Ngồi khóc trên xe Mercedes tốt hơn ngồi khóc trên xe Dream tàu
Tại sao không khôn ngoan lựa chọn việc mà nhiều bạn trẻ ngày nay hay nhắc tới: ngồi khóc trên một cái xe Mercedes thay vì con xe Dream?
Tình yêu và tiền bạc.
Nhà mình cũng chỉ có gia cảnh khá nhưng mẹ mình luôn khuyên con gái nên chọn người mình yêu bằng trái tim, đừng quá chú trọng vào vật chất. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của lớp người trước. Với mình, tiền bạc cũng là một thứ tình yêu. Trong khi tình yêu theo định nghĩa “chân chính” mang lại cảm giác yêu thương rung động thì vật chất mang lại cảm giác thỏa mãn và làm chủ cuộc sống.
Đời sống của người đã trưởng thành cơ bản là buồn. Một khi rũ bỏ sự ngây thơ và bao bọc của bố mẹ, từ đi học cho đến đi làm rồi kết hôn đều phải va chạm rất nhiều. Công việc không như ý tổn thương ta một chút. Tình yêu trắc trở tổn thương ta hai chút. Vô vàn khó khăn lúc làm vợ, làm dâu sẽ tổn thương ta nhiều chút. Đó là quy luật. Từ người giàu đến người nghèo rồi cũng sẽ phải nuôi nấng nhiều vết thương lòng theo thời gian.
Chưa kể đến sự thật nữa là bất kì tình yêu nào cũng có hạn sử dụng. Tình yêu vĩnh cửu không hiếm, nhưng có ai đủ tự tin rằng chồng sẽ yêu mình 100% từ đây cho đến mai sau? Có ai dám chắc chồng mình sẽ không ngoại tình, sẽ không xem tình yêu với vợ là một thứ nghĩa vụ và trách nhiệm?
Với muôn vàn nỗi khổ đã được mặc định như một lối mòn, tại sao không khôn ngoan lựa chọn việc mà nhiều bạn trẻ ngày nay hay nhắc tới: ngồi khóc trên một cái xe Mercedes thay vì con xe Wave? Tại sao không chọn được bất hạnh trong một căn biệt thự thay vì nhà cấp 4 xập xệ?
Bản chất nỗi khổ là như nhau, nhưng hoàn cảnh xung quanh sẽ tác động theo những chiều hướng khác nhau. Khi gặp những khó khăn trong công việc, người giàu lên ô tô đi nghỉ mát, tụ tập bạn bè shopping hay ca hát nhảy múa. Trong khi đó người nghèo về nhà úp mỳ tôm ăn qua ngày. Thử hỏi nỗi khổ nào bi đát hơn?
Khi vợ chồng mâu thuẫn, người giàu đau khổ tìm những thú vui vật chất bên ngoài bằng cách tiêu pha tiền bạc. Dù lòng có buồn thì bên họ vẫn có cơm ngon, nhà đẹp, xe xịn bù đắp. Người nghèo lúc buồn chỉ có thể dạo phố phường ngắm thiên hạ ăn sung mặc sướng, tấp vào một quán vỉa hè ăn vội các món bình dân giá rẻ để rồi lòng càng nặng trĩu hơn. Thử hỏi, nỗi khổ nào bi đát hơn?
Video đang HOT
Có một thực tế đến mình là người con gái cũng phải nhận ra, tiêu chuẩn cuộc sống hiện đại đã quá cao so với thế hệ trước. Tình yêu không còn là thứ thức ăn tinh thần duy nhất làm “no” con người. Muốn yêu, hãy yêu bằng tim. Nhưng để được lâu dài, nhất định phải có tiền.
Mình yêu một người bằng tuổi. Cũng như mình, người đó không giàu. Chúng mình yêu nhau và luôn phải động viên nhau nỗ lực làm việc để mai này được sống sung túc hạnh phúc. Nhưng “mai này” là bao giờ? Liệu mình có phải quần quật đến suốt đời vẫn không thoát khỏi kiếp thuê nhà, không có xe bốn bánh mà đi? Như thế rõ ràng mình đã đi đúng con đường ngu ngốc nhất, vừa bị làm nô lệ đồng tiền, vừa không được hạnh phúc?
Mình đang suy nghĩ đến việc đi một con đường khác. Tình yêu là duyên phận, hôn nhân là may rủi, hết duyên thì hết yêu, xui rủi thì bất hạnh. Tính ra ở đời chỉ có đồng tiền là sòng phẳng và không bao giờ phản bội chủ nhân, có thì tiêu, không thì đói.
Con bạn thân của mình bị bố mẹ ép cưới một lão chồng già và giàu mà nó không hề yêu. Bị buộc phải chia tay với mình tình “truyền kiếp” nó từng thề sẽ sống ảm đảm đến hết đời để tưởng nhớ người cũ.
Nhưng tiền bạc không cho phép nó ảm đạm lâu. Có chồng giàu được đưa đi năm châu bốn bể du lịch, được cho tiền để thay đổi gu thẩm mỹ nên nó lột xác hoàn toàn từ gái quê thành gái thượng lưu. Cuộc sống làm chủ đồng tiền, muốn gì được nấy đã hàn gắn hết cả vết thương lòng năm nào của nó.
Bây giờ nó còn trẻ và vẻ hạnh phúc tràn trề trên gương mặt. Mình ganh tỵ và muốn được như nó. Nghĩ lại cảnh ngày ngày vẫn “bị” người yêu đèo đi trên con Dream cà tàng mình thấm thía rằng vật chất có thể bù đắp được tình yêu mà tình yêu không cách gì lấp được những thiếu hụt của vật chất.
Càng suy nghĩ về giá trị đồng tiền càng không tự tin tình yêu hiện tại sẽ giúp mình hạnh phúc lâu dài. Đến bây giờ 25 tuổi mình vẫn còn phải góp nhặt từng đồng thì đến bao giờ mới chạm được cánh cửa sung sướng? Thà cứ lấy một người có điều kiện ngay từ đầu thì sẽ bớt được khoảng thời gian vất vả chưa biết đến ngày nào sẽ suy chuyển đó.
Mình cũng xin nói thêm, mình không phải là cô gái quá xinh đẹp để mơ lấy được đại gia, nhưng nhất định mình phải lấy chồng giàu. Không biết có ai ở đây cùng quan điểm với mình không?
Theo VNE
Tôi có phải là người đàn bà đào mỏ?
Tôi không phải mẫu đàn bà lợi dụng, thực tình là như vậy. Bởi vì mẹ tôi giàu và tôi là một người đủ thông minh để có thể kiếm được tiền.
Thực ra bây giờ cơ hội kiếm tiền dành cho tất cả mọi người. Chỉ cần bạn thông minh vừa đủ, chỉ cần đừng quá tham lam, ham giàu có vô độ, chỉ cần bạn đừng quá ngu ngốc tin vào một phép mầu từ một người nào đó bên cạnh, chắc chắn bạn sẽ thành công.
Bởi vì trong kinh doanh hay trong mọi công việc kiếm sống, niềm tin là quan trọng, nhưng tin đến mù quáng là bạn đang tự đánh mất mình. Tôi phụ mẹ tôi kinh doanh một công ty chuyên nhập khẩu thiết bị y tế và dược phẩm. Nhưng mọi người chỉ biết tôi là một hoa khôi, người mẫu. Cũng chẳng sao. Chuyện thường tình thế thôi. Ai nói sao cũng được, nhưng tôi luôn tự hào rằng, mình chưa bao giờ bán thân nuôi miệng và những gì tôi có đều rất đàng hoàng, minh bạch. Mặc kệ người ta nói.
Nghĩ lại cũng buồn cười. Làm người nổi tiếng bây giờ cũng chẳng sung sướng gì. Nói thật thì chẳng ai tin, mà nói xạo thì người thân coi thường. Thật khó lòng mà chiều được mọi người. Tôi với mẹ tôi đã có lần xém từ mặt nhau chỉ vì một bài báo.
Lý do đơn giản là vì tôi không thể nói mọi sự thật trong nghề nghiệp, cộng thêm thói tắc trách của phóng viên, cuối cùng tôi mang tiếng là người vô ơn bạc nghĩa. Khi ấy, chủ yếu tôi nói tất cả tài sản tôi có được đều do hai bàn tay làm ra. Chủ yếu để khẳng định rằng mình chưa bao giờ lợi dụng đàn ông và cũng chưa có ai yêu tôi mà cho tôi cái gì hết.
Nhưng cuối cùng, do tài dẫn dắt sau đó của người viết, mà cuối cùng mẹ tôi nổi trận lôi đình. Mẹ cho rằng tôi đã phủ nhận công sức của mẹ, đã coi mẹ như người ngoài lề, mẹ làm bao nhiêu điều vì tôi, đến cái xe hơi Mini Cooper tôi chạy cũng do mẹ mua và vẫn đứng tên mẹ. Các bà dì cũng đứng về phía mẹ. Đến mức từ đó tôi phải trốn báo chí và hoàn toàn ngưng mọi hoạt động nghệ thuật. Chỉ vì muốn chứng minh với mẹ rằng, tôi không ham danh và tôi cũng không quên ơn mẹ. Và suốt ba năm tôi ở nhà phụ giúp mẹ công việc, đến lúc đó mới yên lòng.
Sở dĩ tôi viết lên tâm sự này vì hôm qua, có một người nói tôi là cô gái vật chất, chuyên lợi dụng tình cảm của người khác để mưu lợi cho mình. Tôi nhớ, đời tôi có hai mối tình lớn, mà mối tình nào cũng chưa thấy được gì thì đã chuẩn bị vỡ tan rồi. Mối tình đầu của tôi năm tôi 17 tuổi. Khi ấy tôi tham gia một nhóm người mẫu, bên cạnh những đàn chị lừng lẫy. Tôi hơn họ chính là sự trẻ trung và chính điều đó đã khiến tôi lọt vào mắt xanh người đàn ông từng trải.
Năm đó, công ty anh tổ chức cuộc thi tìm kiếm nhan sắc và tôi được chính anh mời tham gia và được giải vàng. Trong quá trình thi đó, tôi tự cho mình một cái quyền kiêu hãnh là chưa bao giờ chạy tiền hay có ý tứ gì với ngài giám đốc. Chỉ đến trước đêm chung kết một tuần, thì anh mời tôi đi ăn tối và tỏ tình với tôi. Cũng xin nói thêm rằng, chúng tôi quen nhau trong một phòng tập thể dục ở khách sạn 5 sao.
Tôi không quan tâm đến anh vì tôi còn nhiều đối tượng theo đuổi, đẹp trai lồng lộng. Anh thì đã tứ tuần, đầu bắt đầu hói và dáng người như cớm nắng. Nhưng khi nói chuyện với anh thì thực sự tôi bị thuyết phục. Khi anh tỏ tình, tôi đã ngỡ ngàng. Tôi biết tiếng anh rất lâu rồi, vì anh là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.
Tôi không mảy may nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ tan vỡ hay có ý định cướp tài sản của anh ấy... (Ảnh minh họa)
Khi ấy tôi mới 17, tôi chưa biết nhiều về danh vọng và hào quang, nhưng tôi biết anh có thế lực và chính tay anh tạo dựng được tên tuổi của rất nhiều ngôi sao. Về sau này tôi còn biết, cũng chính tay anh có khả năng chôn vùi nhiều ngôi sao khác. Còn khi ấy anh là cả một bầu trời hồng rực rỡ. Tôi ngỡ ngàng đồng ý.
Thực sự tôi yêu cái hào quang của anh khi đó, chứ không nghĩ việc anh sẽ giúp tôi thắng giải. Giải thưởng năm đó, khi tôi giành vương miện, mọi người đều công nhận, các đàn chị chúc mừng tôi. Nhưng sau đó, khi quan hệ giữa tôi và anh xấu đi, anh mới nói rằng vì tôi nhận lời yêu và ngủ với anh đêm đó, nên anh mới cho tôi được giải. Anh cũng nói rằng, để có giải đó, anh phải chi tiền cho ban giám khảo và anh cũng phải chịu điều tiếng rất nhiều. Anh còn chi tiền cho một số nhà báo để họ đến phỏng vấn và lăng xê tôi. Tất cả những điều đó đã diễn ra đúng như vậy.
Thậm chí khi chia tay, anh còn đòi lại tôi cái sim điện thoại số rất đẹp và anh nói rằng, cái sim đó chỉ dành cho những người yêu anh mà thôi. Và sau đó thì tôi mới biết, khi tôi nhận lời yêu anh, anh đã gọi điện và bắt người yêu cũ (cũng từng là một hoa khôi) trả lại cái sim đó rồi anh tặng tôi. Cái sim số đẹp đó qua tay khoảng 5 người và hiện giờ nó nằm trong tay cô vợ mới của anh, một cô bé ngây thơ và chấp nhận cuộc sống không son phấn và vô danh. Sở dĩ tôi chia tay anh, không phải vì tôi hết yêu anh mà vì một sự thật đắng lòng khiến tôi không muốn nói ra với bất cứ ai. Một lần, vì cần gặp anh để xin một con dấu chứng nhận nhằm nộp hồ sơ cho một cuộc thi khác, tôi đã lao đến phòng anh mà không gọi trước. Khi ấy đã là 8h tối và cả công ty gần như đã ra về hết. Ông bảo vệ đã quá quen với tôi và không cần hỏi cũng biết tôi gặp ai. Phòng anh không khóa, trong phòng ánh đèn màu vàng xậm và có tiếng nhạc. Tôi lẳng lặng đi vào vì nghĩ anh đã ngủ quên.
Thật không thể tin vào mắt mình, anh và người trợ lý đang say sưa ân ái. Chuyện anh lăng nhăng tôi không lạ, nghe cũng đã quá nhiều. Nhưng điều mà tôi đã nghe nhưng không tin nay lại hóa thành sự thật. Anh đang ân ái với một người đồng tính! Tôi bàng hoàng chạy ra khỏi phòng. Đến giờ anh vẫn không biết rằng tôi đã biết hết tất cả. Tôi không ngờ, những tin đồn về việc anh là người lưỡng tính hóa ra lại là sự thật đến kinh hoàng.
Chia tay anh, tôi gần như suy sụp một thời gian, mãi đến ba năm sau, tôi mới bước vào tình yêu mới. Lê rất yêu tôi và anh cũng mới trải qua một mối tình tuyệt vọng. Cô gái anh yêu từ năm 17 tuổi đã bỏ anh đi lấy con một đại gia. Chúng tôi làm cùng nghề và thoạt tiên tôi chỉ yêu anh vì cảm giác trống vắng, chứ không nghĩ mình nên tiếp tục yêu một người giống như mình. Bản thân tôi không thích yêu một người làm việc với son phấn và tôi không tin một người đàn ông như thế có thể lo vững vàng cho gia đình.
Nhưng không ngờ, khi quen anh rồi tôi mới phát hiện ra, anh và gia đình có mối làm ăn rất lớn, liên quan đến công việc xuất nhập khẩu. Cho đến gần đây, anh nói với tôi, anh nhờ tôi đứng tên một số tài sản như xe hơi và một căn hộ chung cư cao cấp, với lý do là anh không muốn gộp số tài sản đó vào công ty của gia đình.
Có thể coi đó là một tài sản riêng mà anh không muốn chia. Tôi đồng ý. Và trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi sẽ giữ cho anh và chúng tôi có thể tiến xa tới hôn nhân thì đó cũng là tài sản chung.
Tôi không mảy may nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ tan vỡ hay có ý định cướp tài sản của anh ấy. Nhưng không ngờ anh trai anh ấy lại biết được và mọi chuyện đã không ổn như cũ. Gia đình anh ấy kết án tôi lợi dụng và đào mỏ. Tôi là thứ đàn bà hư hỏng, trắc nết. Còn anh thì im lặng và vẫn nhắn tin cho tôi đừng có nói gì với gia đình anh ấy. Tôi có thể im lặng. Nhưng chuyện đã đến tai mẹ tôi và mọi chuyện bắt đầu dậy sóng...
Theo VNE
Hãy yêu nhau thật nhiều như có thể Chẳng có gì nhạy cảm, run rẩy, yếu đuối như tình yêu! Chính vì thế mà người ta mới kết đôi để được dựa dẫm, nương tựa, coi bạn tình như nơi trú ẩn của mình. Tình yêu giống thứ gì? Hãy xem những đứa trẻ ở mẫu giáo, buổi trưa, khi bố mẹ cũng không có ở đó... Nhưng khi cô giáo...