Ngoảnh mặt đi là vô hình
Người ta có thể trải dài tình yêu qua ngày, tháng, năm. Chẳng dám mong trăm năm đầu bạc, chỉ cần đừng tệ bạc với nhau quá sớm. Ấy thế nhưng, có biết bao chuyện tình đã phải dừng lại. Đột ngột và phũ phàng.
Có những người sống trong trọn vẹn mối tình đôi khi vẫn ước mình vô hình trước mặt đối phương. Giống như anh đã từng tổn thương em ngày đó. Chẳng cần cau có, hằn học; chẳng cần khó nhọc nói lời chia tay – chỉ cần lặng câm vô hình anh đi mất. Để em đau, em khóc mình em giữa ngổn ngang ngộ nhận.
Em, đã từng rất hận anh đến chán chê cả cuộc đời. Cảm xúc cứ buông rơi để em chới với trong những câu hỏi đúng sai, tại sao của riêng mình. Em ở đây, cùng nỗi đau hữu hình đang hiện diện. Vậy mà anh – người từng hiên ngang “xâm phạm” trái tim em, giờ phút ấy lại vô tình ngoảnh mặt làm ngơ đến tan nát lòng người ở lại.
Người ta có thể trải dài tình yêu qua ngày, tháng, năm. Chẳng dám mong trăm năm đầu bạc, chỉ cần đừng tệ bạc với nhau quá sớm. Ấy thế nhưng, có biết bao chuyện tình đã phải dừng lại. Đột ngột và phũ phàng. Như em, như anh, như hàng vạn người khác. Vì tình đã đi lạc nên ta thành kẻ ở, người ra đi.
Em, đã từng rất hận anh đến chán chê cả cuộc đời. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Người ta bước với nhau qua đường đường phố phố. Đã từng mong người bên cạnh là chỗ dựa an yên. Nhưng nào ngờ đâu, ngay trên phố bỗng có một ngày, người ta chia tay cũng chẳng cần lời nói. Cứ thể như, ngoảnh mặt đi là tất cả bỗng trở nên vô hình trong chớp mắt. Mặc cho nước mắt, tiếng nấc nghẹn ngào hay lời van xin nặng nề lắp bắp trên môi… kẻ ở lại.
Người ta bước với nhau qua đường đường phố phố. (Ảnh minh họa)
Ngoảnh mặt đi là vô hình.
Ngoảnh mặt đi là vô tình buông bỏ.
Ngoảnh mặt đi thì nỗi đau của người ở lại chỉ còn là dại khờ, chút mủi lòng của kẻ ra đi.
Chúng ta, những kẻ đã từng yêu nhau đến hơi thở, bỗng trở thành kẻ lạ mặt chỉ cần một lần ngoảnh mặt bước đi…
Theo Blogtamsu
Nỗi đau tột độ của người vợ chưa li dị chồng
Tiếng gọi mẹ thiêng liêng lắm chứ, bắt con gái gọi người phụ nữ đã khiến gia đình nó tan nát làm mẹ có phải quá mức khốn nạn không?
Vợ chồng cô hiện đang li thân, chờ li dị. Trước đó, chồng cô dăm ba ngay mới về nhà một lần, để lấy đồ và ngó qua con một tí, còn lại đều quấn quýt bên nhân tình, chẳng màng vợ con. Cô cũng đã níu kéo, mong một gia đình đủ đầy cho con nhưng không ăn thua, anh ta còn tưởng thế là hay, thậm chí ngang nhiên đi với bồ hơn trước. Cô quyết định li hôn.
Chồng cô bình thường thì vẫn tưởng mình là trai chưa vợ, nhưng tới khi cô làm đơn li hôn thì lại nhảy dựng lên. À, đó là vì anh ta sợ xấu mặt, ngại mang tiếng "bị vợ bỏ". Vì thế, anh ta đồng ý li hôn nhưng phải là đơn anh ta viết, với lí do cô "không xứng đáng làm vợ anh ta nữa". Cô cười nhạt, chẳng thèm để ý, kí luôn. Trong thời gian chờ làm thủ tục, cô sẽ đi khỏi nhà chồng - đó là yêu cầu của anh ta.
Con gái cô mới chưa đầy 3 tuổi, theo luật bé sẽ theo cô. Nhưng hiện tại cô chưa có chỗ ở ổn định, chỉ tới nhà cô bạn thân tá túc tạm, chờ tìm nhà thuê. Ngày ngày cô lại phải đi làm, không có ai chăm sóc bé. Cô thực sự không nỡ để con theo mình chịu khổ cực. Chồng cô tệ bạc nhưng mẹ chồng đối xử với cô cũng không đến nỗi nào, do bà chẳng nói nổi con trai nữa mà thôi. Cô đã bàn bạc với mẹ chồng và bà đồng ý chăm sóc con giúp cô, lúc nào cô muốn ghé thăm đều được. Khi nào ổn định chỗ ở, tìm được người giúp trông bé, cô sẽ đón con đi.
Hầu như khi nào tan làm về cô cũng tới thăm con, cuối tuần thì tới đón con đi chơi. Cũng vài lần gặp chồng nhưng 2 người chẳng nói với nhau câu nào. Nửa tháng sau, cô tìm được căn nhà thuê hợp lí, chỉ còn tìm người trông trẻ nữa là mẹ con cô có thể đoàn tụ. Hôm đó cô tới thăm con như thường lệ, đang chơi với con và nói chuyện với mẹ chồng thì chồng cô đèo nhân tình về. Trong lòng hơi có chút cảm khái vì mình còn chưa chính thức li dị, nhưng cô lại gạt đi, dẫu sao những con người ấy cũng sắp chẳng còn liên quan gì tới cô nữa rồi.
Ai ngờ đâu con gái đang trong vòng tay cô lại vùng ra chạy lại chỗ bố với cô nàng kia, khoanh tay chào đầy lễ phép: "Con chào bố! Con chào mẹ!". Chữ "mẹ" rơi vào tai cô khiến cô rụng rời cả chân tay. Nhìn 2 kẻ đó đang xoa đầu, cười khen con gái cô ngoan mà cô như muốn phát điên.
Cô chạy vội lại, giật lấy con gái, ôm vào lòng rồi nạt con: "Con vừa nói gì vậy hả? Sao con gọi cô ta là mẹ?". Con gái bị mẹ quát, lí nhí đáp: "Bố bảo con gọi thế". Ra là thế! Cô đưa ánh mắt đầy căm hận nhìn chồng: "Trên đời này chỉ có tôi là mẹ nó, các người nhớ cho! Các người yêu nhau tới đâu cũng đừng hòng làm như thế. Thích con đến vậy thì tự đẻ mà nuôi! Ngay ngày mai tôi sẽ đón con bé đi!".
"Cô đưa đi thì đưa, đỡ cho tôi mỗi lần tới đây lại phải bị con nít quấy nhiễu. Nhưng trừ phi cô không cho con cô nhận bố, nhận bà nội nữa thì may ra, chứ nó còn tới đây thì chúng tôi còn có quyền dạy nó những gì chúng tôi muốn. Cô cấm được à?" - nhân tình của chồng cô đáp lời, giọng điệu khinh khỉnh. Chồng cô cũng đứng bên phụ họa: "Đúng thế! Nó là con tôi, tôi là bố nó mà không có quyền dạy bảo nó à? Hơn nữa, Q. (tên nhân tình của anh ta) chẳng mấy sẽ là vợ tôi, nó gọi là mẹ cũng chẳng sai!". Cô nghe những lời lẽ vô lí và thiếu đạo đức như thế mà uất nghẹn trong lòng, hét lên: "Các người đừng hòng động vào con gái tôi!". Lúc này mẹ chồng cô cũng lên tiếng: "Các con nói thế là không được!". "Có gì mà không được hả mẹ?" - chồng cô cãi lại rồi kéo cô ả đi lên gác trên.
Lúc này cô mới nghe mẹ chồng kể lại, chồng cô mỗi lần đưa nhân tình về đều bắt con gái gọi cô ta là mẹ. Nếu con bé không nghe sẽ nạt nộ, dọa đánh. Mẹ chồng cô nói anh ta cũng không nghe, còn cô ả kia thì rất thích thú với trò đùa đấy. Theo từng lời mẹ chồng kể, cô cắn chặt răng đến mức bật máu môi. Trước đây, cô cứ nghĩ, ừ thì chẳng còn yêu cô nên anh ta mới tệ bạc, nhưng không ngờ anh ta lại là con người như vậy. Tiếng gọi mẹ thiêng liêng lắm chứ, bắt con gái gọi người phụ nữ đã khiến gia đình nó tan nát làm mẹ có phải quá mức khốn nạn không?
Cô ngay lập tức thu dọn đồ đạc cho con. Ngay ngày mai cô sẽ đón mẹ đẻ ở quê lên chăm bé giúp một thời gian trong khi tìm người. Anh ta nếu thực sự vẫn nghĩ đến con gái thì anh ta có thể đến thăm con, cô không hề cấm cản, mẹ chồng cô cũng thế. Còn cô tuyệt đối sẽ không cho con về lại nơi này nữa đâu.
Theo iblog
Này, người thứ 3, đã bao giờ chị cảm thấy có lỗi với tôi chưa? Một người phụ nữ, cho dù có "hiền lành, dịu dàng" đến đâu! Nhưng chỉ riêng việc động đến người họ yêu, chắc chắn họ sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác. "Tôi không ghét chị, vì đã lấy đi người tôi yêu! Mà tôi ghét bản thân, vì đã để loại người như chị dễ dàng cướp tất cả những...