Người chị họ hiến đời mình để biến tôi thành đại gia
Nhìn chị thoi thóp trên giường bệnh, mạng sống chỉ còn tính bằng ngày bởi căn bệnh thế kỷ. Tôi chỉ biết kêu trời, bấy nhiêu năm chị tôi lăn lộn ở các quán bar, vũ trường để lấy tiền nuôi em rồi kết cục như thế này ư?
Tôi có người chị họ, nhưng trong tâm khảm, tôi coi chị như mẹ mình vậy. Cách đây mấy năm khi nhận được tin chị hấp hối, tôi bỏ công việc về với chị. Chị ra đi để lại cho tôi những bức thư viết bằng nước mắt nhưng chẳng hiểu vì sao chị lại không gửi. Tôi cứ ân hận rằng, giá như tôi biết trước có lẽ chị tôi đã sống thêm được vài năm nữa.
Tôi mồ côi cha mẹ từ năm lên 8 tuổi, khi còn đang ngồi trong lớp học. Bố mẹ tôi đi làm đồng thì bị tai nạn do một mảnh của chiếc máy bay lâm nạn rơi. Mẹ tôi chết ngay trên thửa ruộng đang cấy, cha tôi bị thương rất nặng được đưa vào trạm xá cấp cứu.
Lúc ấy, chị tôi tròn 18 tuổi là nữ hộ sinh của trạm. Chị ở bên cha tôi suốt hơn 2 tiếng đồng hồ trước khi ông tắt thở. Khi tôi được tin chạy về, chị ôm tôi vào lòng và nói: “Em ơi, chú thím mất rồi, khổ em quá”.
Bác bá tôi có 2 người con, anh cả bị tai biến não từ nhỏ, chị là chỗ dựa tinh thần duy nhất của 2 người già cả. Chị đón tôi về bên nhà bác bá, nhưng không hiểu sao tôi không ngủ, không ăn. Đến khi tôi ốm, trong mê sảng, chỉ đòi về nhà mình và gọi bố, gọi mẹ. 2 bác bảo:
“Bố mẹ nó thiêng lắm, cứ cho nó về nhà có khi lại khỏi”. Từ ngày ấy, chị về bên nhà tôi ở hương khói cho bố mẹ tôi và chăm tôi hàng ngày. Một thân chị chạy đi chạy lại 2 nhà. Đến năm tôi vào học cấp III, bác gái lại mất vì lao lực. Chị một mình phải nuôi cha già, người anh tàn phế và một cậu em họ là tôi.
Hàng ngày tôi ăn cơm với bác và chị, tối về nhà mình ngủ. Chị lớn lên trong đau khổ và nặng nhọc vì nghĩa, vì tình. Bao trai làng đến với chị nhưng chị chỉ cười và khất họ khi nào yên nhà mới nghĩ lấy ai.
Nhìn chị thoi thóp trên giường bệnh, mạng sống chỉ còn tính bằng ngày bởi căn bệnh thế kỷ. Tôi chỉ biết kêu trời, bấy nhiêu năm chị tôi lăn lộn ở các quán bar, vũ trường để lấy tiền nuôi em rồi kết cục như thế này ư?
Nhìn chị thoi thóp trên giường bệnh, mạng sống chỉ còn tính bằng ngày bởi căn bệnh thế kỷ. Tôi chỉ biết kêu trời, bấy nhiêu năm chị tôi lăn lộn ở các quán bar, vũ trường để lấy tiền nuôi em rồi kết cục như thế này ư?
Nói về vẻ đẹp của chị, tuy là gái quê nhưng chị tôi có nước da trắng hồng, đôi mắt xanh như nước hồ mùa thu. Mái tóc chị dài lắm, mỗi lần chị xõa tóc hong nắng trên thân tròn lẳn như có tấm nhung đen mềm mại trải đến tận khoeo chân.
Năm chị 22 tuổi, bố chị mất vì cú sốc quá lớn sau khi anh con trai lăn ra chết. Thế là, đầu chị tang nọ chồng tang kia, nỗi đau nọ chưa nguôi, nỗi đau khác lại ập đến. 2 chị em chơ vơ giữa cuộc đời, nương tựa, an ủi nhau mà sống…
Video đang HOT
Rồi những ngày sóng gió, bão táp ấy dần qua, sau khi giỗ đầu bác trai, chị bảo tôi: “Em ạ, có 2 chị em mình chỉ để một nhà ở thôi còn một cái bán đi lo việc”. Chị đón tôi về bên nhà chị ở, còn căn nhà của tôi bán cho một người dân miền xuôi lên xây dựng kinh tế.
Toàn bộ số tiền bán được chị đem gửi vào quỹ tiết kiệm. Mấy năm sau, một mình chị lo lắng toàn bộ việc chuyển mộ cho bố mẹ tôi, cho 2 bác và mộ anh cả. Tôi vào học những năm cuối cấp III, thấy chị vất vả quá mà tuổi thanh xuân cứ trôi đi vùn vụt, tôi nói sẽ nghỉ học để giúp chị, tạo điều kiện chị đi lấy chồng.
Chị nói rằng, cả họ còn mình tôi nên phải sống cho ra sống, phải trở thành con người tử tế và có danh phận ở cái làng này. Nghe chị, tôi lao vào học tập và năm ấy tôi đỗ đại học. Chị đưa tôi về tận Hà Nội nhập trường, lúc ra về chị căn dặn:
“Vì em, chị sẽ làm tất cả, miễn em phải học thật giỏi, đừng phụ công cha mẹ sinh thành”.
Học hành ở Hà Nội là một điều không dễ với những học sinh nông thôn như tôi, song chị vẫn gửi tiền hàng tháng cho đầy đủ. Tôi lo lắng nói rằng, để em đi làm thêm ngoài giờ học phụ cho chị. Chị gay gắt nói: “Trồng cây đã đến ngày hái quả, em không được làm việc gì khác ngoài học, tiền nong chị có cách lo”.
Hết năm thứ hai, chị khăn gói xuống tận Hà Nội gặp tôi. Chị tâm sự : “Chị đã bán hết nhà cửa để xuống nuôi em ăn học và tìm việc cho đỡ vất”. Là người quyết đoán, tôi nói thế nào chị cũng không nghe nên đành theo ý chị. 2 chị em thuê nhà dài hạn gần nơi tôi học.
Hôm sau, chị đi ra phố gửi số tiền mang theo. Đến trưa tan học về, thấy chị nằm vật ở giường, đôi vai rung lên bần bật. Nhìn thấy tôi, chị mếu máo:
“Hoàng ơi, chị bị kẻ cắp lấy hết tiền rồi, bây giờ chị em mình sống bằng gì?” Tôi thẫn người nghĩ thế là “xôi hỏng bỏng không”. Nhà cửa ở quê không còn, tiền nong mất hết, rồi đây 2 chị em biết xoay sở ra sao?
Mấy đêm chị không ngủ, ngày tôi đi học, chị lang thang ngoài phố. Một hôm chị hồ hởi khoe chị đã tìm được việc làm có thể sẽ đủ tiền 2 chị em sống. Vì quá mải mê việc học nên tôi cũng chẳng hỏi xem chị làm gì, ở đâu.
Từ hôm ấy, chị đi làm đêm, ngày nghỉ lo cơm nước cho tôi thật chu tất. Mấy tháng từ quê ra phố, chị tôi đã quen cuộc sống ở đây và ăn mặc cũng thay đổi. Gần 30 tuổi nhưng chị tôi cao ráo, người thon thả và khuôn mặt cũng khả ái nên trông chị như trẻ lại.
Một chút son, một chút phấn má thôi mà nhiều lúc tôi ngỡ chị là người mẫu. Tôi đỗ tốt nghiệp loại giỏi và bắt đầu tìm việc làm. Một ngày cuối năm chuẩn bị về Tết, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào một tập đoàn làm ăn có tiếng ở châu Âu.
Vui quá nhưng đọc lại những điều kiện của họ tôi hoảng sợ. Bây giờ lấy đâu ra khoản tiền 10.000 đô-la Mỹ nộp bảo lãnh ở ngân hàng. Tôi đưa giấy báo, chị tươi roi rói vì sung sướng. Chị kêu trời: “Em tôi thành đạt thật sự rồi, nếu cha mẹ còn sống đến giờ thì mát mặt lắm”.
Khi tôi nói đi tìm hãng khác, chứ mình lấy đâu ra khoản tiền lớn như thế. Chị nhíu mày an ủi: “Để chị tính”. Xong 3 ngày Tết ở quê, tôi trở lại Hà Nội, chị đón tôi ở ga và đưa tôi về một căn nhà 3 tầng rất đẹp trong một ngõ nhỏ.
Tôi ngó nghiêng nghi ngờ, chị đưa tôi tấm sổ đỏ mang tên một người đàn ông tôi chưa từng biết ở Hà Nội và tờ giấy xin sang tên cho chị ngôi nhà sang trọng này. Chị cười: “Em sẽ đủ tiền nộp bảo lãnh để đi nước ngoài, đừng lo!”.
Tôi băn khoăn và dồn hỏi chị, chị đáp ngắn gọn: “4 năm ở đây, chị đã làm mọi việc để có điều kiện cho em học hành. Chị không cướp của ai, không lừa của ai mà do mình lao động mà nên”.
Biết tính chị, tôi không hỏi thêm một lời nào nữa mà chỉ thầm khâm phục tài xoay sở của chị. Tôi sang châu Âu làm việc cho tập đoàn mình đã lựa chọn được 3 năm. Một lần đang chuẩn bị đi Roma ký hợp đồng thì tôi nhận được tin chị hấp hối, tôi bàng hoàng vội bay về.
Đến nhà, chị đã không còn ở đó, người chủ mới nói rằng chị đã đi đâu không rõ. Ngôi nhà này họ mua lại qua việc xử lý của toà án. Tôi linh cảm điều chẳng hay đã xảy ra. Khi đến toà án mới được biết người mua cho chị căn nhà này đã bị giam vì buôn bán ma tuý.
Tôi tìm đến trại tạm giam gặp người đàn ông đã mua nhà cho chị. 2 giờ đồng hồ ngồi với anh ta, tôi choáng váng không tin vào tai mình nữa. Hoá ra chị tôi đã làm mọi việc từ gái bán bia, gái nhảy rồi sa vào đường dây buôn bán cái chết trắng để có tiền cho tôi học hành, đi làm việc ở nước ngoài.
Khi tôi đến bệnh viện, nhìn chị thoi thóp trên giường bệnh, mạng sống chỉ còn tính bằng ngày bởi căn bệnh thế kỷ. Tôi chỉ biết kêu trời, bấy nhiêu năm chị tôi lăn lộn ở các quán bar, vũ trường để lấy tiền nuôi em rồi kết cục như thế này ư? Tôi ôm lấy chị nức nở và oán trách mình.
Chị cố nhoẻn nụ cười méo mó và thều thào: “Chị mãn nguyện lắm và tự hào về em!”. Chị nói với tôi được mấy lần như thế và tắt thở.
Đau đớn, căm giận, thương xót và xấu hổ ở tất cả trong tôi lúc này mà không nói với ai được. Người hộ lý đưa cho tôi chiếc túi rất sang của chị trước khi vào viện. Hoả táng chị xong, tôi ôm lọ tro về khách sạn và lục tung chiếc túi.
Một văn tự bán nhà tôi, nhà chị đã mờ màu mực. Những lá thư chị viết cho tôi khi xa cách, đúng hơn là cuốn nhật ký đời mình. Tôi đọc xong mới biết cả đời chị đã hy sinh hết thảy tuổi xuân, sự trinh trắng, tính mạng vì một đứa em họ đam mê học hành và vô tâm như tôi.
Khi kể cho vợ tôi nghe câu chuyện này, chỉ sợ cô ấy sẽ nhìn chồng mình bằng con mắt khác. Nhưng vợ tôi lại nói rằng: “Anh Hoàng ơi, chị ấy không sống cho riêng mình, đó là một người cao thượng nhưng chỉ tiếc đã lạc lối. Thời gian sẽ làm lành dần vết thương lòng của anh. Đừng mặc cảm nghe anh”.
Theo Người đưa tin
Tôi muốn lấy lại người đàn ông của đời mình từ tay vợ anh
Tôi càng quyết tâm lấy lại anh, vì thật ra từ đầu anh là của tôi, chỉ vì vô tình bị người ta cướp mất. Tôi không ngu ngốc để mất anh lần nữa.
Tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, xinh đẹp và có sự nghiệp riêng, luôn tự nhủ sẽ không làm kẻ lụy tình, thế mà hơn 10 năm qua vẫn không quên được người đàn ông đó. Tôi quen anh khi học chung ở đại học Ngoại thương, anh hơn tôi 4 tuổi và đang học lấy bằng hai. Anh vừa học vừa dạy kèm kiếm thêm thu nhập, còn tôi là cô sinh viên 18 tuổi.
Ngày đó quan hệ nam nữ trong sáng, giữa chúng tôi chưa hề nắm tay, cũng chưa ai trao nhau lời yêu, cứ âm thầm đi bên nhau như vậy cho đến mấy năm sau khi ra trường. Cuộc sống xa quê, tự mình phấn đấu vượt lên hoàn cảnh và số phận đã khiến tôi khâm phục ý chí của anh rồi yêu anh lúc nào không hay. Tôi biết anh là mẫu đàn ông mình muốn lấy làm chồng: giỏi, đầy nghị lực và lòng tự trọng, cương trực nhưng vô cùng ấm áp. Nhưng là con gái nên tôi đành đợi anh mở lời trước, với lại cũng kiêu hãnh khi bản thân thuộc hàng hoa khôi và được bao người săn đón.
Anh ở bên giúp tôi học, làm thùng rác cho tôi trút những nỗi buồn vô cớ, thỉnh thoảng mua cho tôi những món quà nhỏ khi lãnh lương chứ không thể đưa đến những nơi xa hoa vì gia đình anh rất khó khăn. Ra trường chúng tôi ít gặp nhau hơn nhưng lâu lâu vẫn đi cà phê. Tôi nhiều lần cố ý làm cho anh ghen khi đi ăn với những anh công tử con nhà giàu, vậy mà anh không phản ứng. Tôi bắt đầu thấy nản nhưng vẫn tin anh sẽ ở bên mình cả đời nên đã chủ quan. Đến một ngày anh gọi báo sẽ sang định cư ở nước ngoài. Trái tim tôi vỡ vụn khi biết anh đi diện kiến hôn thê và sẽ làm đám cưới với người con gái đang sống ở đó. Tôi không nghĩ anh lấy vợ vì vật chất bởi bản tính anh sống rất trách nhiệm, tự trọng; nếu muốn giàu sang anh đã lấy cô học trò anh dạy kèm vì cha mẹ cô bé đó luôn tìm cách gán ghép, thậm chí xin việc giúp anh, thế mà anh không hề dao động.
Tôi đôi lần nhìn thấy cách họ đón tiếp anh, hoàn toàn không giống thái độ đối với thầy giáo của con mình mà là đối với một người khách quý. Còn tôi giờ đã 34 tuổi, một trưởng phòng của công ty nước ngoài, được đi nhiều nơi trên thế giới, càng xinh đẹp hơn xưa, đã thử qua một vài mối tình nhưng không đi đến đâu vì bóng anh quá lớn. Tôi không thể quên được ánh mắt đen láy và nụ cười giòn tan như át cả không gian và thời gian của anh. Sau này khi có Facebook, tôi âm thầm tìm kiếm anh. Mừng cho hạnh phúc của anh bao nhiêu, tôi đau đớn bấy nhiêu khi giờ đây anh đã là một người đàn ông có sự nghiệp và gia đình đủ đầy.
Cuối cùng tôi quyết định đi du lịch đến nơi anh đang ở, hy vọng một lần gặp lại để giải thoát trái tim mình; nhưng tôi đã lầm. Khi vừa nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc xe hơi, nở một nụ cười đón tôi ở sân bay, vẫn khí thái rạng ngời ngày nào, giờ thêm nét phong trần của thời gian và sự tự tin của một người đàn ông thành đạt thì tôi biết cả đời này sẽ bị anh cầm tù. Lúc đó tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt và dúi đầu vào bờ vai cao rộng kia để khóc cho thỏa lòng, sẽ đấm vào ngực anh để cho anh biết hơn 10 năm qua anh đã làm tôi đau đớn thế nào, nhưng chân tôi không lết nổi cho đến khi anh đưa tay ra đỡ lấy hành lý.
Anh nghỉ phép hai tuần đưa tôi đi chơi, ăn uống, mua sắm như muốn bù đắp lại cho tôi những ngày còn nghèo khó, đó là hai tuần hạnh phúc nhất của tôi. Đến một ngày anh đưa tôi về giới thiệu với vợ anh dù tôi nhiều lần từ chối. Anh bảo vợ anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối, tôi không đến không được. Bữa tiệc cũng có thêm vài người bạn khác của hai người. Vợ anh không đẹp sắc sảo cũng không ăn nói sắc bén được như tôi, nhưng công bằng mà nói cô ấy có nét đài các dễ thu hút đàn ông, cử chỉ khoan thai và lời nói cũng nhẹ nhàng, nhưng với phụ nữ như tôi thì thấy có cái gì lành lạnh khó gần. Thảo nào anh từng gợi ý với tôi là khi bên cạnh vợ, anh luôn chú ý hành động và lời nói của bản thân.
Tôi thấy hai đứa nhỏ, dù đang mè nheo, chỉ cần thấy ánh mắt của mẹ là nhất nhất làm theo. Trái tim tôi đau thắt khi nhìn anh chăm sóc vợ. Trước khi về lại Việt Nam, hai chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Tôi hỏi anh sao vội lấy vợ, anh từng yêu tôi và hiện tại xem tôi là gì của anh? Anh kể vợ anh sống ở nước ngoài nhiều năm nên có những tính cách mộc mạc, lạc quan, chủ động mà anh thích. Vợ cầu hôn anh trước khi hỏi anh có muốn sống đến già với cô ấy? Anh nói tôi là kỷ niệm, còn vợ anh là một phần thân thể không thể thiếu rời. Anh bảo ở bên vợ thấy bình yên và niềm kiêu hãnh (không thấy lý do vì yêu).
Tôi nhận ra anh đang thương hại và mang ơn vợ chứ không phải yêu khi buột miệng nói ước chi trong cư xử hàng ngày vợ anh được 1/10 sự góc cạnh và dữ dằn như cô ấy ở trong công việc. Đằng này vợ anh quá tĩnh, chẳng biết ghen, chẳng giận hờn, trách móc hay đòi hỏi gì, càng ít bộc lộ cảm xúc nên nội tâm của cô ấy anh chưa hề chạm đến được. Phải chi anh là người bạc tình thì tôi đã dễ dàng buông bỏ, đằng này anh vẫn thế, sống có trước có sau cho nên dù còn yêu tôi thì anh chỉ quan tâm trong khoảng cách chừng mực, và dù không còn yêu vợ (tôi dám chắc như thế) anh vẫn bên cạnh.
Tôi càng quyết tâm lấy lại anh, vì thật ra từ đầu anh là của tôi, chỉ vì vô tình bị người ta cướp mất. Anh đã dạy cho tôi một bài học đắt giá trong đời "muốn hạnh phúc phải đấu tranh", tôi không ngu ngốc để mất anh lần nữa. Điều tôi băn khoăn duy nhất trong lúc này là hai đứa bé con. Vợ anh tôi không quan tâm nhưng ngược lại hai đứa nhỏ đáng yêu vô cùng, chúng xinh xắn, hoạt bát và lém lỉnh, đặc biệt rất giống anh. Tôi không tin vào cái gì gọi là "nhân quả" vì nhan nhản quanh tôi đầy những người đến sau còn được đối đãi tử tế hơn người đến trước. Tôi đủ bản lĩnh để biết mình đang làm gì, không muốn nhận những lời chửi bới hay giáo huấn sáo rỗng, cái tôi muốn nghe là kinh nghiệm làm mẹ kế. Tôi không muốn tình yêu khó khăn mới tìm lại được có thể vì con chung, con riêng mà tan vỡ. Anh chị nào đang làm cha mẹ kế xin chia sẻ những vấn đề đã trải qua giữa mẹ kế con chồng? Xin cám ơn.
Theo VNE
Choáng váng khi biết chồng nói với người tình vợ là "chị họ" sống nhờ "Chị là chị họ anh H, ở nhờ nhà anh ấy đúng không? Em là người yêu anh H. Anh ấy kể nhiều với em về chị. Em thương hoàn cảnh hai mẹ con chị lắm...". Chị lấy chồng được 5 năm và đã có một cô công chúa nhỏ 3 tuổi. Anh thuôc mâu ngươi thương yêu con vô cung. Con thường...