Ngoại tình với sếp khiến tôi dễ thở
Dẫu biết là sai trái, đầy tội lỗi và đớn đau. Nhưng chồng đã không còn thương, đã phản bội lời hẹn ước thì đường ai nấy đi…
Chúng tôi kết hôn được 3 năm. 3 năm quá ngắn để có thể sống có tình có nghĩa với nhau. 5 năm không đủ để tôi kịp tôn trọng và thứ tha cho chồng sau quá nhiều lần anh phản bội và coi thường chính vợ anh.
Tôi và chồng cùng sinh năm 1991 từng có thời sinh viên yêu thương nồng nàn khiến nhiều người ghen tị. Bước ra khỏi cánh cổng trường Đại học, được sự đồng ý của hai bên gia đình, chúng tôi tiến tới hôn nhân.
Ngày lên xe hoa, anh thì thầm “Chúng mình sẽ sống bên nhau trọn đời em nhé. Bất kể người nào có lỗi lầm… cần phải thứ tha”. Tôi hạnh phúc bất tận, ấp ủ trong mình một tương lai đầy hứa hẹn.
Lấy chồng được 2 tháng xong tôi cũng chưa kịp xin việc thì biết mình có thai, tuy nhiên thai hơi yếu vì sức khỏe tôi không tốt. Gia đình chồng có điều kiện và đây lại là cháu đầu lòng nên bố mẹ anh quyết định để tôi ở nhà dưỡng thai, chưa phải đi làm vội. Trước mặt tôi anh âu yếm hạnh phúc vỗ về.
Thế nhưng, khoảng thời gian này cũng lần đầu tiên anh “vấp ngã”. Anh thường đi sớm về muộn, tin nhắn rục rịch cả đêm, khi tôi hỏi anh thường chối đây đẩy “chuyện công việc, em quan tâm làm gì, ngủ đi”.
Một ngày tồi tệ, tôi phát hiện anh ngoại tình , những dòng tin nhắn của cô gái lạ trên facebook khiến tôi chết nghẹn đau đớn. “Nhà nghỉ Thanh Hoa nhé”. Tự nhủ lòng nhẫn nhục chờ chồng về giải thích nhưng tôi không làm được, tôi gào lên trong đau đớn vô thức “Anh đã phản bội tôi và con”. Câu chuyện vỡ lở khiến anh chị em trong nhà đều biết hết. Chồng lừ người cúi mặt xin thứ tha “Anh chỉ vui chơi qua đường. Và sẽ chính thức dừng lại”.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng, đâu lại vào đó chỉ còn vài ngày nữa tôi sinh thì bạn gái anh về tận nhà tôi tuyên bố yêu anh và nói gia đình chồng tôi phải có trách nhiệm với cô ta. Mọi chuyện kết thúc khi bố chồng tôi lên tiếng đuổi cô ta: “Mời cô ra khỏi nhà, nhà này chỉ có một cô con dâu là cái H.”.
Cô ta hằn học bước đi, còn anh ngồi thụt xuống lại xin thứ tha. Từ đó, tôi đã cố chôn vùi cảm xúc xuống tận sâu vì con, nhưng ấp ủ nỗi đau khinh bỉ chồng. Tôi không còn cảm thấy an toàn khi bên anh. Tôi chờ ngày giải thoát cho mình dễ thở hơn.
Video đang HOT
Tôi dọn đi khỏi căn nhà đầy nước mắt ấy cùng tờ giấy ly hôn trong sự níu kéo của ông bà, bố mẹ và người chồng tồi tệ. Chữ ký vẫn chỉ riêng mình tôi…
Tháng 10 năm vừa rồi bé Hin ra đời, tôi thay da đổi thịt, không còn thô kệch và xấu xí nữa.Tôi xin vào một công ty liên doanh nước ngoài làm việc với đồng lương khá khẩm với bằng cấp tiếng Anh loại ưu.
Sếp đã qua một đời vợ, là người đầy quyền lực, tình cảm và hấp dẫn với một cô gái trẻ đầy uẩn ức như tôi. Một mặt tôi nuôi con trong sự ngưỡng mộ của anh, một mặt tôi lao vào tình yêu với sếp như một con thiêu thân khát tình không lối thoát. Kỳ lạ rằng tôi cũng chẳng sợ nếu chồng phát hiện.
Chồng đứng bên đường nhìn tôi bước lên xe cùng cậu con trai kháu khỉnh với sếp. Anh lững thững bước đi trong mỏi mệt và đau đớn. Còn tôi cũng chẳng sung sướng gì.
Vào một ngày yêu dài đằng đẵng, sếp ngỏ lời: “Anh muốn chăm sóc cho mẹ con em vì anh vô sinh và thực sự thương mến em. Đồng ý chứ?”
Tôi chết lặng mình và hoang hoải không biết hướng đi. Cuộc đời tôi coi như đã hỏngsao sếp còn muốn yêu thương. Bên anh tôi thấy dễ thở, nhưng rồi liệu anh có mang đến cho tôi những đớn đau như cuộc hôn đầu để lại.
Tôi không còn niềm tin vào hôn nhân nữa. Chỉ muốn một mình nuôi con vào chào đón tình yêu của anh thôi. Có lẽ thế sẽ bền hơn. Nhưng anh có điều kiện, có chân thành và con tôi cũng cần một người bố…
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi nhấc điện thoại lên gọi chồng cũ, giọng anh khản đặc im lặng không nói gì. Tôi cố gắng truyền đạt câu nói rõ ràng:
“Anh ký vào đơn ly hôn giúp em. Có lẽ em cần phải tìm kiếm hạnh phúc mới”.
Theo Phunuonline
Nhớ người không nhớ mình...
Chẳng còn sáng sáng nhắn tin chúc em ngày mới vui vẻ, ấm áp. Chẳng còn tối tối hỏi em ăn cơm chưa, có đói không, dặn em ngủ sớm, gọi điện kể chuyện ma cho em nghe, dỗ dành lúc em dỗi. Chẳng còn mua thuốc lúc em ốm.
Chào anh thương mến,
Có biết tại sao giờ này em lại ngồi gõ mấy dòng này cho anh không? Một từ thôi, mà dằn lòng kìm nén, chẳng dễ thốt ra: Nhớ.
Sao em lại rè rụt đến nỗi chẳng dám sống cho nỗi nhớ của mình như thế cơ chứ. Em nhát gan, em thực dụng, chẳng dám đối mặt với khó khăn để nhận lời yêu anh. Để rồi hon héo, quay quắt trong nỗi nhớ, khi anh chẳng còn như xưa với em...
Anh...
Chẳng còn sáng sáng nhắn tin chúc em ngày mới vui vẻ, ấm áp.
Chẳng còn tối tối hỏi em ăn cơm chưa, có đói không, dặn em ngủ sớm, gọi điện kể chuyện ma cho em nghe, dỗ dành lúc em dỗi.
Chẳng còn mua thuốc lúc em ốm.
Chẳng còn liếc nửa con mắt nhìn em khi ta cùng đi sinh hoạt chung câu lạc bộ.
Em...
Quá đỗi ích kỉ.
Không chấp nhận tình cảm của anh, mà cũng không muốn anh yêu ai khác.
Quá đỗi ngu ngốc.
Phủ nhận con tim mình, mong muốn ngày kia sẽ có ai phù hợp hơn anh tới tìm em. Nhưng đào đâu ra, một người nữa đối tốt với em như anh?
Chúng ta...
Đừng như thế nữa, có được không?
Đừng bắt em từ bỏ những thói quen đã quá quen.
Đừng bắt em cứ hết suy nghĩ rằng hay là anh thích ai khác rồi, rằng anh thấy em xấu xa rồi phải không...
Mà hãy để em, yêu anh, yêu đúng nghĩa.
"Có không giữ, mất đừng tìm" là như thế hả anh?
Theo iblog