Người chồng bí hiểm cả tháng không nói với vợ một lời
Tôi có hỏi gì đi chăng nữa thì anh chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hoặc lắc đầu. Và đa phần tôi hỏi gì anh cũng cứ như hỏi thinh không, anh không một lời đáp.
Thú thực, cho đến bây giờ tôi mới thấy ân hận vì đã không tìm hiểu kỹ người mà mình lấy làm chồng. Nhưng ân hận thì đã muộn khi mà chúng tôi đã có con và khiến bé hàng ngày phải sống trong không khí gia đình tẻ nhạt.
Tôi năm nay 34 t.uổi, chồng hơn tôi 3 t.uổi. Chúng tôi mới kết hôn được 3 năm nhưng đã thấy cuộc sống chung ngột ngạt đến khó thở.
Tôi gặp anh, người chồng hiện tại của tôi khi đã ở vào t.uổi được mọi người gọi là ế. Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi nhanh chóng kết hôn với anh (chúng tôi chỉ yêu nhau 3 tháng trước khi cưới), mà bởi lẽ tôi nhận thấy ở anh có đầy đủ những tiêu chuẩn mà tôi mong đợi: Công việc ổn định, phong cách đàng hoàng và cũng mong muốn lập gia đình.
Vì thế nên dù ở anh có những điều ngược tính cách tôi hoàn toàn. Tôi hay nói, hay cười, xởi lởi, buồn vui rõ rệt còn anh thì kiệm lời hết sức. Lúc nào gặp cũng chỉ thấy anh mỉm cười và lắng nghe tôi nói. Tuy nhiên, anh có đôi mắt rất đáng tin và mỗi khi gặp nhau chỉ thấy anh đang nhìn tôi say đắm là tôi c.hết đứ đừ và thấy tự tin vào tình cảm của anh.
Vậy nên khi lên xe hoa bước chân về nhà chồng, tôi luôn tự tin rằng mình sẽ có được người chồng yêu thương, kề vai sát cánh trước mọi sóng gió của cuộc sống. Ai ngờ, nửa năm rồi tới vài năm lấy chồng, tôi vẫn có cảm giác như mình làm mẹ đơn thân.
Dù cả hai vợ chồng tôi đều đi làm, lương anh thậm chí cao hơn lương tôi nhưng cuộc sống gia đình hầu như mình tôi phải lo toan cả. Hồi mới lấy nhau, hàng tháng đợi mãi không thấy anh đưa lương cho tôi, tôi có nhắc khéo thì anh bảo: Ở n hà anh sẽ gánh vác, lo chi tiêu những khoản lớn, còn t.iền lặt vặt chi tiêu sinh hoạt hàng ngày tôi phải lo.
Nói là vậy nhưng mấy năm sống cùng nhau, tôi chưa thấy chồng chịu đứng ra chi t.iền cho khoản gì. Cứ khi nào có việc cần t.iền, tôi nhắc thì anh cũng chỉ ậm ừ rồi lặng yên để mọi việc trôi vào quên lãng.
Video đang HOT
Không đưa t.iền, nhưng anh cũng chẳng mảy may động chân động tay vào bất cứ việc nhà gì. Anh chưa từng cầm đến cây chổi lau nhà, cũng chưa bao giờ giặt hay phơi nổi cho con một cái áo.
Anh chẳng yêu cầu gì ở tôi nhiều, tôi mua quần áo thế nào anh mặc vậy. Tôi chưa kịp giặt quần áo cho anh thì anh để vậy mặc lại đi làm, không một lời kêu ca nhưng thờ ơ, lãnh đạm đến khó hiểu.
Anh sống trong nhà đúng như một người khách. Anh đi sớm, về khuya. Tôi không bao giờ biết anh đi đâu, làm gì. Anh không bao giờ báo cơm nhà. Không về ăn cơm, anh cũng chẳng có một lời. Cứ thế anh rèn cho tôi thói quen, phải chủ động cuộc sống và tự làm mọi việc một mình, không được phép tính anh vào cuộc sống hàng ngày của gia đình.
Nhiều hôm anh không về nhà ngủ mà cũng không có lý do gì. Hôm sau về nhà tôi hỏi lý do không về nhà, anh cũng chỉ im lặng như tờ.
Rõ ràng có chồng mà tôi thấy mình như một bà mẹ đơn thân, ngày đi làm, tối về ôm con, chồng đi đâu, làm gì với ai tôi cũng không hề biết.
Chán nản, mới đây tôi đã làm lớn chuyện, tôi tổ chức cuộc họp gia đình và mời cả bố mẹ chồng lẫn bố mẹ tôi sang để nói về thói vô tổ chức của anh. Trước áp lực của bố mẹ, anh đã thay đổi, dù đi đâu và muộn thế nào, anh cũng về nhà ngủ.
Nhưng cũng kể từ đó, chừng một tháng nay, anh hoàn toàn câm lặng với tôi, cả tháng anh không nói với tôi lấy một lời. Anh về nhà như một cái bóng, không nói, không rằng. Tôi có hỏi gì đi chăng nữa thì anh hoặc chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hoặc lắc đầu. Còn nhiều khi tôi hỏi anh mà cứ như hỏi thinh không, anh không một lời đáp. Vợ chồng ở cùng nhau, chung giường chung chăn mà cứ như hai người dưng.
Trời ơi, tôi không biết trên đời này có ai đang phải một mình gánh chịu cuộc hôn nhân như địa ngục giống tôi không? Tôi phải làm gì để chồng tôi mở lời với tôi và cùng tôi gánh vác gia đình đây? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Cả nhà c.hết sững khi vợ tôi giận dữ, bỏ đi không nói một lời
Mâm cơm bị hất tung xuống đất ngay khi bố tôi vừa dứt lời. Thủ phạm là vợ tôi thì giận dữ bỏ đi trước sự ngạc nhiên tột độ của tất cả mọi người.
Bố tôi luôn tỏ ra khó chịu trước mọi việc vợ tôi làm. (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng có một đời vợ trước khi lấy em. Vợ trước của tôi quá tài giỏi nhưng lại coi thường chồng và luôn dùng t.iền để chi phối cuộc sống nên chúng tôi ly hôn.
Cô ấy lấy lòng gia đình tôi bằng t.iền, hay đưa cả nhà đi mua sắm, ăn uống nên bố tôi rất thương và quý cô ấy. Bố đã mắng c.hửi tôi, thậm chí dọa từ mặt khi biết tôi đơn phương nộp đơn ly hôn. Nhưng tính khí quá quắt của vợ cũ khiến tôi mệt mỏi vô cùng nên lá đơn vẫn được ra tòa.
4 năm sau ly hôn tôi gặp em - vợ hiện tại của tôi bây giờ. Em chỉ là một nhân viên bình thường nhưng tính cách dịu dàng, đoan trang của em khiến tôi cảm thấy bên em thật yên bình.
Ngày em về ra mắt, nhà tôi chia ra hai luồng dư luận. Mẹ tôi thì niềm nở, bắt chuyện. Bố tôi thì cáu kỉnh, dò xét. Cả nhà thì cười nói vui vẻ, riêng bố tôi thì im lặng, thỉnh thoảng còn cau mày, tỏ vẻ khó chịu rồi không lâu sau ông bỏ ngang bữa cơm. Tôi thấy em buồn ra mặt.
Lấy nhau rồi, những tưởng tôi sẽ dung hòa được mọi chuyện nhưng không ngờ, tất cả lại đi quá xa.
Bố tôi cứ động một tý lại lôi vợ cũ của tôi ra so sánh, từ chuyện nhỏ đến chuyện to khiến em cảm thấy bị cô lập trong chính căn nhà mình.
Từ ngày về làm dâu, tôi thấy em cười ít, mệt mỏi, suy nghĩ nhiều. Biết bố sai nhưng bố vẫn là bố tôi, tôi không có quyền to tiếng mà chỉ dám nói nhẹ nhàng. Em là người dịu dàng, cam chịu nên tôi lại càng thương em nhiều hơn.
Dường như mọi sự chịu đựng đều có giới hạn của nó. Em vất vả cả ngày nghỉ trong bếp để nấu một bữa cơm đặc biệt tặng mẹ tôi vì hôm đó là sinh nhật mẹ. Ai cũng khen hết lời còn bố tôi thì hằm hằm chê cơm không dẻo, canh không ngọt. Thậm chí ông còn nói tưởng mua quà gì tặng chứ làm có mâm cơm thì tầm thường, ai lấy làm gì. Vợ tôi đã bắt đầu rơm rớm nước mắt nhưng ông vẫn không dừng lại.
Nào ngờ bố tôi vừa dứt lời thì mâm cơm cũng bị hất tung. Em hét lên tức giận: "Ông thương thì đón con dâu cũ về mà ở. Con chịu đựng quá đủ rồi. Con trả lại con trai cho ông, con đi". Dứt lời, em bỏ đi không nói thêm lời nào.
Em tức giận bỏ đi trước sự ngạc nhiên của mọi người. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, lần đầu tiên tôi to tiếng với bố. Mẹ tôi cũng đồng tình với tôi, cho rằng bố tôi quá đáng. Ban đầu ông còn cố chấp nhưng mãi đến nửa đêm em vẫn chưa về thì cũng sốt ruột, giục mọi người trong nhà đi tìm.
Sáng sớm hôm sau em về nhà với đôi mắt sưng húp. Nhìn em tôi xót xa vô cùng. Em lẳng lặng thu xếp quần áo. Cả nhà phải giữ em lại và khuyên can nhưng em nói em không thể chịu đựng thêm nữa, em đã bị tổn thương quá nhiều. Nếu tôi còn yêu em, tôi sẽ phải ra ở riêng.
Giờ tôi không biết phải làm sao nữa? Ra ở riêng làm sao được khi tôi là con một. Còn nếu ở lại thì tôi sẽ mất em mãi mãi. Tôi cần một lời khuyên!
Theo blogtamsu
‘Cút ra khỏi cuộc đời tôi, anh dám không?’ Tôi ôm mặt và bảo anh rằng: Cút ra khỏi cuộc đời tôi, anh dám không. Anh không nói không rằng, lấy quần áo và đi thật. Hai hôm sau thì gửi đơn ly hôn. ảnh minh họa Đến lúc này, khi anh, người chồng hiện tại của tôi đã dọn ra ngoài ở sau khi để lại tờ đơn ly hôn, tôi...