Ngu ngơ tự mình đi tìm một vài điều đã mất
Lạnh về theo gió, thành phố bây giờ chỉ còn là những tiếng mưa lác đác…
Anh có lẽ chẳng thể hiểu lời chia tay hôm ấy.Căn phòng vẫn vắng lạnh, kể từ ngày người không trở về. Rất lâu trong em không ngân nga khúc hát buồn dạo trước. Buồn làm gì, chuyện tình cảm ngọt ngào bỗng chốc có thể là hư không. Mình hơi sức đâu mà buồn trước những điều hiển nhiên. Mình còn đâu nỗi đau mà để phần cho những lần ngỡ ngàng tuổi hai mốt?
Mọi chuyện anh làm trong âm thầm, em cũng đều nhìn thấy trong âm thầm. Hóa ra, chúng ta cũng như thế giới, chính chúng ta cũng thay đổi từng ngày. Người đi cùng thương anh thế nào, vội vàng ra sao? Anh đã nghĩ suy điều gì, khi ta đi qua những nhất thời nóng giận. Chuyện ước trọn đời, một khi đã để cho màu buồn vương đôi mắt sẽ bỗng chốc không còn ý nghĩa.
(Ảnh minh họa: Kiều Hạnh)
Em còn tiếp tục với những ngày tay không người nắm.
Vài chiều cuối tuần vẫn đầy ắp những rộn ràng. Công việc ở tiệm hoa em vẫn làm, cái cây nhỏ anh mang đến em vẫn chăm. Chỉ tiếc ngày cây lớn, ân tình cũ kỹ hôm nào đã cần được yên giấc.
Thanh xuân của chúng ta rõ ràng không dài theo chiều dài của nỗi đau. Kẻ đi không về, chuyện không cơ hội rõ ràng không nên chờ đợi. Chỉ là những lúc yếu lòng, em vẫn hay nghĩ về những ngày vui nhất. Những câu nói em vẫn từng nói với chính mình: hóa ra em có thể tha thứ, em có thể hiểu và giúp anh thay đổi. Mặc kệ cả nỗi đau và lầm lỡ.
Với người con gái, đau lòng thường theo sau hết lòng. Đó thực sự là một thực tế mà em phải chấp nhận.
Video đang HOT
Em còn gì và cần gì, trong những ngày anh đi vắng? Niềm tin đã chẳng thể cho đi thêm nữa. Hi vọng thì vẫn cứ chập chờn và không phương hướng. Có đôi lần nhìn bóng người lạ cứ ngỡ là ấm áp của mình, rồi đêm về lại tủi thân bật khóc.
Thành phố lớn thế, sao em phải đi mãi một mình?
Bàn tay em nhỏ bé thế, sao luôn phải tự mình gồng gánh bao ước mơ và hi vọng.
Cả niềm tin em, từng trọn vẹn như thế, sao phải gắn vào một người để xẻ đôi không cách nào khâu lại?
Ngày nỗi buồn chia nửa, thật sự khó tìm ra cách nào ngăn lại những đợt bão lòng.
Ngăn làm sao khi em vẫn luôn phải mỉm cười, sống và bước tiếp. Và chẳng ai hiểu em thật ra cũng chỉ là một sinh vật yếu đuối không chịu nổi cô đơn, như con gái muôn đời vẫn thế.
Có buồn nào như buồn em hôm nay, vẫn ngu ngơ tự mình đi tìm một vài điều đã mất. Thật giống lời ai đó hát: “chân lạc loài, chân bước bơ vơ”….
Dương Nguyên
Theo laodongthudo.vn
Vì em yêu anh nhất nên mọi thứ về anh em đem cất
Em đã nghĩ rằng thời gian sẽ xoá nhoà mọi thứ nhưng em quên mất chuỗi ngày tan vỡ chính là điều em sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời này.
Nếu quá khứ trở lại em sẽ vẫn chọn yêu anh dù biết trước những gì phải nhận sẽ là đau đớn, vì sao ngay cả khi như vậy em vẫn muốn được dốc hết lòng yêu anh - vì anh là thứ em đã luyến tiếc nhất trong tuổi trẻ của mình - một người em chỉ có thể đem cất vào nơi sâu thẳm trái tim.
Anh vẫn luôn hỏi cô: "Vì sao em không bao giờ ôm chặt anh?", cô không trả lời mà chỉ lặng im nhìn về khoảng xa xăm trước mặt. Bởi lẽ cô đã dành cái ôm ấm áp nhất cho người cô yêu nhất mà sau này dù đi với ai cô cũng không thể dành cho họ điều đó.
Có lẽ cô đã tìm được hạnh phúc của mình vì đó là người yêu cô hơn tất cả mọi thứ, ai cũng nói cô xứng đáng nhận được điều ấy vì cô đã chịu tổn thương quá lớn và cũng đến lúc cô nên quên một cái tên đã ám ảnh cô suốt một thời gian dài.
Nhưng đã hơn một lần cô tự hỏi liệu rằng mình có thật sự quên đi hay chỉ là cô giả vờ không nhớ đến nữa. Cô vẫn khóc khi nghe một bài hát, cô vẫn đi những cung đường quen thuộc trước đây, cô vẫn giữ lại vết sẹo đã khiến mình đau đến mấy năm trời. Vậy có thể gọi là quên không?
Cô không cố chấp với bản thân nữa, cô muốn cho bản thân một cơ hội nên đã mở cửa trái tim mình, cô tiếp nhận người mới nhưng lại không thể yêu họ một cách sâu sắc. Cô không so sánh người mới với anh, cũng không tìm những thói quen cũ trên một người khác, cô rất rõ ràng và không muốn đối xử bất công với ai.
Ngày đó là do anh chọn rời xa cô, không ai nói lời chia tay cũng chẳng có một lời kết thúc rõ ràng. Vì cô biết cả anh và cô đều sợ đối mặt với điều đó, có lẽ anh không nhìn thấy trong bóng tối cô chúc anh hạnh phúc mà nước mắt tuôn trào, có lẽ cô cũng không nhìn thấy trong tim anh vị trí của cô ở đâu.
Hai người chưa từng ràng buộc nhau đến cả việc anh rời đi cũng là do anh tự quyết không cần bàn trước với cô. Anh không nói lí do nhưng cô hiểu cô chỉ là cái bóng đi đằng sau anh còn người cùng anh bước trên con đường phía trước lại là cô gái khác.
Anh đã không chọn tình yêu hoặc cũng có thể tình yêu đó không đủ lớn để anh có thể lựa chọn song cô vẫn tin mình đã yêu anh trong từng hơi thở, từng nụ cười và từng nhịp đập của trái tim cũng là vì anh.
Bạn cô đã từng hỏi: "Mày không thấy có lỗi với người hiện tại à?". Cô bật cười ôn tồn trả lời: "Trong đời này mày sẽ chỉ gặp một người mày yêu nhất thôi". Mối tình đầu tiên của cô đến giờ này cô cũng chỉ nhớ tên người đó mọi thứ còn lại cô đã quên hoàn toàn và không cất giữ gì cả. Nhưng với anh cô chọn cách giấu chặt mọi thứ trong tim dù là vui, buồn hay tổn thương cô sẽ lưu giữ lại vì anh là người cô yêu nhất.
Cô có thể bước đi bên cạnh một người khác, có thể sẽ lại yêu nhưng không còn là cô gái với sự cuồng nhiệt của ngày nào. Người đến sau không có lỗi với những tổn thương trước đây của cô nhưng cũng không thể khiến trái tim cô muốn hi sinh như trước đây nữa. Cô cất anh vào một góc nhỏ mang theo suốt cuộc đời này, vì đó là điều duy nhất cô có thể làm để trái tim mình được thoải mái.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Người ta học cách nhớ còn em học cách quên Đó là vì nỗi đau quá lớn nên em chẳng còn muốn ấp ủ nó trong lòng cũng chẳng cần phải nhớ nhung mãi về cái ngày anh quay bước đi. Vậy nên thay vì học cách nhớ em sẽ học cách quên. Ai trong chúng ta cũng đã từng nghĩ rằng sẽ không thể quên nổi một ai đó, đúng là chúng...