Người buông tay trước chưa hẳn là người chiến thắng, người quên sau mới là kẻ thất bại
Hôm nay, tôi níu kéo anh, tôi cho anh và tôi cơ hội cuối cùng để trở về bên nhau. Anh đã không chấp nhận, anh đã hết tình cảm với tôi. Và rồi tôi nhận ra: Người buông tay trước chưa hẳn là người chiến thắng.
Tôi đã buông tay anh, kết thúc cuộc tình dài 5 năm trước sự hoảng hốt của gia đình và bạn bè. Mối tình của chúng tôi luôn được ngưỡng mộ cho đến ngày kết thúc. Tôi buông tay anh vì những hứa hẹn ngày trước tôi không thể đợi thêm, buông tay vì gia đình anh đâu mến thương tôi. Buông tay mà anh đâu biết điều đó khó khăn với tôi đến nhường nào khi ngày ngày chịu đựng sự dày vò, chỉ trỏ của mọi người và hơn hết là phải diễn thật đạt cái vai trò là người hết yêu trước mặt anh.
Khi người tôi yêu níu tôi lại nhưng nhất định tôi phải buông tay. Tôi đã từng nói với anh rằng sau này dù có hàng ngàn lý do để chia tay thì chỉ cần một lý do duy nhất là chúng ta còn yêu nhau thì nhất quyết không được buông. Lớn lên tôi mới hiểu rằng, yêu thôi chưa đủ…
Anh suy sụp hoàn toàn, nhìn anh tim tôi luôn thắt chặt nhưng vẫn phải nén lòng để diễn thật tốt trước mặt anh. Tôi tìm một người mới để thay thế anh, cho lý do để anh có thể mạnh mẽ mà quên tôi. Nhưng tôi quên mất rằng, mình không có lý do để quên anh. Hằng ngày khi phải đối diện với bất cứ điều gì thì hình ảnh của anh lại xuất hiện. Tôi cố quên nhưng trong cơn say hay những phút yếu lòng tôi lại gọi tên anh và lục tìm mọi thứ về anh. Hình ảnh của anh, của chúng tôi trên facebook tôi đều tải về máy rồi lại xoá đi. Ngắm rồi khóc rồi lại cười
Video đang HOT
Ngày hôm qua tôi biết anh đã quen người mới, nỗi đau lại trào lên nhưng tôi đâu thể làm được gì? Tôi đâu thể trách anh khi những gì anh làm cũng chỉ là quen người mới khi bị tôi bỏ rơi…
Tôi tự hỏi mình vì sao? Vì sao yêu thôi là chưa đủ? Vì sao tôi lại hành động như thế, tôi buông tay để rồi giờ khóc thầm một mình khi biết anh hạnh phúc bên người mới? Tôi đã hy vọng tất cả chỉ là thử thách trong tình yêu nhưng sao xa quá. Tôi và anh hai người yêu nhau nhưng tại sao lại đẩy nhau ra xa quá? Có phải duyên số đã định không? Thật sự, yêu thôi là chưa đủ…
Hôm nay, tôi níu kéo anh, tôi cho anh và tôi cơ hội cuối cùng để trở về bên nhau. Anh đã không chấp nhận, anh đã hết tình cảm với tôi. Và rồi tôi nhận ra: Người buông tay trước chưa hẳn là người chiến thắng. Người quên sau mới là kẻ thất bại.. Tôi buông tay nhưng vẫn còn yêu, anh đau khổ như mất hết tất cả. Tôi bắt anh quên tôi và khi anh quên được tôi lại là lúc tôi nhớ anh da diết.
Những ai đang yêu và sau này yêu hãy nhớ nhé, đừng thử buông tay khi chưa hết yêu. Không làm được đâu, sẽ đau lắm đấy. Tôi xin lỗi con tim vì làm mình thương tổn, xin lỗi người mới vì xem anh là người thay thế. Xin lỗi mọi người vì đã để tất cả phải tiếc nuối. Xin lỗi anh vì tất cả. Tôi vẫn sẽ đợi anh. Tình đầu của tôi!
Theo Robin/Phununews
Biết yêu sai người mà vẫn cố chấp thì thật đáng trách!
Mù quáng thì có vẻ quan trọng hóa. Ngốc nghếch thì lại không hợp lí... Đó chính là những ai khi biết mình đang đi sai hướng yêu sai người nhưng vẫn cố chấp mà đi..
Với những người đi sai đường, họ cứ đi mà không biết mình sẽ làm những gì, đang đi tới đâu và không biết nên đi với ai. Họ cứ đi thế thôi, cái sai của họ là không có mục tiêu cho bản thân nhưng họ biết quay đầu lại và chọn con đường khác để đi.
Nhưng, với những ai biết sai đường mà vẫn cố chấp thì thật đáng trách. Yêu người không yêu mình mà vẫn cố chấp dõi theo, yêu người đã có gia đình mà vẫn cố chấp giành lấy, yêu người quá đa nghi mà vấn cố chấp ép mình bị bó buộc, yêu người quá gia trưởng mà vẫn chấp nhận hạ thấp mình nghe theo... Là sai! sai đường, sai người, sai cả với bản thân!
Ai cũng đều biết rằng bản thân có cuộc sống của riêng mình, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, có quyền yêu thương và được trân trọng. Vậy tại sao lại để bản thân chịu sự thiệt thòi khi mình có quyền chọn con đường khác tốt đẹp hơn? Việc chọn sai đường không đáng trách nhưng biết là sai đường mà còn cố chấp thì thực sự là đáng trách. Chúng ta sống để hạnh phúc chứ không phải sống để chật vật với những lo toan xã hội hay với những vằn vặt với hạnh phúc của bản thân. Con đường ấy có thể không trải đầy hoa hồng nhưng nhất định phải là con đường chúng ta thực sự muốn đi, đừng ép mình đi trên con đường mà bản thân biết nó sẽ đi đến ngõ cụt mà không hề có đường quay lại.
Cố chấp là cứng nhắc, cố chấp là ngang ngạnh và cố chấp là việc đem niềm hạnh phúc của bản thân trao vào tay người khác. Thử nghĩ xem có ai đi đem cảm xúc của mình phụ thuộc cho người kia chỉ vì mình quá yêu họ, nếu hôm nay họ còn bên ta thì ta thấy đánh đổi như vậy là xứng đáng còn ngược lại thì sao? Chẳng phải họ cũng quay lưng đi vọn vẹn một câu xin lỗi và bỏ mặc ta với vô vàn vết thương hay sao?
Tình yêu không toan tính là tình yêu xuất phát từ con tim, từ những gì chúng ta thực sự muốn người kia được hạnh phúc, có một nguyên tắc cho những đôi yêu nhau đó là đừng hi sinh quá nhiều. Hi sinh nhiều sẽ đi kèm với hi vọng cũng nhiều, mà hi vọng nhiều thì càng dễ thất vọng, quá thất vọng sẽ gây tan vỡ...
Thật ra, ai cũng phải yêu để con tim được sưởi ấm qua những ngày mưa, được che chở cho nhau qua những ngày giông bão và tựa vào nhau vào những ngày nắng đẹp đến bình yên. Nhưng đừng yêu sao đến con tim chai sạn và tâm hồn trở nên cố chấp, nếu như thế thì dù con đường ấy có trải bao nhiêu hoa hồng cũng là không dành cho chúng ta, những con người bất chấp khi yêu.
Theo st/Phununews
Tim tôi như thắt lại khi đọc dòng chữ vợ viết trước ngày bỏ đi cùng gã đàn ông ấy Cho đến cuối cùng thì tôi vẫn là người thất bại thảm hại, bao nhiêu năm nay tôi hết lòng với cô ấy rút cuộc cũng chẳng mang lại kết quả gì. Tôi quen Phương khi em đã có người yêu, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm tôi dành cho em cả, thậm chí tôi còn thấy em thu...