Ngoại tình với chính… chồng mình
Tôi thực sự bối rối khi người mà tôi quyết định hẹn hò lại chính là… chồng mình.
Chồng tôi là một người lạnh lùng và vô tâm. Do công việc nên anh thường phải đi công tác xa và chỉ có mặt ở nhà vào cuối tuần. Nhưng cứ về đến nhà là anh cắm đầu vào điện thoại. Hầu như anh không quan tâm đến ba mẹ con tôi.
Dù rất ít khi về nhưng anh luôn lấy lý do “giường chật” nên anh thường ngủ ở phòng khác. Vì thế, chúng tôi gần như không có những phút giây gần gũi, những bên nhau để tâm sự chuyện buồn vui trong cuộc mưu sinh vốn bận rộn đủ đường.
Nhiều khi, nửa đêm thức dậy trong căn phòng vắng, nghe tiếng thở đều đều của chồng ở giường bên cạnh mà thấy chạnh lòng. Tôi có cảm giác mình cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình.
Nỗi cô đơn ấy khiến tôi mất ngủ. Lâu dần thành bệnh. Hầu như tôi chẳng bao giờ ngủ trước một giờ sáng. Một mình lang thang trên mạng, tôi tìm kiếm những người bạn để trò chuyện cho khỏa lấp đi nỗi cô đơn đang giằng xé tâm can.
Ảnh minh họa
Tình cờ tôi gặp anh. Anh lấy một nick name ấn tượng là Tôi yêu cô đơn. Cái sự “yêu cô đơn ấy” khiến tôi tò mò. Sau màn chào hỏi xã giao, chúng tôi dường như thân thiết hơn sau mỗi lần trò chuyện.
Anh kể tôi nghe chuyện gia đình anh. Anh nói vợ anh là người vô tâm, chẳng bao giờ gọi điện, cũng không bao giờ quan tâm xem anh sống thế nào. Dù đã có vợ, nhưng anh vẫn có cảm giác mình như đang sống một mình. Những lúc gần vợ, cô ấy cứ lấy lý do bận chăm con để… lảng tránh anh. Chưa bao giờ anh thấy vợ chồng lại xa cách đến thế.
Như được sự đồng cảm, tôi cũng giãi bày cùng anh nỗi cô đơn của người vợ xa chồng, về sự vô tâm của chồng mình.
Video đang HOT
Chúng tôi cùng động viên nhau, cùng chia sẻ với nhau để cùng vượt qua nỗi buồn lẩn khuất trong tâm hồn mình.
Sự đồng cảm ấy khiến kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Dần dần, tôi luôn mong đợi đêm về, khi công việc xong xuôi hết để lại được “tám chuyện” cùng anh, được kể anh nghe những chuyện xảy ra với tôi trong ngày vừa qua. Anh lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên bổ ích.
Dù đã thân thiết nhưng tôi không bao giờ gửi ảnh cho anh và anh cũng vậy. Có lẽ, chúng tôi đều sợ những sự giả dối trên thế giới ảo sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống trong cuộc đời thực.
Thế rồi chuyện phải đến cũng đã đến! Anh ngỏ lời yêu tôi. Anh muốn chia sẻ với tôi những thiếu thốn cả về tình cảm và chuyện chăn gối. Không hiểu sao, tôi dễ dàng đồng ý với anh. Có lẽ, sự đồng cảm đã hóa tình yêu và sự sẻ chia khiến tôi dễ dàng chấp nhận một việc làm có thể hủy hoại gia đình mình.
Chúng tôi hẹn nhau ở một quán café xa nơi ở để tránh thị phi. Để bất ngờ, cả hai đều quyết định không gửi ảnh xem đối phương có nhận ra nhau không.
Do kẹt xe nên tôi đến chỗ hẹn hơi trễ. Đang vội vã tìm anh bỗng tôi giật bắn mình khi nhìn thấy chồng mình đang ngồi thẫn thờ nhìn ra dòng người hối hả như chờ một ai đó. Đầu tóc, màu quần áo,…tất cả đều giống như “bạn trai” của tôi miêu tả. Tôi vội lấy điện thoại gọi vào số mà anh cho tôi trước khi quyết định gặp nhau.
Tôi như không tin vào mắt mình khi thấy chồng tôi bắt máy! Hóa ra, người mà tôi vẫn hằng đêm “ngoại tình tư tưởng” cùng lại chính là chồng mình!
Tôi bàng hoàng và bối rối trước tình huống trớ trêu này! Thì ra, cả hai chúng tôi đều đang cô đơn, đều đang tìm kiếm một sự nương tựa nào đó trong cuộc đời. Tôi không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh oái oăm này. Nếu nói cho chồng tôi biết sự thật, liệu anh ấy có thông cảm. Nếu anh ấy không bỏ qua, rất có thể gia đình tôi sẽ tan vỡ.
Nhưng tôi cũng rất lo sợ. Nếu tôi cứ coi như không có chuyện gì, thì có thể chồng tôi sẽ tiếp tục đi tìm kiếm niềm vui khác. Và khi đó, tôi cũng sẽ mất đi người chồng của mình…
Theo Afamily
Vợ tôi gần như không biết khóc: Sự thật đau lòng hé lộ
Tôi chẳng biết mình hóa đá từ bao giờ. Đầu óc tôi lúc đó chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài việc nhớ lại trận đòn hôm ấy tôi và mẹ tôi đã trút lên người H. Hóa ra, em đã lường trước mọi chuyện xảy ra nên mới dễ dàng chấp nhận như thế.
Ngồi trong căng tin bệnh viện, đứa bé gái trên tay cô ta kia cứ lén lút nhìn tôi. Tôi thì chẳng muốn thấy nó chút nào. Dù gì, nó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc ly tan của vợ chồng tôi. Tôi giục cô ta nói gì thì nói nhanh lên để tôi còn về. Nhưng cô ta cứ mào đầu, nào là H là một người con gái tốt, một người vợ tốt, hi sinh hết mọi thứ cho người khác... Cuối cùng thấy tôi hết kiên nhẫn, cô ta mới kể:
-Em biết anh chẳng hề tôn trọng hay yêu thương H, nhưng H là đứa can đảm, dũng cảm, vượt qua được hết, vẫn một lòng một dạ với anh. Khi anh phá sản, nợ nần chồng chất, H không những không bỏ rơi anh mà còn ở bên, tìm mọi cách giúp đỡ anh.
- Cô vào vấn đề chính luôn đi. Khi đó, H và cô đã làm gì? Tiền ở đâu H có để giúp tôi trả nợ và phẫu thuật.
-Vậy em nói thẳng luôn. Em là gái massage chuyên nghiệp. Chính H đã gọi cho em, nhờ em giúp cô ấy làm việc đó.
-Hóa ra, cô ta đi làm đ... thật.
Tôi cười mỉa mai, tôi cứ tưởng em cặp với đại gia nào đó, hóa ra lại cặp với cả thiên hạ. Thế này còn nhục hơn là không biết.
Tôi nhớ đến ánh mắt bình thản nhưng đau đớn của H khi bị tôi vứt quần áo ra ngoài đường. (Ảnh minh họa)
-Anh nhầm rồi, lần đầu H đi khách là lần anh bị tai nạn, nằm viện sang ngày thứ 3, bệnh viện yêu cầu đóng viện phí đợt 2. Anh cần biết, mạng sống của anh bây giờ có được là nhờ H bán thân. Lần đầu tiên, cô ấy đã ôm chặt lấy em mà khóc. Khóc đến lặng người đi. Nhưng nếu không làm vậy, cô ấy không thể cứu anh được.
Em trách H vì đã hy sinh quá nhiều vì anh. Cô ấy chỉ nói cô ấy yêu anh. Đứa con gái này, từ lúc cấn thai, ngày đêm cô ấy mong đó là con anh. Nhưng khi sinh ra, nhìn mặt con bé, H đã chuẩn bị tư tưởng cho ngày bị gia đình anh đuổi đi. Em bảo H đi trước khi bị đuổi, cô ấy không chịu. H nói muốn có thêm một ít kỉ niệm đẹp với anh. Đứa bé này, sinh ra chẳng phải cũng vì anh sao?
Nếu không có anh, cuộc đời H sẽ khác. Thế đó, một người vợ tốt hy sinh tất cả cho anh. Cuối cùng, bi kịch cuộc đời cô ấy hôm nay, lại toàn là do anh gây ra. Giờ, khi H đang chống chọi với cái chết, thì anh lại tuyên bố cưới vợ mới. Anh đúng là đồ khốn nạn mà.
Tôi chẳng biết mình hóa đá từ bao giờ. Đầu óc tôi lúc đó chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài việc nhớ lại trận đòn hôm ấy tôi và mẹ tôi đã trút lên người H. Tôi nhớ đến ánh mắt bình thản nhưng đau đớn của H khi bị tôi vứt quần áo ra ngoài đường. Dáng đi lầm lũi, bế đứa con gái mới hơn 8 tháng trên tay, ra đi trong lời mắng nhiếc của mọi người. Hóa ra, em đã lường trước mọi chuyện xảy ra nên mới dễ dàng chấp nhận như thế.
Thấy tôi, nó đưa mắt nhìn. Tôi cũng đưa tay: "Lại đây với ba nào con gái, xin lỗi con, ba đến muộn". (Ảnh minh họa)
Cô bạn kia bế con bé đi rồi, tôi vẫn ngồi bất động trên ghế. Mọi thứ trở nên hỗn độn khiến tôi chao đảo. H đã hy sinh quá nhiều vì tôi, thế mà tôi và gia đình còn chà đạp lên nỗi đau của em, biến nó thành trò cười cho thiên hạ.
Tôi hủy vé. Tôi biết còn một người phụ nữ đang mang con mình trong bụng đợi ở nhà nữa. Mà tôi cũng không thể buông bỏ H được. Tôi nợ em quá nhiều, nợ cả mạng sống.
Có lẽ, tôi đành mang tội với mẹ con người phụ nữ đến sau. Tôi không thể để người phụ nữ hết lòng yêu thương tôi phải chịu đau đớn một mình. Tôi đi vào, đứa bé đang chạy lon ton bên ngoài hành lang.
Thấy tôi, nó đưa mắt nhìn. Tôi cũng đưa tay: "Lại đây với ba nào con gái, xin lỗi con, ba đến muộn". Tôi nói mà có cảm tưởng nước mắt mình sắp rơi. Con bé tần ngần một lúc, ngước mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, khi thấy cô ấy gật đầu, nó mới chạy đến sà vào lòng tôi. Phần đời còn lại, tôi sẽ dành để bù đắp cho con và H, người tôi yêu nhất./
Theo Trí thức trẻ
Ngoại tình với chính... chồng của mình Tôi thực sự bối rối khi người mà tôi quyết định hẹn hò lại chính là... chồng mình. Ảnh minh họa Chồng tôi là một người lạnh lùng và vô tâm. Do công việc nên anh thường phải đi công tác xa và chỉ có mặt ở nhà vào cuối tuần. Nhưng cứ về đến nhà là anh cắm đầu vào điện thoại....