Ngôi nhà không hạnh phúc
Bỏ lại em một mình với một ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở dang, anh nắm tay cô ấy để xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc khác…
Giữa đêm trăng mờ ảo, anh nắm lấy tay em, ánh mắt chân thành: “Chúng mình hãy yêu thương nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc em nhé!”. Em hạnh phúc, thẹn thùng nép vào ngực anh với tiếng “Dạ” thật ngọt ngào.
Vòng tay ấm áp, tiếng đập rộn ràng của hai con tim… Em hiểu từ đây trên con đường em đi, đã có một người nắm tay em, động viên em cùng vượt qua chông gai, thử thách để đi đến “Ngôi nhà hạnh phúc – có anh và có em”…
Sau đêm ngọt ngào, nhẹ nhàng ấy là hàng loạt những khó khăn, thử thách. Xây “Ngôi nhà hạnh phúc – có anh và có em” sao khó quá! Anh lại nắm tay em: “Khó khăn mà vượt qua thì ngôi nhà mình mới hạnh phúc thật sự em ạ”…Em lại hạnh phúc và quyết tâm hơn!
Sau bốn năm đấu tranh với bao bước cản từ gia đình, bạn bè, công việc, khoảng cách…, hai đứa mình đã được ở gần nhau.
Video đang HOT
Nhưng sau 2 năm chung sống êm đềm và cùng nỗ lực cố gắng không ngừng, anh lại nắm tay với ánh mắt chân thành: “Chúng mình hãy yêu thương nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc em nhé!”, lần này có khác là anh đề nghị điều đó khi anh đã là người đàn ông có vợ, và người được anh nắm tay động viên không phải là em, mà là cô ấy…
Em cô đơn, đau đớn, tuyệt vọng, nhưng em vẫn rất yêu quý gia đình nhỏ của chúng ta. Em đã gạt bỏ mọi cảm xúc chua xót để chạy theo, mong đưa được anh quay về. Nhìn lại thấy em đầy thương tích về thể xác lẫn tinh thần, nhưng anh vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn quay lưng.
Em gạt chua xót, đau đớn, tự gượng đứng lên. Anh ah, lần này khó khăn quá, nhưng không ai động viên, chia sẻ, không ai nắm lấy tay em. Em cố gắng hết mọi cách để kéo anh về lại với gia đình, nhưng anh vẫn đi về phía ngày càng xa dần “Ngôi nhà hạnh phúc” của chúng mình. Con tim em mệt mỏi, băng giá, em kiệt sức!
Anh bảo rằng cô ấy phù hợp với anh hơn em. Anh đồng cảm với cô ấy về quan điểm sống “Quan tâm đến gia đình, coi trọng giá trị gia đình, mong muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc”.
Em thấy mâu thuẫn và nghịch lý quá, nhưng em đã không còn đủ sức để kéo anh về lại rồi. Bỏ lại em một mình với một ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở dang, anh nắm tay cô ấy để xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc khác…
Theo Phaidep
Đôi bờ
Em đến bên anh thật nhẹ nhàng... (Ảnh minh họa)
Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em mãi mãi, bài hát "đôi bờ" ngày hôm qua em hát dở dang hứa tối nay sẽ hát hết cho anh mãi mãi dang dở như tình yêu hai ta.
Con thuyền kia một lần cập bến nối hai bờ xa lạ, đoạn khúc yêu thương thành bản tình ca bất hủ. Để vô tình sóng đánh thuyền xa mãi cho hai bờ hai đường thẳng song song chẳng một lần thể nối bờ vui, như bản tình ca lạc nhịp bởi những âm thanh sô bồ. Em đến bên anh thật nhẹ nhàng như con thuyền kia rồi trôi mãi đi còn lại mình anh dòng hoài niệm lần đầu biết rung động, biết yêu thương trong khổ đau.
Kỳ thi năm ấy được nhà trường chọn đi coi thi đại học thực sự là niềm vui xen lẫn trong anh bao lo lắng hồi hộp. Hai ngày coi thi tưởng sẽ dài đằng đẵng thế mà nó lại diễn ra quá nhanh nhưng kịp đọng lại trong anh ấn tượng về cô bé miền rẻo cao với nụ cười thánh thiện cùng đôi mắt buồn xa xăm với những điều chưa nói.
Ngày biết tin em trúng tuyển vào trường anh không dám nghĩ sẽ có một ngày được gặp lại em thêm lần nữa. Rồi sợi dây vô hình hữu duyên của một chiều tình cờ nơi quán nước trước cổng trường anh không tin vào mắt mình khi hai anh em không hẹn mà gặp. Dạo bước trên con đường còn rơi rớt vài sợi nắng vương trên những vòm hoa bằng lăng anh lý nhí kể câu chuyện bâng quơ về một tình yêu đơn phương của một anh chàng, em ngượng ngùng bước đi vội vã ngoảnh mặt lại với nụ cười thẹn thùng e ấp.
Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em... (Ảnh minh họa)
Dòng thời gian mãi trôi tình cảm hai đứa cũng lớn dần theo năm tháng dù phía trước con đường là bộn bề lo toan, thiếu thốn. Song ngày tháng ấy đã ghi dấu bao kỷ niệm hai ta. Những kỷ niệm thật giản dị, nhẹ nhàng mà hạnh phúc biết nhường nào sẽ không bao giờ trở lại. Nhớ da diết những chiều cuối tuần tay trong tay dạo bước trong công viên, những con đường ngai ngái mùi hoa sữa phảng phất trên tóc em, của quán cóc vỉa hè với ly trà đá là nơi ta hò hẹn những giờ tan lớp. Quên sao được ngày hè oi ả cả hai ôm sách lên giảng đường ôn thi, còn đọng mãi trong anh bao đêm trăng dưới giàn hoa giấy trước cửa phòng em lại ngân nga tự khúc tình ca Nga lãng mạn, da diết bao sâu lắng.
Nhưng cái hạnh phúc nhỏ bé đó đâu có thể oằn mình trong mùa đông lạnh giá, của chữ "ngờ" tạo hóa. Ngày hôm qua chữ "ngờ" cho anh được gặp lại em, được nói lời yêu em, được bên em thì hôm nay nó mang tới nỗi khổ đau một cuộc đời trong anh. Lần chia tay em lên đường đi thực tập cũng là lần cuối cùng anh được bên em trong vòng tay yêu thương trao nụ hôn vội vã. Không gian thời gian thật xa, thật dài làm nỗi nhớ thêm lớn, những ngày ấy cứ hàng đêm trước khi đi ngủ em lại gọi điện hát cho anh nghe những bài hát tiếng Nga quen thuộc như động viên anh, để nỗi nhớ vơi đi. Nhưng hôm nay gọi mãi, đợi mãi không thấy hồi âm lại từ em mà nhận được một tiếng sét xé nát cõi lòng khi biết tin em ra đi mãi mãi sau vụ tai nạn khi đang trên đường trở về sau buổi dạy thêm. Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em mãi mãi, bài hát "đôi bờ" ngày hôm qua em hát dở dang hứa tối nay sẽ hát hết cho anh mãi mãi dang dở như tình yêu hai ta.
hieuanh2211@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cả cuộc đời trông ngóng một người Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa... (Ảnh minh họa) Em viết cho anh trong đêm buồn thăm thẳm, giữa khung cảnh hoang liêu tĩnh mịch của núi rừng. Vẫn tiếng chim từ quy khắc khoải gọi tìm đôi đời đời không dứt, vẫn ánh trăng ngàn muôn thuở độc hành lặng lẽ đơn côi. Em viết cho anh...