Ngu dại vì yêu!
Cô biết, mình đã dại dột khi trao nhầm con tim cho một người đàn ông không xứng đáng. Nhưng, khi đôi mắt đã bị che mờ thì tất cả những lý lẽ phân định đúng sai đều không có giá trị
Cái đời đàn bà đã quá t.uổi băm mấy nhát, phong ba bão táp cũng đã kinh qua, lấy chồng rồi bỏ chồng đủ cả, cô những tưởng mình đã lọc lõi lắm rồi, đã kiên gan bền chí lắm rồi, đời này nếu không phải là một sức mạnh siêu nhiên nào đó thì chẳng ai có sức mạnh làm cô có thể tổn thương, có thể trao đi hết cái nhiệt huyết của mình để nhận lại những cái cay đắng, bẽ bàng cả. Bao nhiêu cuộc tình trôi qua, cả một đời chồng, làm sao cô không thấu cái bi kịch dạng nào khiến cô có thể rạn vỡ cơ chứ!
Cô yêu gã. Một gã đàn ông đủ mọi tật xấu trên đời: Từng tù tội, l.ừa đ.ảo cả làng trên xóm dưới, lấy vợ là một ả điếm, lấy nhau về ba bữa thì bỏ, vợ quay lại nghề cũ, gã vào tù. Ra tù, gã chẳng có vẹo gì nên vay mượn t.iền để chạy xe ôm, thôi thì cũng coi như hoàn lương. Lý lịch nham nhở vậy, chẳng đàn bà nào dám dây dưa trừ phường mạt cưa mướp đắng, ấy thế mà cô lại bập vào gã, thật sâu thật cay đắng, bẽ bàng…
Cô có cái cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, cộng thêm cái khôn lanh ghi thêm s.ố đ.ề nên một mình sống cũng ổn, không đẹp nhưng không quá xấu, đàn bà bỏ chồng như hoa giữa chợ, bao gã đàn ông đến mong hoa lá, tử tế có, đường chợ có, nhưng cái phận đời sống đã đủ đau đớn để học cách hoài nghi tất cả, cô từ chối tất cả những gã đàn ông đến với mình. “Khôn ngoan không lại với giời”, cô dính ngay vào gã…
Gã làm xe ôm đứng trước cửa nhà cô, ngày qua ngày tình cảm bỗng dưng nảy nở từ xã giao bỗng trở nên thân thiết. Cô thấy gã là người hiền lành, nói năng đầu đuôi dễ chịu, không tỏ vẻ gì là “đốn mạt” như cách mà thiên hạ vẫn cảnh tỉnh cô. Gã bình thường, thậm chí không tỏ thái độ gì tán tỉnh cô cả. Chưa bao giờ gã nói đến một câu hàm ý khen cô hay ý tứ về hoàn cảnh của cô. Có khi, gã còn đồng tình “Ừ, em sống thế này cũng ổn, dây dưa vào đàn ông làm gì cho mệt người, phiền phức!”, nên cô an tâm lắm! Cô đâu biết, hoặc như cô đã coi thường “địch thủ” rằng gã từng đi tù về tội l.ừa đ.ảo chiếm đoạt tài sản, cái miệng lưỡi giảo hoạt của gã có sức mạnh đủ để người khác tán gia bại sản thì có phải dạng vừa đâu! Cô quên béng mất điều đấy…
Nhiều khi mưa nắng cô thấy gã cứ đứng lù lù trước cửa nhà cô, đội cái mũ bảo hiểm, khoác cái áo tơi, trông đến là thảm. Cô bảo gã vào nhà mà ngồi thì gã mới vào, nếu vào nhà cũng chỉ ngồi mon men ở ngoài cửa, cô bảo gió bão thế ngồi ngoài làm gì cho lạnh, vào nhà mà ngồi. Mưa gió ế khách, bão táp dập dồn, cô phải đóng cửa vào cho đỡ lạnh. Đàn ông dẻo miệng, đàn bà cô đơn, trong ngôi nhà ở tâm bão, chuyện nam nữ xảy ra cũng là bình thường.
Có lẽ gã cũng là một gã “không vừa” trong “chuyện ấy” nên sau vài lần mưa gió trong mùa bão, cô bảo gã về ở hẳn cho tiện. Chuyện gã về ở với cô là cái tâm điểm cười chê của xóm làng, có người bảo “Tưởng cao sang thế nào, hoá ra cũng chỉ là phường mạt cưa mướp đắng!”, họ bĩu môi, dè bỉu và khinh bỉ cái số phận dở dang lại thêm nát bấy khi dây vào đời nham nhở của gã. Cô vẫn trấn an lòng mình “Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân”. Ấy thế nhưng, đôi khi trong cuộc đời lắng nghe những lời khuyên can thực sự giúp ta có thể bước khỏi vùng âm u mà ra ánh sáng, tất nhiên không phải lời khuyên nào cũng đúng, nhưng trong trường hợp này, họ nói chuẩn!
Video đang HOT
Đầu tiên, gã bảo “Mình này, anh muốn mở một quán bia hai vợ chồng mình làm, làm xe ôm thu nhập bấp bênh, mưa gió lại thất nghiệp, anh chẳng còn sức khoẻ như xưa nữa, giờ có bạn nhiều, mở quán bia là được đấy, nhưng anh chẳng có vốn…”. Cô không phải loại dại dột, nhưng nghe người tình bảo vậy thì cũng thấy hợp lý, thôi thì của chồng công vợ, đi đâu mà thiệt. Vậy là cô đồng ý bỏ t.iền ra để cho gã mở quán bia, làm ông chủ!
Gã từ một tay xe ôm tứ cố vô thân, thành ông chủ quán nhậu cũng oách lắm! Gã bảo “một mình gã làm chủ lại phải đi phục vụ khách e chừng không ổn” nên gã tuyển thêm hai cô nhân viên vào quán bia để cùng “hỗ trợ”. Cô nghe cũng hợp lý, nên chẳng phản đối gì!
Cô nào biết, từ ngày mở quán bia, thực chất gã làm tú ông, còn hai cô nhân viên quán bia thì kiêm luôn đi khách khi cần, trong khi mảnh đất nhà cô gã trưng dụng, t.iền quán 100% là của cô, nhưng từ ngày mở quán đến nay, chưa một đồng thu lại. Trong khi gã liên tục mở cái miệng dẻo như kẹo kéo của mình để vòi t.iền cô, lúc thì “mình ạ, anh lỗ rồi” “anh cần để cho thằng bạn vay, khổ thân nó…” đủ các lý do cô không thể chối từ. Tuyệt nhiên cô không nghĩ rằng cô đang bị gã lợi dụng đến triệt để. Gần 200 triệu t.iền vốn tiết kiệm cho con cái, cô giao hết cho gã chẳng còn một xu. Đã thế, có những lúc cô lại còn thương xót “giá như mình có điều kiện để giúp anh ấy…” Đàn bà khi yêu, thật là ngu dại trăm đường!
Hôm rồi, tự dưng có ả đàn bà đến quán ngồi như bà chủ. Cô đến thì thấy ả hất mặt “Con kia, đến đây làm gì?” Khiến cô chưng hửng chẳng hiểu ra làm sao?. Cô hỏi gã đâu thì ả kia đứng dậy lu loa “A, ra mày là con đĩ cướp chồng bà. Mày nhân lúc bà đi vắng tằng tịu với chồng bà phỏng?” rồi lao vào tẩn cô một trận nên hồn. Lát sau gã xuất hiện, cô tả tơi như chim sẻ gặp bão, không hiểu ả kia là ai trong cuộc đời cô, gã phân bua “Mình ơi, anh xin lỗi, đây là vợ anh, cô ấy vừa về!”. Hóa ra, ả kia chính là vợ cũ của gã, cái ả mà buôn phấn bán hương đủ đường giờ lại về tranh “chồng” với cô! Nước mắt lưng tròng, cô lao vào c.hửi rủa gã, cấu xé gã, đày đoạ gã. Ả vợ của gã gào lên “Tôi không cần biết anh lợi dụng nó thế nào/ Nhưng anh là chồng tôi, tôi không cần anh phải bán thân, rúc váy đàn bà lừa tình, anh cứ về, tôi nuôi!”.
Cô hoang mang, “lừa tình” ư? Ai lừa tình? Gã lừa cô sao? Gã lừa cô từ bao giờ? Tại sao cô không nhìn ra? Cô nhìn gã, gã quay mặt đi, quát vợ “Mày ngu lắm, còn cái sổ đỏ đã kịp sang tên đâu!” cô đứng hình, nước mắt không còn để rơi nữa. Cái t.uổi đầu bốn đít chơi vơi rồi, tưởng dại đủ rồi, tưởng chắc cú lắm rồi, ai ngờ đâu mọi thứ lại vỡ toang ra thế này…Tình, t.iền, niềm tin đặt sai chỗ, tất cả những bi kịch đổ ập lên đầu người đàn bà ngu dại vì yêu…
Trách ai? Chỉ trách chính bản thân mình đã bịt mắt lại, đã thương nhầm người để giờ đây cô mất sạch, tay trắng, thứ còn lại chỉ là cay đắng, chua chát, bẽ bàng…
Theo Emdep
Chua chát phận rể nghèo!
Người ta bảo "giàu chưa chắc đã sang, nhưng nghèo chắc chắn là hèn!", ngẫm...tôi thấy thấm lắm!
Tôi là thầy giáo dạy cấp 3 của một trường nhỏ nơi phố huyện. Nghề nhà giáo hẳn ai cũng biết, chẳng lấy gì làm giàu sang cả, nhưng so với hoàn cảnh gia đình cha mẹ đều làm nông thì nhà có một trí thứ như tôi tạm gọi là thầy u an lòng, vì dùng trí não để lao động chứ không phải quần quật bán mặt cho đất bán lưng cho trời như thầy u, lại là người nhà nước, vậy là cũng có cái để các cụ tự hào!
Thực lòng, tôi không so sánh cuộc đời mình với ai, thấy xung quanh mình nhiều người vẫn không có việc làm, thất nghiệp, hoặc ai thuê gì làm nấy, làm thời vụ bất ổn định, ngẫm lại cái thân mình tôi thấy vậy là ổn, ít ra tôi sống với đam mê của mình là nghề dạy học, về nghề giúp tôi có thu nhập ổn định, vậy là đủ.
Tôi yêu một nữ đồng nghiệp, là người Hà Nội lên đây công tác. Chúng tôi hợp nhau về tính cách, cô ấy là người có cá tính tuy nhiên rất chừng mực và độc lập, khác hẳn với những cô gái Hà Thành kiêu kì mà tôi biết hồi học đại học ở đó. Khi tìm hiểu nhau, tôi cũng không quan tâm nhiều đến gia cảnh của cô ấy, chỉ là thấy bản thân cô ấy là một cô gái dễ chịu, đáng yêu thì tôi yêu, sau đấy khi tình yêu chín muồi thì tôi cầu hôn cô ấy, lúc này cô ấy mới nói qua qua về gia đình ở Hà Nội và có nói đến chuyện mâu thuẫn với cha mẹ về quan điểm sống nên Hoài (tên cô ấy) mới lên đây dậy học. Tôi hỏi nguyên cớ vì sao thì cô ấy chỉ nói qua loa là gia đình muốn cô ấy lấy một người đàn ông có điều kiện kinh tế nhưng cô ấy không yêu, bố mẹ không hài lòng nên cãi nhau và cô ấy bỏ đi lên đây.
Cho đến khi tôi đến nhà cô ấy thì tôi mới thực sự choáng váng vì nhà cô ấy giàu quá!
Trước khi đến nhà tôi tự tin bao nhiêu thì sau khi đến tôi thấy ngại ngùng, tự ti bấy nhiêu. Bố mẹ cô ấy rất gia giáo, là người có quyền chức, nói có gang có thép. Khi biết tôi chỉ là anh thày giáo phố huyện, bố mẹ cô ấy tỏ vẻ không hài lòng, nói chuyện rất kiểu bề trên với tôi. Ừ thì tôi cũng nghĩ họ là bề trên nên cũng bỏ qua nhưng lòng vẫn có chút gợn gợn...
Đến khi Hoài nói Hoài sẽ cưới tôi vì cô ấy đã có thai thì tôi phát hoảng, vì chúng tôi chưa hề có thai, cô ấy nhìn tôi vẻ cầu cứu, tôi đành nói với bố mẹ vợ tương lai sự tình theo ý cô ấy. Bố mẹ cô ấy thở dài, mắng cô ấy không ra gì, không khác gì c.hửi vào mặt tôi, nhưng nhìn thấy cô ấy bấu c.hặt t.ay vào đùi tôi lại thấy thương, tôi cứng cỏi đáp sẽ lo cho cô ấy và chúng tôi sẽ hạnh phúc, sau đó dắt tay cô ấy đi để mặc bố mẹ cô ấy đang tức giận không nguôi...
Hơn tháng sau chúng tôi làm đám cưới, bố mẹ cô ấy không tổ chức vì quá xấu hổ về con gái, chỉ làm lễ báo hỷ và cho đón dâu, còn gia đình tôi dù nghèo khó nhưng cũng sắm sanh đủ lễ mọn theo đúng phong tục, dù biết nhà gái chẳng cần, tôi cũng tự nhủ vợ chồng yêu nhau là được, sau này bố mẹ vợ thấy con gái họ hạnh phúc thì sẽ yên tâm về chúng tôi hơn!
Thấy vợ hòa thuận với bố mẹ đẻ, thực lòng tôi cũng thấy vui, nhưng...
Về ở chung với nhau được một thời gian thì vợ tôi mới có thai, lúc này mẹ vợ thương con gái nên cũng bớt giận lên thăm. Nhìn thấy con thiếu thốn thì bà không cầm được nước mắt, bà bảo hai đứa cùng về thủ đô dạy học, mọi thứ bà sẽ nhường hết, không tranh cãi với con gái nữa, chỉ cần con hạnh phúc là được! Lên ở với con chục hôm thì bà về động viên chồng, bố vợ tôi cũng nguôi ngoai và gọi điện hỏi thăm chúng tôi, những tưởng mọi chuyện như vậy là ổn thỏa, không ngờ đời tôi lại bước sang một trang mới, thê thảm và bi đát hơn!
Vợ tôi bảo muốn sinh con cho thật tốt, với cả bố mẹ cũng đã nguôi ngoai nên vợ tôi muốn về dưỡng thai để cháu ngoại gần gũi ông bà sau những ngày mâu thuẫn. Tôi thì không muốn chuyển việc vì gia đình tôi vẫn còn ở đây, dù không ở cùng bố mẹ nhưng tôi không muốn về Hà Nội để mang tiếng nhờ vả nhà vợ. Thế là vợ tôi về, còn tôi thì cuối tuần bắt xe khách về thủ đô thăm vợ.
Mỗi lần đến nhà vợ tôi rất mất tự tin, và nữa bố mẹ vợ càng xót con gái bao nhiêu thì càng ghét tôi bấy nhiêu vì họ cho rằng tôi đã làm cho con gái họ khổ. Trước mặt con gái bố mẹ vợ không nói gì nhưng chỉ cần vợ tôi lên phòng là ông cụ lại gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện, gây sức ép để tôi về đây dậy học, nhưng nói năng những lời rất khó nghe, khiến tôi chạnh lòng.
Chưa hết, mẹ vợ tôi mỗi khi xót con lại gọi điện cho tôi trách móc rồi bảo tôi "hay là anh bỏ nó đi, buông tha nó đi để tôi lo cho nó cuộc đời mới!", khiến tôi rất ức chế! Tôi biết tất cả những nguồn cơn của chuyện này chính là việc tôi là một thằng con rể nghèo nên bố mẹ vợ mất mặt, vì nghèo nên tôi mới bị bố mẹ vợ đối xử như "một thằng nhà quê chiếu dưới, lại còn sĩ diện hão!" - lời của bố vợ khi tôi từ chối sự giúp đỡ của ông.
Nhìn vợ bụng mang dạ chửa, tinh thần khá hơn ngày xưa do được cha mẹ chăm sóc tôi lại thấy thương, nhưng nghĩ đến những lời nói và thái độ của bố mẹ vợ với mình, tôi thấy nhục và rất ức chế! Người ta bảo "giàu chưa chắc đã sang, nhưng nghèo chắc chắn là hèn!", ngẫm...tôi thấy thấm lắm! Nhiều khi buồn bã mà chẳng biết giãi bày với ai, đành mượn cái máy tính đăng những dòng này lên giãi bày với rượu và người trong thiên hạ vậy...
Theo Emdep
"Có ai xấu như tôi không?" Tôi là một cô gái xấu! Phải chăng vì vậy mà mọi người xung quanh luôn liếc qua tôi với ánh mắt dò xét bởi tôi "đặc biệt" quá. Suốt những năm học cấp 3, đứa con gái vừa béo vừa lùn, da đen nhẻm như tôi chẳng mấy để ý tới ngoại hình của mình như bao bạn nữ khác. Bởi tôi...