Ngoại tình vì không nhận được tình yêu của chồng
Chúng tôi hẹn nhau vào quán cà phê, anh cho tôi mượn bờ vai để khóc, dỗ dành, vuốt tóc, hôn lên trán tôi; cảm giác hạnh phúc giản dị mà tôi phải mơ mới có ở bên chồng.
ảnh minh họa
Tôi là tác giả bài viết “Xin hãy cảm thông với những phụ nữ ngoại tình”, có lẽ mọi người nói đúng, tôi đang ngụy biện cho hành động ngoại tình của mình, những gì tôi viết trong bài viết là một nỗi đau. Trước khi cưới tôi cũng tìm hiểu người chồng học thức của mình nhưng sau cưới hoàn toàn lột xác thành một người lạnh lùng. Ai cũng nói không còn yêu thì chia tay, nói thì dễ nhưng ai trong hoàn cảnh mới thấu hiểu. Anh khinh thường tôi và gia đình tôi ra mặt, cưới nhau hơn 6 năm mà tôi chưa bao giờ được chồng đưa về thăm gia đình mình cũng như hỏi thăm. Chắc mọi người sẽ thắc mắc sao tôi lại chịu đựng?
Sau khi cưới được vài tháng, tôi có thai và sinh em bé. Trong thời gian cho con bú khoảng 9 tháng, vì nghe mọi người nói trong thời gian này sẽ khó dính bầu nữa nên tôi chưa đi kế hoạch, ai ngờ lại sinh thêm đứa nữa. Nhà có một trai một gái là niềm hạnh phúc của bao nhiêu gia đình, vậy mà tôi phải sống trong đau khổ, cô đơn và vất vả. Gia đình tôi quá nghèo (tôi xa gia đình từ nhỏ đi làm đủ việc để nuôi sống bản thân), không dám buông tay. Khi còn nuôi đứa lớn tôi vẫn phải đi làm, gửi con nhà trẻ.
Có đứa thứ hai tôi được ở nhà trông cả hai con. Chồng là người có học thức, làm ra nhiều tiền nhưng mẹ con tôi chỉ nhận được khoảng 6 triệu một tháng (bao gồm tiền ăn, ngủ nghỉ, nhà trọ) thiếu trước hụt sau. Chồng ngày nào cũng nhậu tận khuya mới về. Có ở nhà anh cũng chẳng ngó ngàng gì mẹ con tôi. Anh chỉ thích sống cho riêng mình, thích bạn bè tụ tập. Tôi không phải kẻ vô công rỗi nghề, xấu xí gì, ngược lại cũng rất xinh xắn, ăn nói dễ thương và đáng yêu. Tôi cũng nũng nịu, tìm đủ mọi cách để anh thấy sự quan trọng của gia đình nhưng hoàn toàn bất lực. Tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà mình, chỉ có ba mẹ con ríu rít với nhau, đó là niềm vui của tôi.
Video đang HOT
Có lần con sốt cao co giật, tiêu chảy cấp, kêu anh chở vào viện anh kêu chờ đến sáng đi, chịu không nổi tôi nhờ xe ôm hàng xóm chở con đi nửa đêm. Vào bệnh viên cấp cứu xong, bác sĩ đã mắng tôi nếu trễ là bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng vì bị mất nước quá nhiều. Sáng ra anh vẫn đi làm bình thường, chẳng hỏi han gì. Chồng chẳng hề chửi bới hay nặng nhẹ, chỉ như một người khách trọ, mỗi tháng đưa mẹ con tôi vài triệu là xong. Tôi biết chồng ghét mình vì nghĩ tôi mất sự trong trắng nên như vậy.
Trước ngày cưới vài ngày, anh đã cưỡng bức tôi tại phòng trọ, anh bảo tôi không còn trong trắng trong khi tôi chưa từng quan hệ với ai. Lúc đó tôi đau đớn, còn tâm trí đâu để anh nhìn thấy cái tì vết đó. Tôi buồn và muốn hủy hôn nhưng xa gia đình và thiệp đã mời, anh vẫn cưới. Có lẽ mọi người không tin nhưng đó là sự thật. Dù biết mình rất khó khăn, tôi đã nhiều lần đòi ly hôn mà anh không đồng ý. Anh nói đàn ông không bỏ vợ, chỉ lấy thêm. Tôi đơn phương ly hôn thì anh đòi bắt một trong hai đứa con. Là mẹ, tôi không thể xa con vì anh có quan tâm chúng đâu; hơn nữa tôi còn phụ thuộc vào chồng, các con đến tuổi đi học.
Tôi vay tiền mở cửa hàng kinh doanh nhỏ, vừa công việc, vừa cơm áo gạo tiền, nuôi dạy con, tôi càng trở nên cáu gắt, chồng chẳng hề chia sẻ gì. Rồi tôi gặp người đàn ông khác, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, anh thường xuyên lui tới cửa hàng vào giờ tôi đi đón con. Anh xin phép chở tôi đi đón con về nhanh để làm việc cho anh, dần dần trở thành thói quen. Tôi hạnh phúc khi người đàn ông đó chở mẹ con tôi, trời mưa anh bế đứa nhỏ trên tay, tay kia dắt đứa lớn. Có khi buổi trưa tôi đi chở hàng về anh tạt qua phụ giúp bê hàng vào nhà, xếp ngay ngắn. Anh sửa cho tôi những cái bóng đèn hư, ống nước…, những thứ đó chồng chưa từng làm.
Chúng tôi hẹn nhau vào quán cà phê, anh cho tôi mượn bờ ai để khóc, dỗ dành, vuốt tóc, hôn lên trán tôi ấm áp; cảm giác hạnh phúc giản dị như thế mà tôi phải mơ mới có ở bên chồng. Tôi đã ngoại tình như thế gần hai năm, chúng tôi chưa đi qua giới hạn nhưng cũng đủ để mọi người ném đá rồi. Tôi thấy mình xấu xa lắm nên đã nhiều lần chia tay anh dù rất mệt mỏi trong hôn nhân của mình.
Tôi đã làm đơn ly hôn, lúc đầu chồng làm dữ, bắt một đứa con nhưng chưa được một tuần đã trả con về. Tôi hạnh phúc vô cùng vì được nuôi hai đứa nhỏ. Sau ly hôn chồng chẳng cho mẹ con tôi đồng nào, tôi đang gặp rất nhiều khó khăn vì phải nuôi con, không trợ cấp, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi vừa bán hàng online vừa bán thêm đồ ăn sáng vất vả lắm nhưng vô cùng hạnh phúc. Người đàn ông đó cũng ngỏ lời cầu hôn với tôi, tôi cũng yêu anh ấy nhưng không thể vì sợ con chung con riêng. Mong mọi người đừng khắt khe với phụ nữ ngoại tình khi họ không có sự lựa chọn khác, đừng ném đá khi chưa hiểu đằng sau câu chuyện.
Theo VNE
'Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình'
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
"Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê" - đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội "bớt lời" và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai - những cuộc "chiến tranh" giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo "anh hàng xóm", chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm "người yêu chính thức của anh".
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng "có phước" hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi...
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành "liều thuốc độc" ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói "em muốn sao thì làm vậy!". Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ "bản cũ soạn lại", không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa... Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em "bất đắc dĩ" trở thành trụ cột gia đình và là một "người hùng" gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói "im lặng là vàng" giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
"Rủ" tôi có thai xong, anh có người mới Anh phũ phàng dẫn tới trước mặt tôi người con gái anh yêu, anh bảo, đó là cô gái anh lựa chọn. Nhiều lần anh dụ dỗ tôi có bầu Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi đã có tình cảm gắn bó thân thiết. Tình yêu những ngày đầu thật mặt nồng, nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau hết...