Ngôi nhà không cửa
Vụ hỏa hoạn năm ấy đã thiêu rụi ngôi nhà chúng tôi đang ở. Lúc đó, mặt bố thất thần còn mẹ thì khóc khản cả giọng vì công sức bao năm vất vả, chắt chiu mới xây được ngôi nhà, giờ chỉ còn là một đống tro.
- Mất nhà rồi giờ ăn ở sao đây?
Mẹ quẹt nước mắt nhìn lên trời.
- Thì cũng phải dựng tạm cái lều cho con cái có chỗ chui ra chui vào chứ?
Hàng xóm đến hỏi thăm, nhìn gia cảnh nhà tôi mà ái ngại. Người cho cây tre, cây nứa, người cho bó tranh… Bố mẹ “xốc” nhau dậy, xóm làng xúm tay vào giúp. Một ngôi nhà tạm được dựng trên bãi đất vẫn còn lem nhem tro bụi. Ngôi nhà lợp bằng tranh, thưng phên, đến tấm cửa che chắn cũng không có.
- Bố nó kiếm cái gì làm cửa chứ ai lại để tổng hổng thế này? – mẹ nhắc.
Bố đùa:
Video đang HOT
- Cứ để thế này cho thoáng, lại có nắng, có gió thiên nhiên…
Thấy mẹ có vẻ bực bội, giọng bố trở nên buồn buồn:
- Thì cũng đang nghĩ, mà nghĩ chưa ra… Đợi mấy hôm nữa bác Thuyên đi bè về mua nợ bác mấy bó nứa về đan tấm liếp vậy…
Mẹ lặng im, bố xoay người, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Đêm, bốn người nằm ngang trên mấy tấm ván kê tạm làm giường. Trời trở gió, mẹ nhấc hai chị em vào giữa nằm cho đỡ lạnh rồi lồm cồm bò dậy tìm tấm ni lông căng lên cửa chắn gió. Nhưng, gió vẫn lùa khiến tôi không ngủ được. Nửa đêm thức giấc, tôi thấy mẹ kéo chăn đắp cho bố con tôi. Chiếc chăn chiên vừa nhỏ vừa ngắn chỉ đủ đắp cho ba bố con còn mẹ nằm co, chốc chốc lại trở mình. Cả đêm dường như mẹ không ngủ.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy mẹ đang cạy những tảng cơm nguội cho vào chảo rang. Bố ngồi bên cạnh chẻ những thanh củi cho mẹ nhóm bếp. Tôi tiến đến gần, tình cờ nghe bố mẹ nói chuyện:
- Giả như trộm có vào nhà mình thật thì cũng có cái gì để lấy đâu mà lo.
Trong tiếng mỡ sôi xì xèo, giọng mẹ cất lên:
- Nhà mình giờ “vô sản” rồi nhưng có thứ còn quý hơn cả của nả là hai đứa con gái đang tuổi lớn đấy.
Bố đã hì hụi cả ngày để đan tấm liếp cửa, ban ngày trổ lên, ban đêm đóng lại, nhưng cũng không đủ làm vơi nỗi lo lắng của mẹ. Đêm, mỗi khi nghe tiếng động, mẹ lại ngồi bật dậy, cầm đèn pin ra cửa ngó trước ngó sau…
Ba năm sau, bố mẹ xây được ngôi nhà mới. Ngày thợ đến lắp cửa mẹ cứ đứng ngắm say sưa rồi gật đầu khen bố chọn được bộ cửa vừa đẹp vừa chắc chắn.
Tôi lớn lên xa quê ra thành phố lập nghiệp rồi lập gia đình, cũng đã không ít lần chuyển nơi ở. Ngay cả bây giờ, dù đang sống trong một căn hộ chung cư hiện đại, tiện nghi nhưng trong tâm trí tôi vẫn luôn hiển hiện ngôi nhà tuềnh toàng không cửa, nơi mẹ đã bao đêm thao thức để giữ cho những đứa con của mình có được giấc ngủ bình yên…
Theo PNO
Hãy yêu em nhiều hơn ngày xưa
"... Em cần nhiều nữa, thật nhiều tình yêu của anh, để thấy rằng mình đang nắm trong tay vật báu, để tích đủ bản lĩnh còn vượt qua cám dỗ đời thường, để luôn bình thản ở bên anh chân thành, tĩnh tại...".
Khéo một ngày nào đó thói đa sầu đa cảm sẽ quay ra phản lại em mất thôi, cũng vì trái tim em dễ rung động quá, nghe một bản nhạc, nhìn một tấm hình, hay chỉ một lời nói đúng lúc thôi cũng khiến lòng rung rinh, xúc cảm tuôn dào dạt. Nhiều lúc em lại giật mình tự hỏi, còn yêu anh không, khi mọi thứ cứ đều đặn trở nên quá quen thuộc đến mức cũ kỹ, thì việc một hành động tươi mới dù đến từ một kẻ xa lạ, dẫu không đặc biệt, cũng có thể trở nên ý nghĩa cho một cuộc sống đang dần nhàm chán, đơn điệu.
Vì em là con gái, đôi tai thích nghe những lời êm dịu, vì em là con gái mềm yếu luôn cần sự sẻ chia vỗ về, vì em là con gái, trái tim dễ bị lỗi nhịp, dễ bị phỉnh phờ, nên em mong ở bên mình luôn là một trang nam tử ân cần, biết chở che.
Em cũng được nhiều người quý mến mà, đúng không! Dù biết hay chưa biết việc em đã có "một nửa" thì cũng không thể cấm việc họ dành tình cảm cho em, bên cạnh đó em cũng khó lòng thẳng thừng từ chối sự dịu dàng của họ, đó có lẽ là những cám dỗ rất giản dị, đời thường.
Những lời sáo rỗng như "chiếc váy thật hợp với em", "anh nhớ em đến mất ngủ", "ước gì anh được ở bên em lúc này"... bỗng thấy thật hợp lý hợp tình, sao mà lãng mạn và đáng yêu. Em lại so sánh "ừ, ngày xưa anh cũng..." hoặc, "hình như anh chưa từng...". Cứ xốn xang, nhớ nhung thành ra ngày lại ngày tích tiểu thành đại, mãi lâng lâng thế bao giờ mới trở lại mặt đất được đây, em sợ và thậm chí không dám tin vào chính mình. Liệu lý trí có đủ sức để xoay vần con tim về đúng vị trí.
Bởi có yêu thương trái tim sẽ trở nên ấm áp và có khi là mù quáng, sẽ không phân biệt được phải trái, đó là điều mà em đang và luôn run sợ. Thế nên cần lắm một lý trí đủ mạnh của một nửa yêu thương, hòng giúp em trở lại bình thường với một mái nhà yên ấm, để vững tin hơn vào ngày mai, để tâm trí không dễ bị lung lạc vì bất cứ gì khác, để những yêu thương luôn cận kề, sẵn sàng chia sẻ.
Em cần nhiều nữa, thật nhiều tình yêu của anh, để thấy rằng mình đang nắm trong tay vật báu, để tích đủ bản lĩnh còn vượt qua cám dỗ đời thường, để luôn bình thản ở bên anh chân thành, tĩnh tại.
Đừng hờ hững, lạnh lùng anh nhé. Và hãy yêu em nhiều hơn ngày xưa, hãy nắm lấy tay em, giúp em cảm nhận được tình yêu đó. Vì chỉ tình yêu mới đủ sức gìn giữ một tình yêu.
Theo Dantri
Anh đã lầm... Thật tệ bởi anh ngoại tình trong tư tưởng, thật tệ bởi anh tưởng cô ấy là em. Ngày anh làm chú rể, tất cả mọi thứ quen thuộc quanh nhà đều được trang hoàng thật lộng lẫy. Ngày anh làm chú rể, mọi người thân, họ hàng, bạn bè đều hồ hởi đến chúc mừng. Ngày anh làm chú rể, mẹ có...