Người chồng 10 năm không ngủ yên vì day dứt cái chết của vợ
Tự bản thân tôi nhận thấy mình là người chồng tồi, người cha vô tâm. Và tôi cũng không tha thứ cho mình vì lỗi lầm đó.
Mới 53 tuổi nhưng mái đầu tôi đã điểm hoa râm, cũng bởi 10 năm qua tôi chưa hề có một giấc ngủ thanh thản. Hằng đêm tôi vẫn mơ thấy vợ tôi về cô ấy cười nói, hờn trách tôi vô tâm. Cô ấy nói sẽ không tha thứ cho tôi vì những gì tôi đã làm cho cô ấy.
Tôi là một bác sĩ yêu nghề, cưới vợ từ năm 25 tuổi, tôi có 3 người con trai. Qua 40 tuổi do sức khỏe không đảm bảo tôi về hưu non và mở cửa hàng bán thuốc. Với số tiền tích cop lâu năm, cộng khoản lương hưu hàng tháng tôi đầu tư cho con cái học hành, mua vàng tích trữ. Giờ chúng nó có gia đình, có sự nghiệp riêng nên căn nhà chỉ còn hai ông bà già.
Người ngoài nhìn vào thường bàn tán rằng vợ chồng nhà tôi có điều kiện, nhưng cả hai vợ chồng ai cũng gầy gò, ốm yếu. Lý do là vì tôi nghiện hút thuốc, uống rượu. Ngày một gói thuốc ngựa, ba bữa rượu đều đều như hơi thở, tôi mặc kệ sự than vãn, chửi bới của vợ. Tôi nghĩ “khổ cả đời, già rồi sướng tí có sao”.
Còn vợ tôi, do tạng người vốn đã nhỏ bé, tuổi tác cũng là một yếu tố khiến sức khỏe cô ấy ngày một yếu đi. Cũng nhiều lần cô ấy kêu đau, kêu mệt đòi đi bệnh viện khám. Nhưng khi cô ấy nói vậy, tôi đều gạt đi, cũng bởi chồng là bác sĩ có tay nghề, tôi không muốn vợ phải đến bệnh viện làm gì.
Tôi nói cô ấy, đi bệnh viện vừa tốn kém, vừa mất thời gian nên cứ ở nhà tôi khám cho. Tôi kê cho cô ấy vài đơn thuốc, lâu lâu lại truyền cho cô ấy bình nước để tăng cường sức khỏe.
Tôi nhớ rất rõ lúc ấy tôi đã nói với cô ấy rằng: “Em cũng vừa vừa phải phải thôi. Đường đường chính chính chồng là bác sĩ sao lại đòi đến bệnh viện khám chữa bao giờ. Em cứ ở nhà điều trị anh sẽ chăm sóc em. Mà cần gì béo tốt miễn khỏe là được”.
Tôi thấy mình là người chồng vô tâm, tôi chưa bao giờ thực sự yêu thương vợ mình.
Lúc đó, tôi cứ nghĩ đơn giản do cô ấy mệt mỏi, nên mới thế. Tôi vẫn bình thản phó thác hết việc nhà cho cô ấy. Ngày ba bữa cơm bưng nước rót cho chồng, thêm vào đó là lau chùi nhà cửa, có hôm lau hết 3 tầng tôi thấy cô ấy lả đi.
Bảo cô ấy nghỉ đi, nhưng vì tham việc nên cô ấy cứ cố. Để rồi đêm đến cô ấy lại kêu đau kêu mệt khiến tôi nhức óc không ngủ được, tôi quát cô ấy nằm khóc rưng rức.
Rồi một ngày, vợ chồng cãi nhau to, tôi rủ một anh bạn cùng đi du lịch đâu đó vài ngày. Vợ biết chuyện, xin lỗi tôi rồi gặng tôi ở nhà. Cô ấy nói, cô ấy cần có tôi bên cạnh. Khi tôi không chịu cô ấy khóc như một đứa trẻ.
Video đang HOT
“Cả đời tôi chẳng được đi đâu cho nay tôi phải đi cho bõ công sức, bà đừng cản tôi làm gì”. Nói xong tôi vác ba lô và đi để mặc vợ tôi chới với.
Ở Đồ Sơn được 2 ngày tôi nhận được tin con trai vợ tôi ốm nặng sợ không qua khỏi. Tôi vội vã trở về và rồi như lịm đi khi nhìn thấy chân tay cô ấy bầm tím từng mảng vì vỡ mạch máu. Giờ tôi thấy cô ấy chỉ còn da bọc xương.
Khi bác sĩ gọi tôi vào và nói “Vợ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối, cô ấy vào đây khi tình trạng nguy kịch khó lòng qua được. Tôi báo để anh biết còn chuẩn bị”, tôi đã lặng đi một lúc lâu tôi không ngờ cô ấy lại bệnh nặng như thế. Tôi hỏi lại bác sĩ nhưng ông ấy đã đi rồi, cô y tá đi cùng vẫn nói lảnh lót “Là bác sĩ lẽ ra anh nên biết vợ mình bị bệnh gì mà còn điều trị chứ. Nếu anh đưa cô ấy đi khám từ đầu thì đâu nên nỗi…”.
Từ hôm vợ bị bệnh, tôi đã đóng cửa hàng bán thuốc để dành thời gian cho cô ấy. Suốt mấy chục năm sống cùng nhau, đây là lần đầu tiên tôi chăm vợ. Tôi lóng ngóng nấu cháo, tắm rửa cho vợ, tôi đọc truyện cho cô ấy nghe…Những lúc đó, vợ tôi hạnh phúc lắm. Còn tôi, thấy mình có lỗi vô cùng, tôi nghĩ trong lòng, lẽ ra tôi phải quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, lắng nghe tôn trọng cô ấy nhiều hơn.
Còn vợ tôi, cô ấy không biết mình bị bệnh nên cứ cười nói suốt. Cô ấy còn vẽ ra những viễn cảnh trong tương lai khiến tôi không kìm được nước mắt…Lúc đó, tôi ước giá như thời gian quay trở lại tôi sẽ sống khác, tôi sẽ không để người phụ nữ tôi yêu chịu cực khổ như thế. Rồi tôi sợ một ngày nào đó, tôi không còn nhìn thấy vợ, không thấy nụ cười đó hiện hữu trong đời tôi.
Các con tôi cũng đến thường xuyên chúng trò chuyện hỏi han mẹ ân cần chu đáo. Tuy nhiên chúng cũng không ngớt lời hờn trách tôi. Chúng nói tôi không chăm được mẹ chúng.
Rồi một buổi sáng khi tỉnh dậy, cô ấy đi lại bình thường và nói cô ấy đã khỏe. Cô ấy đòi được đi chơi, được đến nhà các con tôi chơi với cháu, cô ấy đòi đi thăm anh em họ hàng,..Và đến trước mẹ bố mẹ tôi để thắp hương. Tôi cứ nghĩ thuốc có hiệu nghiệm, nên chăm chỉ nấu thuốc cho cô ấy uống. Mọi chuyện đáng mừng hơn khi vợ tôi ăn ngon, ngủ được. Nhưng đâu ngờ được vài hôm bệnh cô ấy tái phát và nặng hơn.
Mùa đông năm ấy, vào đêm hôm mùng 8 tháng 8, có trận mưa lớn, tôi vừa lấy thuốc cho bà hàng xóm xong bỗng dưng nhớ vợ vô cùng. Tự nghĩ giá mình quan tâm tới vợ nhiều hơn thì đâu nên nỗi. Tôi lại ước giá như thời gian quay trở lại, tôi sẽ làm khác hơn.
Tôi chạy lên phòng, vợ tôi tưởng như đang ngủ nhưng thực ra cô ấy đã mất, tôi đã khóc như một đứa trẻ xa mẹ. Tôi nhận ra mình là người chồng vô tâm không có trách nhiệm…Vợ tôi đã đi rồi, đó là đêm mùng 8 tháng 8 năm 2004.
Sau cái chết của vợ tôi cứ sống vậy một mình. Nhiều người thấy tôi lọm khọm, họ bảo tôi nên đi bước nữa. Cũng có người giới thiệu cho tôi bà này, bà khác nhưng tôi đã từ chối. Mới hôm qua bà Q hàng xóm (góa chồng) cũng ngỏ lời yêu thương muốn sống cùng tôi. Tôi cũng có quý mến cô ấy, nhưng tôi phân vân quá.
Tôi sợ các con tôi không đồng ý, và chúng vẫn không ngừng hờn trách giận tôi vì cái chết của mẹ nó. Tôi biết mình có lỗi nhiều lắm, nhưng tôi thực sự thương yêu các con. Vậy tôi phải làm gì để chúng tha thứ cho tôi đây, tôi phải làm gì để sống thanh thản trong những ngày còn lại? Xin hãy chỉ cho tôi với.
Theo ĐSPL
Ác mộng mỗi lần phải về quê chồng vì không có nhà vệ sinh
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Đọc nhiều tâm sự thấy có mấy bài nói về phố - quê và có bài nói về mấy anh chàng sợ về quê vợ vì không có nhà vệ sinh, tự nhiên tôi bật cười nghĩ sao có người giống mình thế.
Tôi sinh ra ở thành phố, nói nhà giàu tiểu thư thì cũng không hẳn nhưng nhà cũng đầy đủ khá giả. Bố mẹ cũng có chức có quyền quen biết nhiều. Từ nhỏ chị em tôi đã chẳng phải làm gì vì trong nhà có người làm.
Từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi chắc hẳn cũng là mơ ước của nhiều người khi chỉ lo ăn học chứ không lo lắng chuyện gì. Ra trường, nhờ gia đình quen biết tôi có một chân làm trong nhà nước với mức lương tương đối ổn và nhàn nhã.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng (Ảnh minh họa)
Song không vì thế mà tôi chẳng biết gì. Tôi cũng nấu ăn ngon lành như bất cứ cô gái nào. Vì công việc nhàn nhã nên tôi tranh thủ kiếm thêm việc ngoài tăng thu nhập. Quan hệ với mọi người cũng rất tốt vì tôi là người vui vẻ hòa đồng. Chính vì thế chồng tôi bây giờ mới cảm thấy yêu thích tôi.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng. Đối với tôi mọi thứ thật kinh hoàng, quê anh ở Bình Định nhà không phải nghèo đói gì song nếp sống ở quê thật sự tôi rất sợ.
Nhớ lần đầu về nhà anh, ấn tượng của tôi đầu tiên là nhà anh không hề có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Và vườn sau có rất nhiều mộ của ông bà tổ tiên. Lúc đó tôi nhìn anh và thấy anh thật tội. Nhà anh có lẽ khó khăn tới mức không xây nổi nhà vệ sinh?
Nhưng tôi đã lầm, không phải riêng gì nhà anh mà quanh đó hầu như nhà ai cũng thế. Họ có những căn nhà rất to nhưng cũng không hề xây nhà vệ sinh. Và cũng vì thế mỗi lần về quê anh là mỗi lần khốn khó của tôi.
Sau một chặng đường dài xuống tới nhà anh, điều tôi muốn nhất là tắm rửa vệ sinh cho thoải mái. Tôi hỏi thì anh hồn nhiên chỉ tôi ra mé sông sau nhà. Nhìn ra mà tôi như phát khóc. Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lột đồ tắm rửa ngoài đây? Chưa kể lỡ ai vô tình thấy thì sao?
Lúc đó tôi hoảng quá suýt khóc. Anh dường như cũng hiểu nên xin phép dắt tôi ra nhà nghỉ trên thị trấn với lý do tôi không dám ngủ lại nhà anh, sợ hàng xóm dị nghị con gái mà theo trai về nhà ngủ. Bố mẹ anh có giữ lại song hai cụ thấy cũng hợp lý, do ở quê mọi người cũng khắt khe khó tính nên cho phép ra nhà nghỉ tắm rửa xong tôi lại theo anh về nhà.
Lúc này nhà bắt đầu nấu cơm. Do lần đầu về ra mắt nên tôi cũng muốn trổ tài nữ công gia chánh nhưng đúng đời không như mơ. Mọi thứ không theo ý tôi. Lần đầu nấu bếp củi tôi lúng túng từ việc nhóm bếp cho tới canh lửa sao cho vừa. Thành ra chẳng món nào ngon lành đúng ý.
Mẹ anh kêu tôi còn vụng lắm phải rèn nhiều làm tôi buồn. Tới bữa cơm cả nhà ngồi ăn trên một cái phản gỗ lớn trong vườn cho mát. Đang ăn tự nhiên tôi nhìn ra hướng bờ sông sau vườn thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi vệ sinh ở đó. Nghĩ tới việc trước đó mẹ chồng mang rau thịt ra đó rửa tự nhiên tôi lợm giọng buồn nôn.
Hai cụ không biết tưởng tôi bị sao, tôi đành nói tôi bị đau dạ dày sáng giờ chưa ăn gì nên giờ khó chịu bụng. Thế là tôi lại bị chê tiểu thư dân thành phố yếu đuối. Thế rồi vì lý do bệnh nên tôi cũng kiếm cớ xin về thành phố sớm.
Tôi rất sợ về quê anh lần nữa, nghĩ tới việc lấy anh phải về đó tôi lại sợ. Song vì yêu anh, lại nghĩ bọn tôi làm ở thành phố phải năm thì mười họa mới về nên tôi cũng bỏ qua.
Nhưng lấy anh rồi, chuyện về quê còn kinh khủng hơn. Vợ chồng không được ra nhà nghỉ như hồi yêu nhau, chưa kể lễ giỗ lại phải tất bật chạy về lo.
Sợ nhất là có hôm về trúng ngày kinh nguyệt. Nhà có khách đông, mỗi ông uống xong say xỉn ra vườn đứng mỗi người mỗi góc. Vì tôi bị nhiều nên rất mệt muốn kiếm chỗ thay đồ tắm rửa cũng không có.
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Tôi sợ 2 cụ phật ý nên thôi không nói nữa. Tôi nói với anh thì anh hồn nhiên kêu anh sống trước nay như thế rồi, có sao đâu. Nếu 2 cụ không muốn thì thôi.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh khiến mỗi lần nghĩ về quê, tôi như gặp ác mộng (Ảnh minh họa)
Biết không nói được nên tôi lại chuyển qua dụ dỗ hai cụ xây nhà mới cho đẹp. Tiện thể tôi sẽ nói bác thợ xây dùm cái nhà vệ sinh. Hai cụ cũng ưng nhà mới, nhưng sợ bọn tôi mới đi làm không có tiền.
Tôi liền ráng dành dụm mỗi tháng gửi về cho cụ ít tiền để hai cụ để dành xây nhà. Có tiền hai cụ sợ mất nên rủ nhau đi mua vàng rồi bỏ túi đùm đùm bọc bọc trong người. Bình thường thì không sao nhưng hễ mỗi khi nghe bố chồng đi nhậu là tôi lại giật mình thon thót, sợ ông lại quen thói lột đồ vứt lung tung.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh. Giờ tôi phải nói sao cho hai cụ hiểu đây? Mọi người giúp tôi với!
Theo VNE
Đi tu nghiệp, vợ ở nhà ngoại tình với sếp Vợ bảo: "Anh là thứ gì mà dám nói tôi như vậy. Tôi có đi ngoại tình thì cũng là vì anh, tại anh không lo lắng cho tôi. 2 năm tu nghiệp, vợ theo trai Tôi còn nhớ rõ cái ngày mình nhận được quyết định ra nước ngoài tu nghiệp, cả tôi và vợ đều mừng rỡ thế nào. Vì được...