Ngưng chỉ trích để ‘bảo tồn’ hạnh phúc gia đình
Đôi khi, ta nên lắng lòng lại, kìm nén cơn giận, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu và cảm thông hơn.
Đêm, ánh đèn le lói từ những ô cửa sổ dần tắt, chỉ còn nghe tiếng gió thi thoảng gọi nhau ngoài kia. Con trai cũng đã ngủ say, lâu lâu lại cười lên thành tiếng. Vợ chồng tôi cùng ngắm nhìn và tận hưởng khoảnh khắc đáng yêu ấy.
Chỉ trích nhau không giúp giải quyết được vấn đề mà còn làm tổn thương người khác, dẫn đến không còn tôn trọng nhau. (Ảnh minh họa)
Khi thật khuya rồi, gạt bỏ hết mọi công việc và bộn bề cuộc sống, chúng tôi mới dành thời gian cho nhau. Anh thường kéo đầu tôi kê lên cánh tay mình và vòng tay qua eo ôm tôi. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những chuyện vui trong ngày và những bài học nhỏ mình học được từ cuộc sống.
Video đang HOT
“Hôm nay ba có gì hay kể cho mẹ nghe không?”. Và cứ thế, tôi lắng nghe cho đến khi câu chuyện của anh kết thúc, lâu lâu góp thêm vài lời. Có những đêm, tôi hỏi chồng: ba có muốn mẹ thay đổi, cải thiện điều gì không? Ban đầu, anh chỉ ậm ừ bảo, không, ba chỉ cần mẹ cười nhiều hơn, bớt nghĩ tiêu cực hơn. Rồi anh ôm tôi chặt hơn, hôn nhẹ lên má hoặc tóc tôi.
Có lần, anh cũng hỏi lại tôi câu đó. Chỉ chờ có thế, tôi bắt đầu thủ thỉ: mẹ muốn ba dành thời gian cho vợ con nhiều hơn chút nữa, dù ba rất thương hai mẹ con rồi. Ngày cuối tuần, thay vì ra ngoài cà phê với bạn, lâu lâu ba hãy đưa hai mẹ con đi đâu đó, tới chỗ nào nhiều cây cối và không khí trong lành để nạp năng lượng và cho con trải nghiệm nhiều hơn. Mẹ cũng muốn ba uống rượu bia ít lại một chút, dù ba cũng không uống quá nhiều. Ba chơi với những người thành công nhiều, ba biết mà, hầu như họ không uống hoặc uống rất ít. Vì rượu bia lâu dần sẽ phá hủy thần kinh, khiến mình không được minh mẫn và rất hại sức khỏe, nên dành thời gian để đọc sách nhiều hơn.
Hồi trước, ba hay cả nể nhưng giờ khác rồi, ba phải biết yêu thương và chăm sóc bản thân mình. Mẹ tin là ba cũng có thói quen của những người thành công. Điều cuối cùng mẹ muốn ba làm, đó là hãy chia sẻ với mẹ nhiều hơn. Có thể những khó khăn ba đang gặp, mẹ không giúp được, nhưng ít nhất, mẹ biết và thông cảm, để không trách lầm hoặc làm vấn đề thêm trầm trọng.
Sau lần đó, anh dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, mở lòng hơn. Anh hay tâm sự với tôi về công việc và các mối quan hệ. Thực ra, ông chồng nào cũng thích sự ngọt ngào, nhẹ nhàng, tôi nghĩ thế. Và muốn điều gì đó từ chồng, hãy nhỏ nhẹ đề nghị. Đa phần, chúng ta có thói quen không chịu nói ra điều mình muốn, cứ giữ trong lòng và chờ chồng đoán biết được để làm. Nhưng đàn ông không phải ai cũng đủ tâm lý, tinh tế và đủ bình an để biết điều chúng ta muốn. Khi chúng ta không có được điều mình muốn, lại cảm thấy ấm ức. Lâu dần, những cảm xúc ấy tích tụ thành năng lượng xấu, một ngày nào đó sẽ giải phóng bằng trận cãi vã hoặc hành động thiếu suy nghĩ.
Một lần, chồng tôi đề nghị: vợ chồng mình thỏa thuận không được chỉ trích nhau, được không mẹ? Dĩ nhiên, tôi đồng ý. Bởi vì, chỉ trích nhau không giúp giải quyết được vấn đề mà còn làm tổn thương người khác, dẫn đến không còn tôn trọng nhau nữa.
Khi chồng thất bại hoặc gặp khó khăn trong công việc, chúng ta trách móc, chì chiết, nào là thấy chưa, tôi đã bảo rồi không nghe, bao nhiêu của cải đổ sông đổ biển hết. Hay đơn giản im lặng với vẻ mặt thảm hại cũng làm chồng cạn hết năng lượng. Trước đây, tôi cũng thường đưa mình vào thế nạn nhân, rồi ngồi than thở. Nhưng giờ, tôi học cách nhìn mọi thứ tích cực. Thay vì chỉ trích chồng, tôi động viên và khích lệ anh, xem như đó là học phí để mình có được kinh nghiệm cho lần sau.
Cũng phải thấy rằng, có lúc chúng ta sẽ thất bại, gặp khó khăn, nếu những người thân yêu quay lại chỉ trích, chì chiết thì chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào?
Đôi khi, ta nên lắng lòng lại, kìm nén cơn giận, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu và cảm thông hơn. Với tôi, đó là cách để giữ lửa gia đình, để vun vén hạnh phúc và là nền tảng cho con có môi trường phát triển tốt nhất. Và để sau này, con không đi vào vết xe đổ của mình.
Theo phunuonline.vn
Tôi thấy mình bị rẻ rúng khi luôn phải xuống nước với chồng
Để giữ gia đình khỏi lạnh lẽo, tôi luôn làm hòa với chồng. Anh không biết tôi cảm thấy mình bị rẻ rúng và không được coi trọng.
Ảnh minh họa
Tôi 32 tuổi, chồng hơn 7 tuổi, chúng tôi cưới nhau cách đây 8 năm, xuất phát từ tình yêu (hoặc ít nhất là tôi nghĩ như thế), đến nay đều có sự nghiệp tạm ổn định, con cái đủ nếp tẻ. Vấn đề là đến giờ tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn cứu vãn hạnh phúc gia đình. Chồng tôi nói rằng anh rất đàng hoàng dù trước đây anh từng qua lại với gái bán hoa khi tôi mang bầu và sinh bé đầu lòng, chỉ sau 6 tháng cưới nhau. Tôi đã tha thứ chuyện đó nhưng thật tâm chưa bao giờ quên. Chúng tôi cả tháng không nói chuyện với nhau là bình thường, chỉ cần có vấn đề gì vướng mắc trong cuộc sống tôi chia sẻ với anh, còn sau đó chúng tôi sẽ im lặng.
Ví dụ như anh giấu tôi mua đồ đạc cho bố mẹ và vợ chồng em trai, nhưng khi con tôi sang chơi hỏi đồ ai mua thì ông bà nói là ông bà mua. Tôi biết chắc chắn anh mua và chỉ muốn nói mình không có ý kiến gì, anh sắm đồ bên nhà ông bà sao cũng được, nhưng vợ chồng nên chia sẻ thông tin với nhau. Hơn nữa ông bà cũng nói với con tôi không hề đúng sự thật. Tôi không muốn trong gia đình mà phải giấu như vậy. Anh không nói gì, im lặng vài tháng, không bao giờ đả động đến vấn đề này chứ tôi chưa dám mong anh biết nhận lỗi. Cuối cùng để giữ gia đình khỏi lạnh lẽo, tôi luôn là người làm hòa với chồng, nhưng anh không biết rằng tôi cảm thấy mình bị rẻ rúng và không được coi trọng. Nếu chồng cần tôi thì tôi đã không phải xuống nước trước những đợt lạnh nhạt vô thời hạn của hai người.
20/10 anh báo mất điện thoại và không dành một chút thời gian nào cho vợ con. Anh đi nhậu chúc mừng đồng nghiệp cơ quan, mua tặng bản thân anh chiếc điện thoại đời mới nhất (trong khi thật sự hàng tháng tôi phải co kéo chi tiêu gia đình hợp lý). 8/3 vừa rồi anh cũng tự tặng anh chiếc đồng hồ ưng ý nhất. Còn tôi, vẫn được quà, luôn là những bó hoa dài còn nguyên lá mua cả chục ngoài chợ chứ không lung linh như bó hoa ở tiệm. Tôi sẽ tự cắm, tự lau dọn, đổ rác, nấu cơm, dạy con học, đón con, ngoại giao chúc mừng cô giáo, đi làm, ăn trưa một mình vì chồng nói bận đi chúc mừng với cơ quan (mà cơ quan đã tổ chức trước đó một ngày, tôi không tin lý do anh nói, như tôi đã nói ở trên, chuyện anh gái gú tôi tha thứ nhưng rất khó quên).
Tôi không hiểu người đàn ông bên đời mình, mang lại cho mình 2 đứa con và đóng góp chi phí sinh hoạt đã đủ gọi là hạnh phúc chưa? Một mình tôi chịu gồng gánh cả cảm xúc lẫn chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình thì có phải tôi đã tự làm khổ mình trong cô đơn không? Nhiều đêm tôi không ngủ, không biết mình có nên chia tay chồng để đỡ mệt mỏi khi sống chung không. Tôi rất thương các con nếu bố mẹ chia tay, nhưng cũng rất tủi thân và mệt mỏi với người chồng như vậy. Các bạn có lời khuyên nào giúp tôi? Tôi cảm ơn rất nhiều.
Theo docbao.vn
Người cũ của vợ tới tận nhà đòi đứa con vợ mới sinh, chồng vẫn bênh vợ chằm chặp và bí mật phía sau Anh cũng là con người mà, đâu thể cao thượng, bao dung với sự phản bội tới mức ấy. Nhưng anh có điều khó nói. Lòng anh chất chứa một bí mật mà anh không muốn nói cho ai biết, kể cả vợ. "Tôi thật chẳng hiểu sao một thằng đàn ông lại có thể hèn như anh! Biết rõ vợ đi ngoại...