Ngủ đi anh, em phải dậy lấy chồng
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đây thôi mình còn ngày đầu gặp gỡ, tay trong tay, trao nhau những nụ hôn mặn nồng, giờ tất cả đã trở thành dĩ vãng. Chuyện tình mình chắc đến đây cũng phải kết thúc thôi anh, giờ đây, em phải dậy lấy chồng.
Anh bảo anh yêu em, nhưng lấy em thì không thể. (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đây thôi mình còn là ngày đầu gặp gỡ, tay trong tay, trao nhau những nụ hôn mặn nồng. Giờ tất cả đã trở thành dĩ vãng. Chuyện tình mình chắc đến đây cũng phải kết thúc thôi anh, giờ đây, em phải dậy lấy chồng.
Anh bảo anh yêu em, nhưng lấy em thì không thể. Vì gia thế, vì ngoại hình, vì mình chẳng hề xứng đôi. Người con gái mà anh lấy làm vợ, đấy phải là người được gia đình chấp thuận. Ừ, thì là không thể, vậy thôi chấm dứt thôi. Nếu em còn chần chừ, e rằng mai này sẽ muộn mất.
Em không thể đợi chờ thêm được nữa. Người ta bảo đừng bao giờ đợi máy bay ở sân ga, và em biết tình mình không đi đến đâu, vẫn cứng đầu dù biết trước ngày kết thúc. Yêu anh, em nghĩ rằng chỉ là mình dám can đảm làm theo những gì con tim mách bảo. Nhưng tình yêu này lại không thể thắng được cuộc sống, không thắng được những gánh nặng chúng ta đang mang. Mẹ anh chê em nghèo khó, cha anh bảo rằng anh phải lấy người vừa lứa xứng đôi. Vậy thôi, mình chấm dứt.
Video đang HOT
Rồi chúng ta sẽ lại yêu, anh hãy nhớ phải lấy được người mà anh yêu nhé. Người mà anh có thể bỏ qua mọi định kiến, bất chấp tất cả để bảo vệ người ta đến cùng. Còn em, chắc em chưa đủ tốt để anh hi sinh thôi.
Ngày mai trên xe hoa, người nắm tay em vào lễ đường không phải là anh, đó là một người con trai khác. Ngày mai, em không còn là của anh, hãy coi như chuyện từ trước đến nay của mình chưa từng tồn tại. Em sẽ chôn giấu chuyện này vào tim, và để nó ở yên đó mãi, không bao giờ gợi lại dù chỉ là nhắc tên.
Em đã từng nghĩ rằng, chỉ có chồng mới là người phá bỏ sự trong trắng của em. Nhưng rồi tình yêu tới, em yêu người không nên yêu, người mà em đã tình nguyện trao thân dù họ không thể ở bên em suốt đời. Em đã vi phạm lời hứa của mình để dành cho một người như thế…Ngủ thêm đi anh, trời ngoài kia đã sáng rồi. Một chút nữa thôi xe dâu sẽ tới, người người chúc phúc, lắm kẻ mừng vui. Còn em, em cũng cười và trong lòng em cũng sẽ khóc.
Ngày xưa, em nghĩ rằng, chỉ có chồng mới là người phá bỏ sự trong trắng của em. (Ảnh minh họa)
Mai này, em sẽ không còn buồn, gạt nước mắt vào trong và sống cùng một người đàn ông khác. Người có thể bảo vệ em, cho em một gia đình đúng nghĩa. Em sẽ không buông lơi, và sẽ không quay về tìm anh nữa. Anh hãy hứa, sẽ không bao giờ liên lạc với em. Em sẽ cho anh xem, vắng anh, em vẫn sống tốt.
Ngày mai, em sẽ là cô dâu buồn nhất. Vận trên mình váy trắng tinh khôi, tô son môi và bước đến một cuộc sống mới. Anh cứ ngủ thêm đi, và không cần phải dậy tiễn em làm gì. Bởi vì, giờ em đi, sẽ không bao giờ ngoảnh lại…
Theo blogtamsu
Tôi có nên để cho người yêu kiểm tra sự trong trắng của mình?
Tôi hoang mang quá. Tôi không sợ kết quả vì vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không?
Bạn trai muốn thử xem tôi còn trinh trắng hay không. Ảnh minh họa.
Tôi sống ở một huyện ngoại thành TP HCM. Cách đây hai năm, tôi yêu một người con trai. Có lẽ ở tuổi mới lớn, tôi chỉ yêu bằng mắt bằng tai chứ không yêu bằng con tim thật sự. Lúc đó, đơn giản có thể tôi chỉ yêu màu áo của anh ấy (anh ấy công tác tại một đơn vị trong lực lượng vũ trang). Tình yêu lúc đấy dành cho nhau chỉ là những cái nắm tay mắc cỡ, những lần đi chơi rụt rè, những món quà nho nhỏ, những câu chúc ngủ ngon, chúc ngày mới tốt lành... và đơn giản chỉ là nắm tay nhau đi dạo trong công viên trong những lần hẹn hò đi chơi. Tình yêu của chúng tôi lúc đó thật trong sáng, thánh thiện. Chúng tôi yêu nhau, bên nhau như thế được gần nửa năm. Rồi người yêu tôi đi học ở Long Thành, Đồng Nai. Xa mặt cách lòng, những cuộc gọi, tin nhắn dành cho nhau, sự quan tâm đến nhau rồi cũng nhạt dần theo thời gian...
Tôi là giáo viên mầm non, suốt ngày bận bịu với lũ trẻ rồi quán xuyến việc gia đình nên không có thời gian đi thăm anh ấy. Một thời gian sau, qua một người bạn chung của hai đứa, tôi biết anh ấy đã có người yêu khác, học cùng trường, xinh hơn tôi và không quê mùa như tôi. Thời gian đó tôi đau khổ lắm. Tình yêu đầu đời của người con gái đã bị người ta vứt bỏ một cách chóng vánh như thế. Nhưng tôi không hận anh, ít nhất anh không phải là loại đàn ông chỉ đến với con gái vì ham muốn xác thịt, tôi vẫn còn trinh nguyên.
Thấy tôi buồn rầu thui thủi, cô hàng xóm chủ động bắt chuyện và hỏi han. Nghe tôi tâm sự, cô vỗ về an ủi và bảo: "Trên đời này thiếu gì con trai tốt, như thằng con cô đây này. Nó đang học trên Sài Gòn, chưa có người yêu, để cô làm mai cho". Lúc đấy, tôi chỉ cười buồn, dạ vâng cho qua chuyện. Tôi biết anh hàng xóm đấy chứ, trước kia học cùng trường cấp 3 với tôi, anh ấy là thành viên đội tuyển bóng chuyền của trường, không là ngôi sao nhưng cũng khá nổi bật. Chắc anh ấy chẳng nhớ tôi là ai đâu.
Vài tuần sau đó, vô tình khi lướt Facebook, tôi gặp nick của anh ấy khi anh ấy comment với một người bạn của tôi. Vừa nhìn thấy tên Facebook và hình đại diện là tôi nhận ra ngay. Tôi kết bạn và anh ấy đồng ý ngay (chắc do thấy tôi cùng quê quán và cùng trường trung học). Tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy cả, tôi chỉ âm thầm quan sát. Mỗi ngày, tôi có sở thích mới là xem hôm ấy tâm trạng anh ra sao, vui hay buồn, trong chuyện học hành có gì khó khăn hay không. Tôi vui mừng nhận ra rằng qua cách nói chuyện của bạn bè đối với anh, anh là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm, hiếu thảo với ba mẹ và họ hàng, chịu thương chịu khó... Không biết từ bao giờ, tôi cảm mến anh mất rồi.
Tôi chưa bao giờ dám nói chuyện hay tiếp xúc với anh. Ngoài giờ trông trẻ và làm việc nhà, lúc rảnh rỗi tôi không đi đâu chơi cả, chỉ hay sang nhà mẹ anh để phụ việc, thăm nom. Anh là con trai lớn, gia đình còn có một đứa em trai nhỏ ở nhà đang học cấp hai, Ba mẹ anh đi làm quần quật suốt ngày, ít có thời gian. Mẹ anh thấy tôi hiền, hay mắc cỡ, lại là cô giáo mầm non nên thương lắm, bảo sẽ mai mối cho tôi. Ba của anh cũng rất mực quý mến tôi, như thế là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Trước Tết năm nay, khi nghỉ phép về nhà, anh nghe ba mẹ kể về tôi, anh bắt đầu nhắn tin qua Facebook nói chuyện. Tôi rất ngạc nhiên và vui sướng khi anh ngỏ lời muốn tôi là bạn gái anh ấy. Chúng tôi nói chuyện qua lại với nhau được vài tuần. Hôm mùng 4 Tết, anh chính thức sang nhà, chở tôi đi đến nhà họ hàng anh ấy để dự tân gia và cũng để giới thiệu với cô bác họ hàng.
Điều làm tôi bất ngờ hơn nữa là trên đường về, anh nói anh biết tôi khá rõ. Anh cũng biết tôi có quen người yêu cũ nửa năm và anh ấy muốn biết là tôi đã trao "cái nghìn vàng" cho người ấy chưa. Thoáng chút ngại ngùng, tôi cũng trả lời thẳng câu hỏi của anh ấy là chưa. Anh ấy ngỏ lời muốn thử xem tôi thật sự còn trong trắng hay không. Anh ấy giải thích rằng anh ấy không phải là loại người chỉ yêu qua đường, anh ấy muốn vợ mình phải là một người trong trắng, và rằng anh ấy không muốn "hốt vỏ" của người khác.
Tôi hoang mang quá. Nếu anh ấy muốn thử, tôi sẵn sàng chấp nhận, vì tôi thật sự vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử trước rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không? Tôi mong nhận được lời khuyên của mọi người. Hiện tại, tôi đang rất hoang mang. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo blogtamsu
Oái oăm khi chồng mới của vợ cũ lại là sếp tôi Trong khi mọi người ai nấy tay bắt mặt mừng, cười nói hớn hở thì tôi muốn chết đứng khi nhận ra vị Tổng giám đốc công ty chính là chồng mới của vợ cũ tôi. Tôi 37 tuổi, là nhân viên makettinh của một công ty xuất nhập khẩu lớn. Công việc thuận lợi, thu nhập cao, có nhà tầng, có xe...