Ngoại tình với chồng cũ
Mỗi khi gần nhau, em khát thèm mình được cái quyền năng bắt tất cả phải dừng lại, cứ như trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới này chỉ còn có chúng ta. Đấu tranh với chính mình thật nhiều thì em mới hiểu được anh còn có gia đình và bỏ lại phía giấc mơ sự giành giật mà đương nhiên phần thắng không thuộc về phía em.
Ảnh minh họa
Khi anh đọc những dòng này, điều đầu tiên, em mong muốn lòng anh thật bình yên. Hãy nhắm mắt lại và thư giãn một chút trước khi nhìn thấy em lần nữa.
Anh biết đấy, thường tình cảm con người chẳng tuân theo một quy luật nào cả. Chuyện chúng mình cũng vậy. Đã nhiều đêm em nghĩ, không chỉ là bây giờ, mà những năm trước đây, chúng mình gặp nhau cứ như là duyên may. Nhưng rồi sự lựa chọn đã không cho phép mình cùng chia sẻ những ngọt lành, đắng cay để học cách yêu thương những gì không hoàn mỹ trong nhau một cách trọn vẹn.
Bỏ qua một thời gian dài để sống với một nửa khác yêu thương, trong lòng mỗi chúng ta hình như có đau một tí, nhưng không tiếc nuối, đau thêm một tí nữa, kể ra cũng chịu được. Khép lại một kí ức, khép lại một cuộc tình không có nghĩa là quên, nhưng chúng ta không thể nói quá khứ là tương lai được. Và rồi, trong mỗi bước đi dù có lúc đã sống rất tự nhiên và có lúc rất cố gắng, trong lòng mỗi người vẫn như còn liếc về nhau. Anh cũng đã từng cầu mong cho em được hạnh phúc. Em cũng đã từng khát khao được chạm người vào vòng tay anh mà kể tội với đời. Những nhọc nhằn của năm tháng đã không cho em đủ can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt người mình yêu. Chui rúc cùng đớn đau người bạn đời mang đến, em không đủ thời gian để nghĩ về ai cả, kể cả anh. Anh làm gì? Sống ra sao và có hạnh phúc?… Gần như chỉ xuất hiện mỗi khi em cùng quẫn nhất và vơi đi, mất khuất khi mặt trời lên.
Có một ánh mắt rất đỗi quen thuộc chừng như vẫn dọi theo mỗi bước em đi. Không phải là em phớt lờ nhưng sự hỗ thẹn đã làm em lúng túng. Em luôn nguyện và cố gắng sống làm sao đó để anh thấy được mình hạnh phúc. Em cầu cho mọi sự như ý và loay hoay cầu may.
Đến một lúc chẳng còn phương cách nào nữa, em phải thản nhiên đối mặt với hiện thực và thế là cũng xong. Bản thân là của mình, con cái cũng của mình thì trách nhiệm không ai khác mình được. Em chịu đựng, hoá giải và xua tan nỗi buồn bằng việc lấp lại tất cả, lấy công việc làm trọng và lấy con cái làm mục đích sống. Em đã nương đời qua những nụ cười xã giao và ngã đầu vào tình yêu còn sót lại từ phía anh làm điểm tựa. Mong manh đấy nhưng em lại muốn giữ và tự làm khổ mình qua nhiều đêm dài muốn hỏi anh ở đâu?
Mỗi khi gần nhau, em khát thèm mình được cái quyền năng bắt tất cả phải dừng lại; cứ như trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới này chỉ còn có chúng ta. Đấu tranh với chính mình thật nhiều thì em mới hiểu được anh còn có gia đình và bỏ lại phía giấc mơ sự giành giật mà đương nhiên phần thắng không thuộc về phía em. Định mệnh đã có lần trao cho chúng ta chiếc chìa khoá để cho mỗi người nắm lấy cái vốn quý nhất của tình yêu, nếu gọi là cơ hội thì cũng không sai, nhưng chúng ta nhất định không cho định mệnh kia thành hiện thực.
Mỗi khi nghĩ về, em lại tức tưởi và thầm rủa cái phần xấu xa kia đã tồn tại trong ý nghĩ của mỗi chúng ta. Em chỉ muốn đâm vào tim gan anh thật nhiều nhát để anh rã người ra. Sự cay nghiệt của cuộc sống mà cả hai cùng gánh chịu cứ như là sự trả giá trước một cuộc đời. Em đã từng nghĩ như thế mà thổn thức, mà ước gì cái ý nghĩ cỏn con: bụng định bảo dạ hãy chui trốn đâu đó nuôi nó một mình để chờ đến ngày anh hiểu được tình yêu.
Video đang HOT
Chưa hẳn em đã yêu anh nhiều, nếu không có một ngày gia đình em trở nên như thế này. Đấy là thực tế, vì phần lớn cảm xúc em căm giận anh nhiều hơn. Những lời đơn thớt có, ngọt lành có anh dành cho em là thật. Tình yêu của anh đối với em cũng thật. Có một vài nghĩ suy mang bóng dáng toan tính ẩn nấp đâu đó đã không níu gần khoảng cách cũng là thật. Cái em mong lớn hơn cái anh nghĩ và rồi mình đã để tình yêu đi qua mùa trống trải một năm, hai năm cho đến khi anh thống nhất em mới dám “mở cửa số phận”. Và rồi thì sao, anh đến một lần để rồi đi biền biệt. Một đứa trẻ con như em vừa tức mình, vừa cảm thấy buồn cười, cười đến nghiệt ngã. Em đã làm gì thế kia? Muốn lặp lại lịch sử hay sao?…
Lại một lần nữa em thấy anh bày em tham gia trò hề, mà ở đó nếu có chỉ một người biết cười, nhưng chắc anh không đủ sức để cười hố hố, còn em cảm thấy lòng quặn đau từng khúc ruột. Một sự giả dối, nhất là khi anh thông tin để em hay rằng phía bên kia của anh cũng đã tan nát như em. Làm sao mà anh có thể đem những chuyện không thật 100% ấy mà bỡn cợt nhỉ? Để làm gì thế?
Em tỏ ra thiếu niềm tin từ phía anh và cảm thấy mình không còn đủ sức để chấp nhận. Cuộc sống của em vốn dĩ đã cô độc, em không muốn tìm đến một nửa quá khó nắm bắt. Em lì trong cuộc sống đi một mình về cũng một mình và không mơ đá động đến anh. Thậm chí đã có lúc em nghĩ, nếu điều anh nói là thật, cũng đáng đời anh lắm. Nếu ngày đó anh cho em cuộc đời anh, có phải bây giờ mình đã bình yên biết bao. Tại sao anh hà tiện tình yêu và lòng bao dung đối với em, trong khi không phải đối với tất cả những người yêu thương anh, thì em vẫn là người cần được anh che chở nhiều hơn sao? Sao anh không lấy điều được chở che cho người khác là một niềm vui?
Em giận anh lắm nhưng không thể gán đời mình vào cuộc đời anh. Anh tự đến vẫn là hơn chứ!… Và rồi, khi vết thương bên ngực trái của anh là thật, con tim em đã đuối xuống một cách hơ háp. Ngày gặp lại anh hôm qua, em đã run lên vì hạnh phúc và cảm thấy mãn nguyện lắm.
Em gạt bỏ tất cả và hồ hởi trong ngày trở lại của anh. Em bắt đầu mơ một gia đình hạnh phúc mà ở đó có một chút thiên đường. Có một nụ cười hạnh phúc khi mở cửa đón anh mỗi chiều anh đi làm về; có một cử chỉ chuẩn bị áo quần giúp anh mỗi khi anh vào phòng tắm; có một vòng tay vòng từ phía sau mỗi khi em vào bếp làm cơm. Mình sẽ hỏi nhau về ngày hôm nay của anh, của em và bàn nhiều về những dự định. Tối đến, anh có nhiệm vụ chơi cùng con và chăm cho nó học, còn em thì giúp anh làm việc nhà. Lâu lâu, mình bịa chuyện rồi “ký gửi” con cho ông bà nội để ru ấm cảm xúc.
Hạnh phúc là khi chúng ta cảm thấy sống một đời có ý nghĩa, làm những việc mình yêu thích. Giàu cũng sống một đời mà nghèo cũng sống một đời, cái quan trọng là sống được trọn vẹn với người mình yêu thương và đừng sống một đời quá muộn.
Đây là tất cả những gì chân thành nhất em muốn nói cùng anh.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...