồn tủi tôi mât ăn mât ngu nhiêu ngay. Tôi nhăn tin goi điên va cai nhau vơi anh rât nhiêu. Tôi khoc không biêt bao nhiêu đêm.
Cuôi cung tôi chon cach nhân nhin va im lăng không noi một lơi nao du gia đinh anh vân nhăn tin goi điên va doa giết tôi. Đên ngay sinh be, me tôi goi điên va bao cho anh biêt tôi đa sinh, anh noi se lên rồi cuôi cùng là không và mẹ chồng kia lai nhăn tin chưi rua tôi. Không nén được cơn giận, tôi đã chụp hình con và đăng lên Facebook cua minh để cho anh thấy. Va rôi bạn bè anh vào nói: "Sao giống bố nó quá!". Luc đo tôi cung đa tuyêt tinh va viết: "Con không có bố nên chỉ giống mẹ thôi". Anh đã không nói được gì.
Va thơi gian cư thê trôi cho đên khi me chông nhăn tin và nói anh đã có người yêu mới. Tôi không bang hoang cung không lo lắng, tôi để mặc cho mẹ chồng nói gì thì nói. Cho đên khi con trai tôi được ba thang, anh gọi điện và nhắn tin xin lỗi, ngỏ ý muốn gặp tôi và con. Tôi chỉ nói để suy nghĩ. Cho đến bây giờ con tôi đã được bảy tháng, anh vẫn liên lạc với tôi.
Giờ đây tôi rất rối bời. Tôi không biêt phai lam thê nao nưa? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Tôi vẫn nhớ người yêu cũ da diết Hiện tại tôi đã có bạn trai nhưng vẫn rất buồn bởi người yêu cũ không biết tôi đã dành trọn tình yêu cho anh. Tôi có một tình yêu cũ với nhiều kỷ niệm buồn. Tôi và anh yêu nhau 5 năm nhưng tôi chỉ nhận được toàn nước mắt. Tôi lúc nào cũng mong làm gì cho anh vui, nhưng anh...