“Ngủ thêm chút nữa đi em…”
Anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi, kéo chiếc chăn mỏng lên ngang vai tôi rồi thủ thỉ: “Ngủ thêm chút nữa đi em…”.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi, kéo chiếc chăn mỏng lên ngang vai tôi rồi thủ thỉ: “Ngủ thêm chút nữa đi em… “. Trái tim tôi dường như lỗi nhịp, cơ thể dường như rã rời vì sung sướng, đôi mắt tôi cứ thế lần theo từng hành động của anh. Anh nhẹ nhàng kéo chiếc màn mỏng, che vội ánh sáng ban mai đang chiếu thẳng vào giường nơi tôi nằm. Rồi anh tiến đến cạnh giường của con trai, đôi mắt anh ánh lên niềm vui sướng. Tôi có thể thấy điều ấy qua những cử chỉ nhỏ trên cơ thể của anh. Chân anh quỳ gối, tay anh đặt lên má con, ngón trỏ của anh vuốt nhẹ lên mái tóc non tơ của con… Và sau tất cả những điều đó, anh nhẹ nhàng đặt lên trán con một nụ hôn khẽ.
(Hình minh họa)
Tôi lịm đi vì sung sướng, bởi những tưởng điều ấy tôi không thể thấy ở nơi người chồng của mình. Tôi lấy tay véo lên má mình để xác nhận đó là sự thật hay chỉ là cơn mơ. Và tôi chợt hốt hoảng khi chồng kề bên tự bao giờ: “Là sự thật đấy, em không nhất thiết phải làm mình đau!” – Anh nói khẽ vào tai tôi, mơn trớn đôi bờ môi của tôi rồi nhón bước như không muốn để lại một thanh âm nào. Tôi như chết nửa hồn…
Tôi chợp mắt một chút, và khi mở mắt ra, tôi thấy bữa sáng đặt lên bàn tự bao giờ. Ly nước ép cà chua, bát cháo thịt bò nấu với nước xương tôi ninh cả đêm qua gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường. Tôi đưa mắt nhìn sang bên giường con và nước mắt tôi chực trào. Anh đang chơi đùa với con, thay áo quần cho con và cười với con… Tôi áp tay lên ngực mình, trống tim đập thình thịch.
Video đang HOT
Khi ánh nắng giêng hai lên bên mép hờ của cửa sổ, tôi giật mình tỉnh giấc. Cảm giác hạnh phúc vây lấy tôi sau những gì tôi cảm nhận được. Tôi nhìn sang cạnh bàn ăn bên giường, bát cháo thịt bò và ly nước ép không còn đó, tôi đoán chắc anh đã mang chúng xuống bếp vì tôi ngủ dậy quá trễ. Tôi đến bên giường con trai, bộ áo quần hôm qua con mặc vẫn còn trên người con, tôi trấn an mình: “anh lại thay nhầm áo cho con rồi”.
Tôi bước xuống bếp, nồi nước xương hầm bò tôi hầm khuya qua vẫn còn ngang mép nồi, những quả cà chua tôi mua hôm qua vẫn còn nằm gọn trong hốc tủ. Bồng con, tôi chạy quanh nhà tìm anh, và chợt giật mình khi thấy anh nằm vật vờ trên ghế sô-pha. Tôi bước đến cạnh anh, cơ thể anh nồng nặc mùi bia rượu. Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt tôi chợt rơi. Hóa chăng những điều tôi thấy chỉ là ảo tưởng, chỉ là giấc mơ… “Một kẻ bợm nhậu, lạnh lùng như anh sao có thể có những hành động tình cảm đến thế” – Tôi tự trấn an mình trong nước mắt…
Tôi với anh cưới nhau được 3 năm, sau đó cả hai cùng sinh một bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống vật chất của chúng tôi đầy đủ khi anh là kỹ sư công trình còn tôi là nhân viên của một ngân hàng nhỏ cạnh nhà. Năm đầu cưới nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi. Khi tôi hạ sinh cậu con trai kháu khỉnh, anh bắt đầu có những thay đổi rõ rệt. Anh đi làm về trễ hơn, và người anh lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu. Nhiều lần tôi hỏi anh có chuyện buồn gì sao không tâm sự với tôi, anh lại lơ tôi không trả lời. Tôi dò xét bạn bè anh, lịch trình của anh, nhưng ngoài bạn bè và những cuộc nhậu thâu đêm anh tuyệt nhiên anh không có biểu hiện nào của người đàn ông không chung thủy. Anh làm về luôn trong trạng thái say xỉn và gần như ít trò chuyện với mẹ con tôi, nhưng anh không bao giờ trách mắng tôi.
Tôi không biết phải làm sao để anh mở lòng với tôi, trực tiếp nói cho tôi nghe những tâm sự của anh. Cuộc sống gia đình cứ kéo dài hơn 1 năm trời như thế khiến tôi kiệt quệ, cô đơn ngay chính trong căn nhà của mình. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gửi anh tình yêu của em!
Yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
"Cuộc sống thật đơn giản!" - Đấy là suy nghĩ của em trước khi chưa gặp anh, đơn giản từ mọi thứ và nỗi buồn là những điều tất yếu phải có trên cuộc đời này. Có lẽ những gì em có được, những gì em đạt được trong cuộc sống quá đơn giản. Từ việc học hành, bạn bè cho đến tình yêu, em luôn là người may mắn. Dù rằng cũng có những lúc suy tư về thân phận, về những khập khễnh trong cuộc sống... nhưng những buồn phiền thoảng qua ấy không đáng để một cô gái vô tư như em phải bận lòng.
Đến khi gặp và yêu anh là khi em phải đối diện với cuộc đời, với cuộc sống thực của nó và biết được rằng, cuộc sống này thật phức tạp làm sao! Từ ngày yêu anh đến nay cũng đã hơn một năm rồi anh nhỉ? Sau một năm nhìn lại, em nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều, từ nhận thức trong cuộc sống cho đến suy nghĩ, tình cảm... những ngày đầu yêu anh, em thật bướng bỉnh, em muốn giận dỗi anh lúc nào tuỳ thích, muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, muốn bắt lỗi anh thật nhiều để anh thấy được yêu em không đơn giản chút nào!
Vậy mà hôm nay em đã thay đổi, ngoài môi trường, hoàn cảnh tác động, anh là nhân tố quan trọng nhất làm thay đổi quan điểm sống của em. Dù không thể làm thay đổi được những gì thuộc về bản chất, nhưng anh cũng đã giúp em giảm được phần nào với bản tính bướng bình của em. Vì em biết tính cách của mình, càng phê phán em bao nhiêu thì em càng chứng tỏ tính cách của mình cho mọi người biết bấy nhiêu, em luôn bảo thủ quan điểm của mình vì em có nhiều lý do để chứng minh mình hoàn toàn đúng, chỉ có người em thực sự tin tưởng, thực sự yêu thương thật lòng mới "thuần hoá" được em...
Trải qua bao giận hờn, em nghĩ rằng anh sẽ rất mệt mỏi khi phải chiều chuộng em, vì có những lúc em đã khiến anh quá buồn phiền mà không thể nào tập trung vào công việc. Vậy mà chính anh đã làm cho em hiểu được rằng, em cần điều chỉnh mình như thế nào? Không phải để phù hợp với anh mà để làm hành trang vào đời giúp em đỡ vấp ngã hơn, dễ hoà mình hơn...
Cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi.
Có lần anh hỏi "Em yêu anh, em được gì không?", yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn! Nếu thiếu vắng anh, em sẽ thiếu đi một điểm tựa, một người tri kỉ, một người anh, một người bạn... và cả một tình yêu chân thành, trọn vẹn. Bên anh, em thoải mái kể chuyện vui buồn xảy ra hàng ngày như một người bạn, em vô tư cười nói, vô tư nhõng nhẽo như một người em gái của anh. Khi buồn em muốn được cùng anh tỉ tê ở một quán café nào đó, khi mệt mỏi rã rời anh là điểm tựa vững chắc của em... Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn khi em có anh bên cạnh!
Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi. Anh đến khi em đang đói một tình yêu, đói một điểm tựa... cuộc sống này để có một tình yêu chân thành, một người để tin tưởng thật khó nhưng có rồi để mất đi mới là điều đáng tiếc phải không anh? Em rất sợ, vì có những lúc chính mình cũng khó giữ được tình yêu của chúng ta, em sợ cái tính bướng bỉnh của em sẽ đánh mất đi tình yêu mà chúng mình vun xới bấy lâu nay... Mong sao, cái ngày ấy sẽ không bao giờ ghé thăm tình yêu của chúng mình.
Em tin anh yêu em rất nhiều, và không thể đặt lên bàn cân để cân tình yêu của ai lớn hơn, mỗi người có mỗi cách yêu, mỗi cách thể hiện khác nhau như anh từng nói. Nhưng chung quy lại vẫn có một điểm chung, vì thế dù anh ở xa em, em vẫn nhận ra được thời gian nào anh nghĩ đến em nhiều nhất, và thời gian nào anh tạm thời quên em đi.
Em biết trong lòng anh chưa và không bao giờ tính toán thiệt hơn hay bị phiền phức, vất vả... Anh chỉ muốn chia sẻ cùng em những lo toan, những gánh nặng mà em đang phải ôm mang. Em chỉ buồn vì mình chưa làm được gì cho anh và cảm thấy mình còn nợ anh quá nhiều tình nghĩa...
Những ngày ở bệnh viện xa anh là những ngày em nghĩ về anh thật nhiều. Em cần có những ngày như thế để nhìn lại tình yêu anh dành cho em, tình yêu em dành cho anh như thế nào. Em bỏ qua những lo lắng, những lo sợ điều không tốt sẽ xảy ra. Em thấy mình thật hạnh phúc khi yêu anh, khi có anh bên cạnh cuộc đời mình. Thời gian yêu nhau dù không nhiều nhưng cũng để lại nhiều niềm vui anh nhỉ?
Bây giờ đây khó khăn đang chờ em phía trước, nhưng sao em vẫn thấy con đường phía trước không đầy chông gai mà nó đang rộng thênh thang cởi mở đón em tiến bước bằng những bước đi mạnh mẽ hơn. Chỉ một mình em chăm sóc mẹ, biết bao nhiêu vất vả nhưng em vẫn thấy bình thường như mọi khi... tất cả vì có anh bên em, anh biết không?.
Em nói "mẹ cho em một hình hài, một cuộc sống đầy đủ. Ba cho em một nhân cách và bây giờ anh gọt giũa nhân cách ấy cho hoàn thiện hơn", đúng không anh?
Theo VNE
Khi bị vợ làm cho... mất mặt Xinh đẹp lại làm ra nhiều tiền hơn chồng, tâm tính Mai dần thay đổi. Từ dịu dàng, nết na cô trở thành người vợ chanh chua, đanh đá, cô đành hanh... Mai và Việt quen, yêu nhau khi đang là sinh viên. Tính đến bây giờ, thời gian họ kết hôn chưa lâu, hơn hai năm. Hai năm cho cuộc sống vợ...