“Ngủ thêm một chút nữa đi em…”
Anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi, kéo chiếc chăn mỏng lên ngang vai tôi rồi thủ thỉ: “Ngủ thêm chút nữa đi em…”.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi, kéo chiếc chăn mỏng lên ngang vai tôi rồi thủ thỉ: “Ngủ thêm chút nữa đi em… “. Trái tim tôi dường như lỗi nhịp, cơ thể dường như rã rời vì sung sướng, đôi mắt tôi cứ thế lần theo từng hành động của anh. Anh nhẹ nhàng kéo chiếc màn mỏng, che vội ánh sáng ban mai đang chiếu thẳng vào giường nơi tôi nằm. Rồi anh tiến đến cạnh giường của con trai, đôi mắt anh ánh lên niềm vui sướng. Tôi có thể thấy điều ấy qua những cử chỉ nhỏ trên cơ thể của anh. Chân anh quỳ gối, tay anh đặt lên má con, ngón trỏ của anh vuốt nhẹ lên mái tóc non tơ của con… Và sau tất cả những điều đó, anh nhẹ nhàng đặt lên trán con một nụ hôn khẽ.
Tôi lịm đi vì sung sướng, bởi những tưởng điều ấy tôi không thể thấy ở nơi người chồng của mình. Tôi lấy tay véo lên má mình để xác nhận đó là sự thật hay chỉ là cơn mơ. Và tôi chợt hốt hoảng khi chồng kề bên tự bao giờ: “Là sự thật đấy, em không nhất thiết phải làm mình đau!” – Anh nói khẽ vào tai tôi, mơn trớn đôi bờ môi của tôi rồi nhón bước như không muốn để lại một thanh âm nào. Tôi như chết nửa hồn…
Tôi chợp mắt một chút, và khi mở mắt ra, tôi thấy bữa sáng đặt lên bàn tự bao giờ. Ly nước ép cà chua, bát cháo thịt bò nấu với nước xương tôi ninh cả đêm qua gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường. Tôi đưa mắt nhìn sang bên giường con và nước mắt tôi chực trào. Anh đang chơi đùa với con, thay áo quần cho con và cười với con… Tôi áp tay lên ngực mình, trống tim đập thình thịch.
Khi ánh nắng giêng hai lên bên mép hờ của cửa sổ, tôi giật mình tỉnh giấc. Cảm giác hạnh phúc vây lấy tôi sau những gì tôi cảm nhận được. Tôi nhìn sang cạnh bàn ăn bên giường, bát cháo thịt bò và ly nước ép không còn đó, tôi đoán chắc anh đã mang chúng xuống bếp vì tôi ngủ dậy quá trễ. Tôi đến bên giường con trai, bộ áo quần hôm qua con mặc vẫn còn trên người con, tôi trấn an mình: “anh lại thay nhầm áo cho con rồi”.
Tôi bước xuống bếp, nồi nước xương hầm bò tôi hầm khuya qua vẫn còn ngang mép nồi, những quả cà chua tôi mua hôm qua vẫn còn nằm gọn trong hốc tủ. Bồng con, tôi chạy quanh nhà tìm anh, và chợt giật mình khi thấy anh nằm vật vờ trên ghế sô-pha. Tôi bước đến cạnh anh, cơ thể anh nồng nặc mùi bia rượu. Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt tôi chợt rơi. Hóa chăng những điều tôi thấy chỉ là ảo tưởng, chỉ là giấc mơ… “Một kẻ bợm nhậu, lạnh lùng như anh sao có thể có những hành động tình cảm đến thế” – Tôi tự trấn an mình trong nước mắt…
Video đang HOT
Tôi với anh cưới nhau được 3 năm, sau đó cả hai cùng sinh một bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống vật chất của chúng tôi đầy đủ khi anh là kỹ sư công trình còn tôi là nhân viên của một ngân hàng nhỏ cạnh nhà. Năm đầu cưới nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi. Khi tôi hạ sinh cậu con trai kháu khỉnh, anh bắt đầu có những thay đổi rõ rệt. Anh đi làm về trễ hơn, và người anh lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu. Nhiều lần tôi hỏi anh có chuyện buồn gì sao không tâm sự với tôi, anh lại lơ tôi không trả lời. Tôi dò xét bạn bè anh, lịch trình của anh, nhưng ngoài bạn bè và những cuộc nhậu thâu đêm anh tuyệt nhiên anh không có biểu hiện nào của người đàn ông không chung thủy. Anh làm về luôn trong trạng thái say xỉn và gần như ít trò chuyện với mẹ con tôi, nhưng anh không bao giờ trách mắng tôi.
Tôi không biết phải làm sao để anh mở lòng với tôi, trực tiếp nói cho tôi nghe những tâm sự của anh. Cuộc sống gia đình cứ kéo dài hơn 1 năm trời như thế khiến tôi kiệt quệ, cô đơn ngay chính trong căn nhà của mình. Tôi phải làm gì đây?
Theo Ngoisao
Nỗi lòng của người đàn bà thèm "chuyện ấy"
Đàn ông thì hẳn rằng không ai là không biết đến ly rượu, chén chè, nhưng uống rượu để đến nỗi "bỏ đói" cả vợ lâu ngày thì quả là hiếm thấy. Vậy mà tôi lại đã và đang ở trong tình trạng có một người chồng như thế.
Thật là xấu hổ khi phải trải lòng mình bằng những câu chuyện tế nhị, khó nói của mình lên đây vào những ngày đầu năm mới, đặc biệt hơn nếu như ai đó không thông cảm sẽ lại cho rằng tôi là một con đàn bà đĩ thõa, hư hỏng và lăng loàn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến và ham muốn nhục dục. Nhưng không được trải lòng mình tôi cảm thấy bí bách.
Và càng sợ hơn, khi tôi nghĩ đến một ngày mình không thể chịu đựng thêm được sự "thiếu thốn" này mà làm càn thì người đời sẽ càng chê cười tôi nhiều hơn.
Ai chẳng biết một khi phụ nữ đã có chồng thì cái nhu cầu sex sẽ là không thể thiếu trong đời sống, nhất là những phụ nữ bước vào giai đoạn hồi xuân như tôi. Ấy vậy mà "năm thì mười họa" tôi mới được chồng để ý tới, cho dù anh ấy vẫn đi về thường xuyên trong ngôi nhà này và nằm cạnh bên tôi mỗi khi lòng tôi thấp thỏm chờ đợi, hồi hộp mong ngóng từng giây, từng phút.
Anh là người đàn ông hiền lành chịu khó, cũng biết thu vén gia đình và quan tâm chăm sóc vợ con. Phải nói rằng là mẫu người đàn ông lý tưởng của bất kỳ phụ nữ nào nếu như chỉ tiếp xúc qua quan hệ công việc, giao tiếp xã hội và kinh tế, chình trị...
Nhưng anh lại là người đàn ông tồi tệ nhất của cuộc đời tôi, người vợ luôn mỏi mắt chờ anh trong vô vọng để rồi lại một mình vò võ cô đơn trong đêm tối. Có những đêm tôi thức trắng không hiểu tại sao mình lại thế.
Hay mình không đủ hấp dẫn để anh để ý, hay tôi không làm anh "mãn nguyện",... nhưng tất cả đều không phải. Tôi tự tin về sự hấp dẫn và kỹ năng làm tình của mình. Nhưng vấn đề ở đây là chồng tôi.
Tôi chỉ buồn rằng anh ham hố rượu chè quá mức để "bỏ đói" tôi luôn trong tình trạng thiếu sex mỗi ngày (Ảnh minh họa)
Tất nhiên anh không phải loại đàn ông trăng hoa, bồ bịch đến quên đường về, mà anh luôn chung thủy với vợ, tôi tự hào và luôn tin tưởng anh ở điều đó. Chỉ có điều anh quá ham chơi, vui vẻ bên những chầu bia, ly rượu và những người bạn nhậu dù rằng tri kỷ, thân thiết hay mới quen khi gặp gỡ ngang đường...
Vì thế khi về đến nhà cũng là lúc người anh say mềm, không còn biết gì nữa, và nằm xuồng giường là chỉ có... ngủ.
Tôi chẳng biết thứ rượu chè có phải là bùa mê thuốc lú hay không nhưng đó là thứ thực sự hấp dẫn đối với chồng tôi, anh có thể ngồi cả ngày với thứ ma men ấy mà quên rằng có một người vợ, gia đình đang chờ đợi anh, không những vậy anh có thể thẳng thừng tuyên bố rằng chỉ có thể bỏ vợ, bỏ con và gia đình chứ không thể từ bỏ được rượu bia và những cuộc nhậu.
Chẳng những thế mà ngày nào cũng vậy anh vô tư dắt xe đi làm từ tinh mơ để có thể tranh thủ làm một vài ly trong bữa điểm tâm buổi sáng.
Tệ hại hơn là tất cả buổi chiều nào cũng vậy anh thường la cà quán xá để khi trở về nhà là lúc đã nửa đêm với một cơ thể nồng nặc mùi rượu và những lời nói lảm nhảm không đầu không cuối trong lúc say xưa...
Là một phụ nữ tôi cũng thấy bình thường khi có một người chồng uống rượu, nhưng tôi chỉ buồn rằng anh ham hố rượu chè quá mức để "bỏ đói" tôi luôn trong tình trạng thiếu sex mỗi ngày, mặc dù ngày nào tôi cũng gần gũi và nằm bên chồng, nhưng khi đó anh chỉ là một cái xác không hồn không hơn không kém.
Đôi khi nhu cầu sex của tôi lên cao đến đỉnh điểm của sự ham muốn mà sờ sang "súng ống" của chồng vẫn thấy cứ ngủ im tôi lại chạnh lòng.
Và tự nói với lòng mình rằng giá như có một người đàn ông nào đó có thể thay chồng tôi làm cái việc mà anh không hề muốn ấy tôi cũng đồng tình chấp thuận, không phải vì tôi hư hỏng, lăng loàn... mà cũng chỉ tại chồng tôi để tôi nhịn đói quá lâu ngày trong khi đó nhu cầu phụ nữ của tôi thì vẫn còn sung sức, mà thậm chí lại còn hưng phấn, cao trào nữa là đằng khác.
Giá như chồng tôi hiểu được phần nào những suy nghĩ phiền muộn của tôi mà chia đôi lịch giữa nhậu và "yêu vợ" thì có lẽ là tôi cũng đỡ cô đơn buồn tẻ hơn, tôi cũng không lên đây trải lòng mình chia sẻ câu chuyện thầm kín khó nói này. Và tôi cũng không phải luôn nơm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó tôi chia sẻ cả thân xác thôi cho một ai đó ngoài chồng.
Theo Phunutoday
Tuần trăng mật kinh hoàng và bí mật của chồng bị lộ tẩy Đến giờ tôi vẫn không thể quên được ký ức về tuần trăng mật kinh hoàng. Đối với nhiều người tuần trăng mật là những ký ức ngọt ngào nhưng với tôi đó lại là nỗi ám ảnh. Nghĩ đến những ký ức về tuần trăng mật khiến tôi không khỏi bàng hoàng. Vì dại dột và tin sẽ thay đổi được anh...