Ngoại tình trong nỗi đau
Câu chuyện của bạn chẳng khác gì một tiểu thuyết diễm tình với một kết thúc buồn và bi lụy…
Bạn có chồng và một đứa bé trai 2 tuổi kháu khỉnh. Nhưng một ngày bạn quyết định cặp bồ với sếp của chồng để giúp chồng qua cơn hoạn nạn. Nỗi đau thể xác và nỗi đau tinh thần cứ giày vò bạn mỗi đêm.
Bạn tên Thu N, một cô gái có thân hình tầm trung, không quá xinh để quyến rũ đàn ông cũng không quá xấu để người ta chế giễu. Tất cả những gì ở bạn đều phù hợp với hai chữ “bình thường”. Những lúc vui vẻ quá trớn hay cả những lúc buồn bực, tôi hỏi bạn có bị làm sao không, vẫn là câu trả lời như mọi khi từ bạn: “BÌNH THƯỜNG!”.
Bạn tự nhận mình bình thường – (Hình minh họa)
Nhưng lần này, nỗi đau của bạn quá lớn, đến nỗi bạn ngã gục vào vai tôi khóc sướt mướt. Bạn chầm chậm tâm sự với tôi về những tháng ngày bạn âm thầm chịu đựng.
Chồng bạn là người đàn ông của công việc đẹp trai và tài giỏi, cưới bạn là một người phụ nữ của gia đình, bình thường tất cả mọi thứ. Trong mắt mọi người, vợ chồng bạn chẳng khác gì một đôi đũa lệch. Bạn giấu nỗi đau trong khoảng thời gian dài. Cho đến ngày bạn sinh được bé trai kháu khỉnh, thông minh cùng với vẻ mặn nồng của “gái một con”, người ta không còn nhắc đến vấn đề xứng đôi nữa.
Thượng đế ban cho bạn một người chồng giỏi, một đứa con xinh với bạn thế là quá đủ. Nhưng đời không cho gia đình bạn được yên ổn và sống cuộc sống hạnh phúc bình thường như con người bạn. Chồng bạn làm ăn thất bát, đứng trước nguy cơ mất việc…
Một ngày chồng bạn hẹn sếp về nhà để thương lượng, trên bàn tiệc đầy những món ngon từ tay bạn nấu. Sếp bắt đầu để ý đến bạn và cũng từ đó bạn trở thành “vật thế chấp” cho cuộc bàn giao giữa chồng và sếp chồng. Bạn chỉ biết nuốt nước mắt gật đầu.
Video đang HOT
Bạn tự nhận mình khờ dại, nhận mình chẳng khác gì một con đĩ thậm chí còn tồi tệ hơn. Bạn phải ngoại tình công khai trước mặt chồng để anh hả hê với vị trí phó giám đốc. Tôi hỏi vì sao bạn chấp nhận, bạn chỉ nghẹn ngào: “Vì mình quá bình thường, muốn làm một điều gì đó xứng đáng với chồng con”. Tôi giận bạn, tôi muốn rủa bạn ngu si, đần độn. Nhưng người phụ nữ bình thường xưa kia trước mặt tôi giờ đây quá tội nghiệp, quá đáng thương. Tôi không thể nỡ lòng nào.
Nhiều lúc muốn chửi cho bạn một trận vì quá khờ dại nhưng tôi không nỡ lòng – (Hình minh họa)
Bạn kể, bạn thấy hãi hùng mỗi lần lên giường với người sếp. Bạn không dám hình dùng rằng gã sếp bề thế, lịch lãm kia lại chẳng khác gì một “bạo chúa”. Gã dồn tất cả sức lực lên cánh tay đang cầm chiếc roi da đánh lên người bạn chỉ để hả hê sung sướng. Gã cười sảng khoái khi thấy bạn đau đớn bởi những thứ đồ chơi tình dục đang nằm sâu trong đáy quần… Và bạn càng đau khổ hơn khi trở về nhà với người chồng lạnh nhạt, chẳng hỏi thăm bạn một câu đơn giản như “Em có làm sao không?” chứ chưa kể đến: “Em dừng lại đi. Đừng vì anh mà đau khổ nữa!”- câu nói mà bạn bảo luôn khát khao.
Bạn đứng trước gương, đau khổ khi nhìn những vết tím bầm giăng đầy trên người nhưng bạn bảo mình phải cắn răng chịu đựng vì sự nghiệp của chồng và vì tương lai của con…
Những ngày dài, cuộc sống với bạn chẳng khác gì cuộc sống của một kẻ “nô lệ tình dục”. Kết bạn với một người đàn ông bình thường với bạn đã quá khó khăn, đằng này bạn phải trở thành một “người tình” dấu mặt của gã sếp già bạo dâm. Không chỉ đối mặt với sếp, với chồng, với những người thân, bạn còn thấy sợ hãi, nhục nhã khi đứng trước con trai của mình. Bạn không muốn đứa con thơ phải nhìn thấy cảnh mẹ mình bị người khác ăn hiếp. Nhưng bạn không biết phải làm gì? Một người phụ nữ bình thường như bạn không thể làm được gì – Bạn nói vậy.
Tôi hiểu vì sao bạn không chia tay chồng. Một phần chắc chắn vì hạnh phúc của con trai còn phần kia vì bạn sợ. Bạn sợ một người phụ nữ bình thường như bạn sẽ khó có thể kiếm được thêm một tấm chồng, thằng nhỏ suốt đời sẽ không có bố. Và hơn hết, chồng bạn vẫn đang nợ bạn một lời hứa: “Ráng đi em. Một thời gian nữa thôi!”. Lời hứa duy nhất của chồng để sau đó là một chuỗi ngày dài thờ ơ lạnh nhạt vậy mà bạn vẫn cố nuốt nước mắt tin tưởng. Bạn quá cả tin…
Bạn như một kẻ mất hồn – (Hình minh họa)
Trời về khuya, nước mắt của bạn đã khóc cạn, tôi thấy trong mắt bạn ánh lên một sự căm phẫn. Bạn nghiến răng giận dữ kể về ngày định mệnh trong cuộc sống gia đình. Chồng bạn chẳng khác gì một thằng đàn ông đễu cáng. Khi đã nắm được những chứng cớ trong tay, hắn đã đem bạn ra làm bằng chứng để vạch mặt gã sếp dâm loàng, vạch mặt chuyện tình công sở lén lút giữa sếp và bạn và làm li tán hạnh phúc gia đình, thanh bại danh liệt người sếp mà hắn từng “bám đuôi” chẳng khác gì một con chó… Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn li dị bạn, để bạn bị người đời phỉ báng, nguyền rủa là một người đàn bà lẳng lơ, kinh tởm, hủy hoại hạnh phúc gia đình…
Bạn đuối sức rồi ngất lịm đi. Tôi thấy hận tất cả những gã đàn ông trên đời thay cho bạn. Tôi thấy thương bạn, tội nghiệp cho bạn nhưng lại không biết phải làm như thế nào trước những đổ vỡ. Muốn cho bạn trở lại là người phụ nữ bình thường như trước kia cũng thật khó. Có lẽ bạn cần chai lì hơn, mạnh mẽ hơn. Những điều tôi làm được cho bạn chỉ là những lời động viên và lời phỉ báng cuối cùng dành cho một “nửa thế giới” kia: ĐÀN ÔNG CÁC NGƯỜI THẬT BỈ ỔI.
Sáng mai tỉnh giấc, hy vọng bạn sẽ tìm thấy được cho mình hướng đi. Và tương lai sẽ còn một người đàn ông tốt với bạn. Nên nhớ hãy chọn cho mình một người đàn ông bình thường và yêu thương bạn. Tôi muốn bạn bình thường thôi! Bạn nhé!
Theo PNO
Đúng là nuôi ong tay áo
Tôi thực sự bất ngờ khi người con gái tôi ngoại tình lại là gián điệp "hai mang"...
Phản bội lời thề chung thủy với vợ, tôi cặp bồ với cô nhân viên của công ty đối thủ để phục vụ chuyện làm ăn. Thời gian đầu, vì mục đích của công việc nên tôi cố gắng đầu tư, chèo kéo cô nhân viên ấy. Khi đã lấy được lòng tin, tôi bắt đầu thích cô ấy khi nào không hay. Và cũng từ đó, tôi chuốc lấy những hậu quả không đáng có...
Người tôi quen là một người con gái không hề đơn giản - (Hình minh họa)
Cô là người con gái hoạt bát, giỏi ăn nói làm việc ở công ty chuyên cung ứng đồ nội thất ở bên kia đường. Tôi là chủ của một doanh nghiệp nhỏ cũng chuyên về đồ nội thất. Vì công việc làm ăn không được thuận lợi, tôi bắt đầu nghĩ đến "chiêu trò". Tôi muốn cài một nhân viên của công ty mình sang công ty đối thủ để tìm hiểu khách hàng cũng như cách làm ăn của họ nhưng vẫn chưa tìm ra người thích hợp. Cho đến một ngày gặp cô, tôi thấy đắc chí rằng cô sẽ là "tay chân" đáng tin cậy mà tôi cần tìm.
Thời gian đầu, nhờ cô công việc làm ăn của tôi rất thuận tiện. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian tôi và cô dành cho nhau nhiều hơn. Qua những cuộc vui dài, mối quan hệ của tôi và cô dần thay đổi. Không đơn giản là mối quan hệ giữa chủ và "gián điệp" mà là mối quan hệ giữa những người tình. Tình cảm lớn dần lên, mối quan hệ vượt khỏi kiểm soát của tôi
Một ngày không xa, phía bên kia công ty đối thủ bất ngờ "phất" lên khi họ tiếp tục mở nhiều chi nhánh ở các quận khác trong thành phố. Tá hỏa, tôi gọi điện cho cô thì chỉ nghe một tiếng tít dài. Tôi lật đật đi kiểm tra sổ sách thì mất tiêu bảng danh sách khách hàng và nhiều hợp đồng quan trọng. Tôi không biết phải làm như thế nào khi rơi vào đường cùng. Báo công an cũng không được vì chính tôi là kẻ "khai hỏa" trước còn im lặng cũng không vì công ty tôi đang đứng trước bờ vực phá sản...
Tôi không ngờ mình vớ phải ả gián điệp "hai mang" khiến cho công việc lẫn tình cảm vợ chồng ảnh hưởng. Tôi thấy ngại ngùng mỗi khi trò chuyện với vợ, mỗi lần vợ quan tâm, chăm sóc và hỏi han chuyện làm ăn.
45 tuổi, độ tuổi tôi thấy tự xấu hổ với những gì mình làm. Dù là một người làm trong lĩnh vực kinh doanh hơn 20 năm, "đạo lý" không nên đưa chuyện tình cảm vào công việc tôi vẫn không làm được. Trong chuyện vợ chồng, càng tồi tệ hơn khi tôi không giữ được lời hứa chung thủy mà trước mắt Chúa tôi đã thề thốt với vợ mình.
Tôi càng thấy nhục nhã bởi những khi gặp khó khăn vợ là người luôn kề bên, chăm sóc chu đáo cho tôi. Vậy mà cuối cùng cái vợ nhận được chỉ là sự thờ ơ của một thằng chồng chỉ biết đâm đầu vào chuyện ngoại tình lén lút.
Tôi cảm thấy khó nghĩ...
Vừa hôm qua, vợ đến phòng làm việc của tôi, trên tay vợ là chiếc cà-men đựng canh gà tiềm thuốc bắc. Tôi thấy rưng rưng khi vợ múc từng muỗng ra bát, bưng đến tận chỗ tôi ngồi rồi đưa cho tôi. Vợ bảo thấy tôi có vẻ hốc hác và mệt mỏi nên bồi bổ cho tôi. Biết tính tôi nghiêm khắc (khi đang làm việc tuyệt đối không ai được làm phiền), vợ quay vội đi khi tôi chưa kịp trả lời. Tôi thấy nghẹn ngào...
Tôi thấy bế tắc, hụt hẫng và hối hận về những gì mình đã làm. Tôi muốn được một lần đối xử tốt với vợ, muốn mình thay đổi cách suy nghĩ nhưng những điều đó thật khó khăn với tôi. Bởi khi chạm vào ánh mắt vợ, tôi thấy mình tội lỗi vô cùng...
Theo VNE
Yêu anh từ ánh mắt đầu tiên Tình yêu là một điều gì đó khó lý giải. Dù bất kỳ bạn là ai, bạn bao nhiêu tuổi hay bạn đã có mái ấm gia đình thì bạn vẫn có quyền được yêu và đấu tranh cho tình cảm của mình... Một ngày đầu tháng 4, trời Sài Gòn bắt đầu dở chứng với những cơn mưa bất chợt. Đến công...