Ngư dân nhường nhau cơ hội sống
Thời điểm tàu NA 93391-TS bị bão tố đánh đắm thì cách đó không xa, một con tàu khác của ngư dân Quỳnh Lưu (Nghệ An) chở 7 người cũng bị sóng nhấn chìm.
24 giờ giành giật sự sống, trong cơn nguy khốn, phương tiện cứu sinh thiếu thốn, những ngư dân đã nhường cho nhau cơ may được sống.
Chúng tôi vừa bơi, vừa động viên nhau. Có lúc nản quá, Sơn bật khóc. Nó bảo: Em vừa cưới vợ được dăm tháng, nếu em chết vợ em sẽ rất khổ! Vũ Văn Biên nhớ lại
Tàu chúng tôi neo đậu gần NA 93391-TS, gió mỗi lúc một dữ dội thêm nhưng không còn cách nào khác là tiếp tục bám trụ, chống chọi với bão tố. Khoảng 17h ngày 7/8, sau ba tiếng đồng hồ vật lộn với sóng dữ, tàu bị chìm”, Vũ Văn Biên, thuyền viên tàu NA 93789-TS kể.
Lúc bị văng xuống biển, một số thuyền viên đã kịp mặc áo phao. Riêng Biên, trên người anh chẳng có phương tiện cứu sinh. Chàng ngư phu đạp sóng, bơi đi tìm cho mình một tấm ván. Trong lúc loay hoay thì từ đâu một tấm xốp lớn dạt đến. Anh vớ lấy, ôm chặt. Cùng lúc đó, Nguyễn Xuân Sơn (thôn Đại Tân, xã Quỳnh Long) bạn chài của Biên xuất hiện. Trên người Sơn có áo phao. Hai người bám lấy tấm xốp bơi đi tìm các đồng nghiệp. Nhưng ngay lúc đó một cơn sóng dữ ập đến, cuốn hai thuyền viên trôi ra xa.
Thuyền viên Vũ Văn Biên (trái), người thoát chết thần kỳ
Trong hoang mang tột đỉnh, Vũ Văn Biên ngoái lại nhìn con tàu lần cuối, song chẳng thấy gì ngoài những cột sóng cao ngất và trời thì mưa xối xả. NA 93789-TS là một con tàu lớn đối với ngư dân bãi ngang, trị giá trên 1,3 tỷ đồng, do bốn anh em Bùi Chuân, Lê Híu, Vũ Văn Biên và Trần Thắng cùng trú tại thôn Minh Thành góp vốn. “Tàu có 7 người, do anh Lê Híu (SN 1967) cầm lái. Anh Híu là người lão luyện sông nước, có kinh nghiệm đi biển lâu năm nhưng giữa lúc biển động dữ dội, tàu chết máy, rất khó chống chọi!”, Biên nói. Hai lần đi làm thuê ở Đài Loan về nước, gom góp được ít tiền và kết hợp với nguồn vốn vay mượn thêm, Biên cùng hàng xóm cùng chung đóng con tàu đánh cá làm kế sinh nhai.
Chị Hằng mòn mỏi ngóng tin chồng
Màn đêm đen đặc bao trùm trên mặt biển, mưa tiếp tục trút xuống khiến hai thuyền viên lạnh cóng. “Chúng tôi vừa bơi, vừa động viên nhau. Có lúc nản quá, Sơn bật khóc. Nó bảo: Em vừa cưới vợ được dăm tháng, nếu em chết vợ em sẽ rất khổ!”, Vũ Văn Biên nhớ lại phút giây sinh tử, khi hai anh em lạc trong bão tố, bị sóng cuốn trôi đi trong vô định. Với Sơn, đây là chuyến đi đầu tiên trên tàu NA 93789-TS. Trước khi tàu rời bến lạch Quèn, như đã linh cảm điều chẳng lành anh cởi nhẫn cưới, lấy điện thoại giao cho chị Trần Thị Hằng (SN 1994), vợ anh.
20h đêm, trời lại nổi giông tố, gió giật mạnh, xé nát tấm xốp- vật cứu sinh duy nhất của thuyền viên Vũ Văn Biên ra làm 4 mảnh. Chàng ngư phủ luống cuống vơ vội hai mảnh xốp cuộn tròn lại, nằm đè lên, còn hai tấm kia anh nhường cho Sơn, mặc dù bạn chài của anh đã có phao cứu sinh. “Tiếp theo đó là những giờ phút căng thẳng nhất, đòi hỏi hai anh em phải luôn tỉnh táo giữ vững tinh thần, không được nao núng!”, Biên bảo. Để giữ sức, họ luân phiên nhau chợp mắt lấy sức cầm cự chờ trời sáng. Nhưng người này vừa thiếp đi một chốc, người kia đã phải lay dậy. Lúc đã rã rời, khi đã quá mỏi mệt sau gần chục tiếng đồng hồ vật lộn với sóng lớn, có thể giấc ngủ sẽ đưa thuyền viên vào trạng thái bất tỉnh và xuôi theo con nước.
Nhường nhau cơ hội sống
Video đang HOT
Nửa đêm, hai chàng ngư phủ đột nhiên bừng tỉnh. Họ phát hiện thấy ánh đèn le lói. “Thuyền câu!”, Sơn hét lên. Lập tức, chẳng ai bảo ai, Sơn và Biên đạp sóng bơi về phía ánh đèn. Nhưng giữa trùng khơi trong đêm đen thăm thẳm, ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, lập lòe như đóm ma chơi. “Hay mình bị ảo giác?”, Biên tự hỏi. Không. Đó là ngọn đèn có thật. Nhưng càng cố bơi lại gần, ánh sáng càng lùi ra xa như đùa giỡn, như thách thức. Đang mải miết bơi thì họ lại phát hiện thấy một ngọn đèn khác nhấp nháy ở cự ly gần hơn, sáng hơn. “Hai anh em bảo nhau, đó là đèn chớp phao lưới của ngư dân đánh cá, bằng mọi cách phải bơi được đến đó, sẽ được cứu!”, Biên kể. Cắt sóng, lầm lũi bơi từ nửa đêm cho đến sáng ngày 8/8, khi đã cách bờ chừng dăm hải lý thì Biên và Sơn mới té ngửa nhận ra rằng đó là ánh đèn hải đăng trên cảng Vũng Áng (Hà Tĩnh).
Căn nhà nghèo nàn của anh Nguyễn Xuân Sơn
Suốt đêm ôm chặt tấm xốp, bị sóng đánh trồi lên tụt xuống nhiều lần, da thịt thuyền viên lâm nạn rách ra từng mảng, toàn thân đau ê ẩm, các khớp xương có cảm giác sắp rơi rụng. Bình minh lên, mặt biển đã yên ắng trở lại. Thấy Biên mệt, Sơn bảo: “Anh mặc áo phao của em vào đi, để em giữ tấm xốp cũng được!”. Sơn trao áo phao cho Biên, rồi anh nằm úp mặt lên tấm xốp, hai chân buông xuống nước. Họ không còn sức để đạp nước nữa, buông mình theo dòng hải lưu. Mặt trời đứng bóng, Biên lại chủ động cởi áo phao trao lại cho sơn. “Chú mặc vào đi! Chú yếu hơn anh! Anh còn cầm cự được.
Thuyền viên Vũ Văn Biên cho biết, sau khi được thuyền của ngư dân Quảng Trị cứu sống, anh được chuyển sang tàu của Hải đội 2, Bộ đội Biên phòng Nghệ An và anh cùng các chiến sỹ Biên phòng đi tìm kiếm thuyền viên Nguyễn Xuân Sơn. Mười bốn thuyền viên tàu NA 93391-TS, NA 93789-TS sau khi được cứu vớt, đưa vào chăm sóc tại đồn Biên phòng cảng Vũng Áng. Sau khi bình phục, các thuyền viên trở về đoàn tụ với gia đình.
“Em mệt quá rồi, Biên ơi! Em không còn sức nữa! Chết mất thôi”, giọng Sơn thều thào. “Tao cũng đuối quá rồi! Nhưng anh em ta phải cố! Đừng ngủ nhé!”, Biên bảo. Nói rồi anh nhìn sang Sơn, chàng ngư phủ gân guốc giờ héo như tàu lá. Anh lấy một tấm xốp choàng lên đầu Sơn, che nắng. Sợ thiếp đi lúc nào không hay, sợ tuột mất Sơn, Biên choàng tay qua người anh. Lúc này trời đã yên, biển lặng, cánh tay mỏi mệt choàng lên người, họ có thể giữ được nhau. Hai ngư phủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
15h ngày 8/8. Vũ Văn Biên tỉnh dậy, anh quờ tay tìm Sơn, chợt giật mình vì không thấy Sơn đâu. Gượng nhìn ra xung quanh, Sơn đang nổi dập dềnh cách đó không xa. “Sơn ơi! Tuột tay rồi!”, Biên mấp máy. Một phút, hai phút trôi qua. Im lặng. Chợt Sơn ngẩng đầu lên nhìn bạn. Ánh mắt tê dại, khẩn cầu. Lát sau, anh úp mặt xuống tấm xốp, bất động. Biên gắng sức đạp nước bơi về phía bạn. Nhưng anh không thể cử động được nữa. Chỉ vài sải tay thôi nhưng sao thấy xa vô tận.
“Mình kiệt sức rồi. Sóng không lớn, nếu trôi thế này thì hai anh em sẽ ở gần nhau thôi!”, Biên thoáng nghĩ rồi thiếp đi, bất tỉnh. 17h, một chiếc thuyền thả lưới từ đâu ghé đến, vớt Vũ Văn Biên lên thuyền. Lúc đó, anh có thể nhìn thấy, nghe được, nhưng không nói được vì đã kiệt sức sau 24 giờ lênh đênh trên biển. Anh chậm rãi đưa tay ra hiệu còn một người bạn ở dưới nước, đâu đó trong vùng biển này, nhưng không ai hiểu anh muốn nói gì.
“Răng anh chưa về?”
Thuyền cứu sống Vũ Văn Biên là của ông Bùi Đình Dũng (Gio Linh, Quảng Trị). “Không nói được, tôi cố gắng ra hiệu cho chiếc thuyền đánh cá đi tìm Nguyễn Xuân Sơn, nhưng mọi người trên thuyền lắc đầu. Họ bảo: “Đội tàu của chúng tao đã tìm thấy 14 người bị nạn rồi. Đừng lo!”, Biên kể. Nếu chiều 8/8 không được tìm thấy, nếu cứ tiếp tục bị nước cuốn đi khi đã kiệt sức, có thể màn đêm xuống anh cũng sẽ mất tích như đồng nghiệp của mình. Bao nhiêu sức lực, chàng ngư phủ dồn hết trong 24 giờ chống chọi với bão tố, không thể trụ nổi qua đêm tiếp theo nữa, vì đói, vì khát. “Giá như tôi và Sơn cứ cầm cự, đừng phí sức bơi về phía ánh đèn, thì giờ này chắc Sơn đã cùng tôi trở về!”, Biên bật khóc.
Căn nhà nghèo nàn của thuyền viên Nguyễn Xuân Sơn tại thôn Đại Tân (xã Quỳnh Long, huyện Quỳnh Lưu), không khí ảm đạm, lo âu bao trùm. Vừa cưới nhau hồi đầu năm 2013, vợ chạy chợ, chồng đánh cá, cuộc sống của đôi bạn trẻ êm đềm chưa được bao năm thì từ biển cả bỗng nổi bão táp, phong ba. Chị Hằng rũ rượi đứng trên bậc thềm mong ngóng tin chồng, nhác thấy bóng anh Vũ Văn Biên đến thăm chị liền lao đến, khóc tức tưởi: “Hai anh cùng đi với nhau, anh thì đã về, răng chồng em chưa thấy về?”.
Đã sáu ngày trôi qua. Sáu ngày vật vã, đớn đau. Hằng vẫn nuôi hy vọng…
Theo Quang Long (Tiền Phong)
24 giờ sinh tử đối diện với thủy thần
Bão tố ập đến, nhấn chìm hai chiếc tàu đánh cá với 16 thuyền viên, khiến 1 thuyền viên mất tích...
24 giờ lênh đênh trên biển chịu cảnh mưa dập gió vùi, đói, rét hành hạ, 15 ngư phủ bằng kinh nghiệm sông nước dày dạn và cả sự may mắn diệu kỳ đã thoát lưỡi hái thủy thần. Khi được vớt lên, nhiều người đã kiệt sức, thân thể bầm dập đầy thương tích.
Hai thuyền viên trên tàu NA 93391-TS thoát nạn, trở về. Ảnh: Quang Long.
Kỳ 1: Phải sống
Lạch Quèn (Quỳnh Lưu, Nghệ An) 17h chiều ngày 5/8, tàu đánh cá mang số hiệu NA 93391-TS nhổ neo, hướng phía đảo Mắt thẳng tiến. Ngư trường truyền thống này là nơi quần tụ nhiều tàu thuyền của ngư dân vùng bãi ngang Nghệ An, Hà Tĩnh.
Gặp nạn
Mỗi chuyến ra khơi dăm ba ngày, mỗi tàu đánh bắt được lượng hải sản trị giá hàng trăm triệu đồng; nhưng có chuyến trở về trắng tay. "Hai chuyến đi trước, chạy ngang chạy dọc trên biển cả tuần lễ tốn bao nhiêu là dầu nhưng cá, mực đánh bắt được chẳng đáng bao nhiêu, chỉ đủ tiền chi phí nhiên liệu, tiền ăn!", một thuyền viên tàu NA 9391-TS kể. Hoàng hôn dần buông, ngư phủ mong sẽ gặp được luồng cá lớn, mẻ mực to. Họ háo hức chờ đợi.
Cần mẫn thả lưới, buông câu, thuyền trưởng Bùi Nam và 8 thuyền viên câu được chừng dăm chục kg mực và một số cá. Lượng hải sản tương đối khá, đủ để kích thích tinh thần lao động của anh em thuyền viên! Nhưng niềm vui vừa nhen lên chợt tắt ngấm. Bão số 6 đang áp sát bờ biển miền Trung. Từ biển đông, bão hướng vào đất liền, quét dần lên phía bắc. Nắng tắt. Mây đen sầm sập kéo đến và cường độ gió tăng dần. Thuyền trưởng Bùi Nam lệnh nhổ neo, nổ máy chạy vào Vũng Áng (Hà Tĩnh) tránh bão. Tàu có 4 máy, gồm một máy đẩy, 2 máy phát điện và 1 máy tời. Trên đường chạy bão, chiếc máy đẩy bỗng trục trặc, không vận hành được. Tàu NA 93391-TS phải dừng lại nửa chừng để sửa chữa máy, cách bờ khoảng 25 hải lý.
Thuyền viên Hoàng Tuấn Hùng và mẹ
Loay hoay gần nửa buổi, máy đẩy không chịu nổ. Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh. Thuyền trưởng và các thuyền viên lo lắng nhìn nhau. Họ gọi bộ đàm liên lạc với tàu bạn ứng cứu, không có tín hiệu trả lời. Biển mênh mông, hầu hết các tàu thuyền đánh cá trên vùng biển Nghệ An- Hà Tĩnh đã vào đất liền. Cách đó không xa, lấp ló một chiếc tàu đang trôi giạt. Hẳn chiếc tàu này cũng chịu chung thân phận như NA 93391-TS: chết máy trên đường vào tránh bão. Máy đẩy vẫn nằm im, bất động. Thuyền viên bất lực nhìn nhau, hoang mang tột đỉnh.
"Đến lúc chúng tôi sửa được máy thì đã sóng to, gió lớn, thuyền trưởng không dám cho tàu chạy vì sợ nếu nhổ neo, tàu sẽ lật!", Vũ Văn Bài (SN 1984, trú tại thôn Minh Thành, xã Quỳnh Long) nói. Mưa như trút, gió vần vũ đẩy lên những đợt sóng cao chất ngất khiến tàu nghiêng ngả, nước mưa, nước biển tràn vào khoang. Anh em thuyền viên vừa nổ máy hút nước, vừa thay nhau xuống hầm tát nước ra ngoài. Từ 14h đến 17h chiều ngày 7/8, suốt 4h đồng hồ, thuyền trưởng và 8 thuyền viên tàu NA 93391-TS vật lộn với bão tố, giữa trùng trùng lớp lớp sóng biển bủa vây và mưa gió vần vũ. Khi tất cả đã mỏi mệt, rã rời, cũng là lúc cuồng phong đến cao trào. Trận gió xoáy cực mạnh càn qua, mang theo đợt sóng kinh hoàng khiến chiếc tàu bé nhỏ chao đảo, nghiêng hẳn sang một bên và những đợt sóng hung dữ xô tới, nhấn chìm con tàu cùng với thuyền trưởng và 8 thuyền viên.
Cuộc chiến với thủy thần
Nước xối xả tràn vào hầm máy, bịt kín lối lên xuống. Thuyền viên Hoàng Tuấn Hùng (16 tuổi), Bùi Văn Khang (37 tuổi) lóp ngóp bò ra. Hùng trong lúc mò mẫm tìm đường thoát thân, đầu va vào chiếc cột, khiến em choáng váng. Hai thuyền viên ngoi lên mặt nước và bàng hoàng trước thực tế: Chiếc tàu đang chìm dần, mảnh ván, đồ đạc trôi tứ tung. Trong tiếng sóng gầm gào, thoáng tiếng các ngư phủ gọi nhau. Trên tàu trang bị đủ 9 chiếc áo phao nhưng anh em thuyền viên chẳng ai kịp mặc, họ không ngờ tai họa ập đến nhanh như thế, hơn nữa chẳng ai chịu mặc áo phao theo quan niệm đi biển của dân Quỳnh Long thì "mặc áo phao vào là điềm báo tàu sẽ chìm". Giờ đây, những chiếc áo phao cứu sinh đã "cuốn theo chiều gió". Họ phải bơi đi nhặt từng mảnh ván, kiếm từng phích nước, can nhựa, bất cứ vật dụng nào có thể nổi lên được là vớ lấy.
Vết thương còn hằn trên ngực
"Nếu lúc đó bị sóng đánh văng ra, anh em không bám được vào nhau, tôi nghĩ sẽ chết hết. Do đó, mọi người cần tập hợp lại, kết thành chiếc bè nổi, nương tựa vào nhau để đối phó với biển động, sóng dữ"!, thuyền viên Vũ Văn Bài nói. Bằng kinh nghiệm sông nước của mình, chẳng ai bảo ai, 9 ngư dân bị nạn sau khi tìm được cho mình mỗi người một tấm ván, đã bơi đi tìm nhau, nắm tay nhau thành một vòng tròn. Người khỏe hỗ trợ người yếu, người bơi giỏi giữ chặt lấy người bơi kém hơn. Sóng gió điên cuồng chia cắt từng người. Sau mỗi lần như vậy, các ngư phủ lại gắng sức tìm nhau. Khi đã bơi lại cạnh nhau, họ lại cố nối những vòng siết chặt.
"Bão ập đến, chẳng thấy con về, vợ chồng tôi gọi điện đi hỏi từng chủ tàu, chạy ngược chạy xuôi dò hỏi tin tức con ở khắp nơi nhưng đáp lại là những cái lắc đầu. Tôi đã khóc cạn nước mắt, nghĩ là đã mất con rồi!". Bà Bùi Thị Bạch, mẹ thuyền viên Hoàng Tuấn Hùng, tàu NA 93391-TS
"Có lẽ, đó là một trận lốc xoáy ở rìa tâm bão, nó diễn ra khoảng 30 phút nhưng rất khủng khiếp!", một thuyền viên kể. Sau phút giằng co, giành giật sự sống với bão tố, là những giờ phút đối diện với biển động, sóng cồn. Dòng hải lưu chảy ngược lại với đường đi của bão kéo họ ra xa bờ hơn. Trong đêm tối, 9 ngư phủ dầm mình trong nước biển lạnh buốt, trên đầu gió mưa xối xả. Sứa theo sóng biển trôi giạt đến, lạc vào giữa vòng tròn thuyền viên khiến ai nấy toàn thân đều tê dại vì nọc độc.
Nửa đêm, hai thuyền viên nhỏ tuổi nhất là Hoàng Tuấn Hùng (16 tuổi) và Bùi Hoàng Trường (15 tuổi) sau 7 giờ vật lộn với sóng biển, đuối sức.
Trường bắt đầu bị ảo giác, thều thào trong cơn mê sảng: "Con về nhà rồi, mẹ ơi!"; "Các chú thả cháu ra, cháu không đi nữa đâu!"; "Có tàu đến đón rồi kìa!". Những người lớn tuổi hơn lại bơi đến bên em, dỗ dành: "Sắp về nhà rồi, cháu đừng sợ!". Hoàng Tuấn Hùng ôm chặt lấy tấm ván, không còn đủ sức để nắm lấy bàn tay của anh Vũ Văn Bài nữa, cứ lả dần. Bài mấy lần phải lay Hùng dậy, sợ em úp mặt vục đầu xuống biển, chết ngạt lúc nào không hay. Trong cơn nguy khốn, quên cả mạng sống của mình, Vũ Văn Bài lo cho đứa em con nhà hàng xóm, anh vừa phải lấy tay đỡ đầu của Hùng, tay kia giữ tấm ván của mình kẻo bị chìm. Đề phòng kiệt sức hoặc ngủ thiếp đi vì quá mệt mà buông tay, sợ mất Hùng, anh lấy sợi dây buộc Hùng lại với mình. "Dù chết hay sống, anh em cũng phải ở bên nhau!", Vũ Văn Bài nói.
Chưa đầy một ngày sau khi bão số 6 tràn qua, mặt trời lại bừng lên. 9 ngư phủ vẫn bên nhau, tay trong tay, mọi người cố gắng động viên nhau vượt qua hiểm nghèo, nuôi hy vọng sẽ có tàu đến cứu. Nắng thiêu đốt, cơn đói ập đến kèm theo cơn khát rã rời. Không có nước uống, nhưng phải ăn để cầm hơi. Bèo, đọt rong dại trên biển, vớ được thứ gì có thể ăn họ đều cho vào miệng nhai lấy sức. Đói quá, và sợ không vận động quai hàm thì miệng sẽ cấm khẩu và sẽ bất động toàn thân, có thuyền viên bứt áo ra nhai rồi nuốt. Mảnh áo rách khi khốn nguy cũng là cứu cánh.
Thời gian khắc khoải trôi và có nỗi sợ thoáng qua trong suy nghĩ nhiều thuyền viên: Sẽ chết! Một buổi chiều chống chọi với bão, một đêm dài thăm thẳm trôi đi vô định trong cái lạnh cắt da; một ngày dài phơi mình dưới nắng chói chang, bị hành hạ bởi đói, khát, nhiều người trong số 9 thuyền nhân đã rã rời, kiệt sức. "Chúng ta sẽ chết mất! Chẳng có chiếc thuyền nào chạy qua đây!", ai đó thốt lên, thất vọng. "Chết răng mà chết được! Phải sống! Nhất định sẽ có thuyền đến cứu!", tiếng nói khác phản đối. Sống, để về đoàn tụ với gia đình, với vợ con. Người này còn mẹ già; người kia vợ vừa sinh con, người khác là con trai duy nhất trong gia đình. Cố sống! Họ đã động viên nhau lúc ấy như vậy. Những thành viên nhớ lại.
Mười mấy tiếng đồng hồ vật lộn cọ xát với những mảnh ván phao khiến phần bụng, vùng ngực các thuyền viên bị lóc ra từng mảng thịt. Thuyền viên Hoàng Tuấn Hùng bị đứt hai núm vú, máu chảy đầm đìa. Trên ngực, cổ, cẳng chân và hai cánh tay của các thuyền viên Hùng, Trường, Bài, Biên dày đặc vết thương. Nước biển mặn xát vào nhức buốt...
(Còn nữa)
Theo Quang Long
Sạt lở ven sông Đuống đe dọa nhiều hộ dân Vào lúc gia đình bà Nguyễn Thị Ngũ (Hà Nội) đang ngon giấc đêm 8, rạng sáng 9/8 thì giật mình bởi tiếng răng rắc, rồi ầm ầm. Gian bếp nhà bà Nguyễn Thị Ngũ (thị trấn Yên Viên, Gia Lâm, Hà Nội) đã trôi xuống sông sau trận mưa sáng 9-8 Đêm 8, rạng sáng ngày 9/8, khi cả gia đình bà...