“Ngủ với chồng chị rồi cũng không cướp được chồng chị đâu em ạ”
“Em dại thì em chịu thôi chứ chị chẳng tội vạ gì, anh ta cũng ấm cái thân, em đừng có mà kêu than hay mang lý do đó ra để bắt vạ chị. Chị quen rồi!”.
Nghe những lời nói đó của chị mà tôi nổi ra gà, giống như lời lẽ của người đàn bà ghê gớm, khiếp đảm nào đó. Tôi nói với chị về chuyện anh đã qua đêm với tôi, đã cướp mất đời con gái của tôi để hi vọng chị hiểu cho tôi, có thể chị sẽ buông tha anh và nhường anh lại cho tôi, hoặc là chị sẽ bỏ người chồng đó vì quá hận anh ta.
Nhưng không, chị đã không làm thế. Chị còn nói tôi với những lời lẽ xúc phạm, khó chịu. Chị bảo tôi: “Cô dễ dãi trao thân cho anh ta rồi thì bây giờ cô ngồi mà khóc, kể cả cô có bầu nhé, tôi cũng mặc kệ luôn, không bao giờ tôi nhường người đàn ông ấy cho ai khác, dù là tôi đã chán ngấy anh ta”. Có vẻ như chị đang cay cú, đang tìm cách trả thù tôi.
Ngày đó, tôi chưa biết anh là người đàn ông có vợ nên đã đem lòng yêu. Nhưng rồi, sau một thời gian quen biết nhau, anh đã nói với tôi rằng anh có gia đình, có vợ con rồi, lúc đó tôi đau khổ lắm! Nhưng tình yêu mà, ai biết được. Trước những lời nói ngọt ngào, sự dụ dỗ ngon ngọt của người đàn ông từng trải như anh, tôi đã bị cám dỗ. Tôi cứ yêu anh, cứ lao vào anh như một con thiêu thân vậy.
Ngày đó, nghe anh kể về chuyện gia đình, tôi đã tin anh. Dù rằng, trong đầu tôi luôn nghĩ, những gã đàn ông có vợ luôn dẻo miệng, tán tỉnh con gái vô lối. Nhưng tôi lại bị mê muội vì anh, bị ánh mắt hút hồn và những lời ngọt ngào làm trái tim tôi tan chảy. Tôi cứ yêu anh như vậy đến mất hồn, mất vía.
Ngày đó, nghe anh kể về chuyện gia đình, tôi đã tin anh. Dù rằng, trong đầu tôi luôn nghĩ, những gã đàn ông có vợ luôn dẻo miệng, tán tỉnh con gái vô lối. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau này, khi anh nói rằng, anh cần thời gian để lo chuyện gia đình rồi mới bàn tới mối quan hệ với tôi, tôi đã nghi ngờ tình cảm của anh. Anh nói cho tôi biết rằng, anh phải đợi vợ anh quyết định, đợi con anh lớn hơn chút nữa rồi anh sẽ cho tôi danh phận. Tôi vẫn cứ tin và chờ đợi anh như thế.
Rồi mãi không thấy anh có tin tức gì, tôi lo quá, vì ngày nào tôi cũng phục vụ anh, cơm nước cho anh. Khi anh chán nản thì lại đến bên tôi, tôi nhớ thương anh mà cũng không được gặp. Sau một thời gian, anh bỗng đến nhà tôi và nói lời chia tay. Anh nói xin lỗi tôi vì anh không thể nào ly hôn vợ, anh còn phải lo cho con anh. Lúc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi thật vọng vô cùng về người đàn ông tôi yêu. Vậy anh hứa hẹn với tôi làm gì, tại sao anh lại nói gia đình không hạnh phúc, anh muốn sống bên tôi.
Rồi tôi đánh liều, gọi cho chị với mục đích tố cáo anh, hi vọng khi biết anh ngoại tình, chị sẽ không tha thứ. Và có thể đó là cơ hội của tôi. Nếu như tình cảm của anh chị cũng nhạt, vì chuyện này, biết đâu chị sẽ bỏ anh.
Vậy mà, khi tôi nói rằng, tôi đã ngủ với chồng chị, thì lập tức chị phản hồi lại tôi một cách chua chát. Chị ấy bảo: “Em dại thì em chịu thôi chứ chị chẳng tội vạ gì, anh ta cũng ấm cái thân, em đừng có mà kêu than hay mang lý do đó ra để bắt vạ chị. Chị quen rồi!”.
Tôi choáng ván, cái câu &’chị quen rồi’ tức là chị đã chịu cảnh chồng đi ngoại tình từ rất lâu rồi. Hóa ra chị biết hết. Và hóa ra, anh không phải chỉ cặp với mình tôi, anh không chỉ hứa hẹn với mình tôi. Còn cả tá các cô gái đang chờ đợi anh, cả tá các cô gái vẫn tin rằng một ngày anh sẽ tới và đón họ về làm vợ, dù là vợ lẽ cũng được.
Anh là cái gì mà lại đi lừa những cô gái như chúng tôi như vậy, anh lợi dụng trái tim phụ nữ, anh thật bỉ ổi. Tôi quá cay đắng và nhục nhã khi chị buông những lời nói đó. Có lẽ, tôi đã yêu quá mù quáng và đây là cái giá mà tôi phải trả cho sự nông nổi của mình. Nghĩ lại chuyện giữa hai người suốt thời gian yêu nhau, tôi có chút tiếc nuối, nhưng tôi cũng chán nản lắm rồi. Giờ tôi phải làm sao, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi, cảm thấy đau khổ khi phải đối diện với chuyện này. Làm sao để tôi vượt qua đây?
Theo VNE
Ngày vẫn trôi về phía cũ
Em ngốc nghếch không chịu hiểu rằng Lọ Lem và hoàng tử chỉ có ở trong chuyện cổ tích, còn nơi em đang sống là hiện tại.
Sớm nay thức dậy, cơn gió lạnh bất chợt ùa vào phòng khiến cho lòng em lại ngổn ngang bao nỗi buồn vui xưa cũ. Em lật lại cuốn nhật ký nhỏ, trang giấy thơm ngày nào giờ đây đã phảng phất thứ mùi ố mốc của thời gian. Em vẫn có thói quen gìn giữ và nâng niu tất cả những món quà và những điều liên quan đến kỷ niệm. Có lẽ bởi vậy nên ngày hôm nay khi nhìn lại cuốn nhật ký, có biết bao nhiêu thứ cảm xúc chẳng thể gọi nên lời.
Hơn một năm đã trôi qua, ngần ấy thời gian không là dài những cũng chẳng phải quá ngắn, ấy vậy mà không biết vì lẽ gì em vẫn chưa thể quên anh. Đôi lúc em hay thầm ước ao rằng giá mà quá khứ của hai chúng ta bớt ngọt ngào đi một chút, nếu như vậy thì có lẽ ngày hôm nay dẫu cho vẫn còn buồn bã nhưng trái tim em đã chẳng bị nỗi nhớ kia dày vò.
Cuộc tình ấy bắt đầu đẹp biết bao nhiêu thì khi kết thúc lại trái ngang và đớn đau từng ấy. Có lẽ đó chỉ là môt giấc mơ, mà đã là giấc mơ thì không bao giờ có thể trở thành sự thực được và khi đã qua đi rồi thì người ta chỉ còn biết ngồi ở hiện thực để ngẩn ngơ tiếc nuối cho những gì vừa mới gặp trong mơ. Trong giấc mơ ấy anh là chàng hoàng tử nắm lấy tay cô bé Lọ Lem là em chạy tung tăng trên triền đê sông Hồng mùa hoa lau trổ bông trắng muốt. Trong giấc mơ ấy em cười hạnh phúc lắm, bởi vì ngỡ rằng mình đã may mắn tìm được tình yêu đích thực, tìm được chốn yên bình để trái tim nương náu đến hết cuộc đời.
Đôi khi kỷ niệm cứ tìm về khiến trái tim em nhức buốt (Ảnh minh họa)
Nhưng em ngốc nghếch không chịu hiểu rằng Lọ Lem và hoàng tử chỉ có ở trong chuyện cổ tích, còn nơi em đang sống là hiện tại, là chốn mà trước khi quyết định gắn bó với nhau thì người ta phải tính toan. Vậy là hai đứa mình chia tay nhau giống như cái lẽ đời nó vốn thế. Vậy là em chua chát hiểu ra bài học vỡ lòng của mối tình đầu dẫu đẹp nhưng lắm trái ngang.
Sau ngày mình chia tay, em một mình tự khóc, tự đau và rồi lại tự vuốt ve vết thương nơi ngực trái. Em cay đắng dõi theo hạnh phúc mới của anh, thứ hạnh phúc mà đã không còn xuất hiện bóng hình em. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được tất cả những cảm giác mà em đã phải trải qua kể từ cái ngày đen tối ấy, bởi dẫu cho khi bắt đầu anh yêu rất thật nhưng anh cũng nhanh chóng quên hết mọi ký ức một khi đã buông tay. Chỉ còn mình em tự đối diện với những kỷ niệm cứ thỉnh thoảng lại ùa về từ miền quá khứ. Hơn một lần em đã băn khoăn tự hỏi phải chăng khi yêu một người là ta đã trao cho người ấy cái quyền được làm tổn thương trái tim mình?
Hơn một năm đã trôi qua, những dòng chữ, những vần thơ trong cuốn nhật ký vẫn vẹn nguyên, duy chỉ có tình yêu nơi anh là thay đổi. Còn em vẫn đang học cách chấp nhận thực tại bởi vì dẫu có cố níu kéo thì cũng chẳng bao giờ em thay đổi được bất cứ điều gì. Em và anh giờ đã là hai con người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, chẳng bao giờ có thể chạm được vào nhau.
Chỉ còn mình em tự đối diện với những kỷ niệm cứ thỉnh thoảng lại ùa về từ miền quá khứ (Ảnh minh họa)
Sớm nay gió lạnh tràn về hòa cùng nỗi nhớ anh càng khiến cho lòng em trở nên tê buốt. Em cố gắng nén tất cả những cảm xúc trong trái tim bé nhỏ của mình lại và gói ghém tất cả những kỷ vật cũ mang cất đi. Có lẽ đó là cách duy nhất để nỗi buồn, để quá khứ thôi không trở về ám ảnh con tim và khiến em càng trở nên tội nghiệp. Giá mà những ký ức kia cũng chỉ là những nét bút chì để em có thể dễ dàng tẩy xóa chúng đi thì hay biết mấy, nếu vậy thì mọi thứ đã trở nên thật dễ dàng.
Rồi sau này nhất định em sẽ gặp được một người con trai yêu em thật sự, người mà có thể sẵn sàng hy sinh và làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho em. Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ em quên được mối tình đầu mộng mơ nhưng cũng nhiều ngang trái ấy. Em không biết phải làm sao để những ngày tiếp theo trong cuộc đời mình không còn trôi về phía cũ, không biết phải làm sao để hình bóng anh thôi lẩn khuất trong những ngõ ngách ở trong trái tim mình.
Theo VNE
Nếu một ngày ta chán nhau... "Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim". Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... Hai, ba hôm nay cứ 22h là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện...