Ngoại tình: Tôi có đáng được cảm thông?
Năm nay tôi 25, tôi kết hôn được 6 tháng. Thành thật mà nói, tôi không yêu chồng tôi nhiều, cũng chưa thực sự sẵn sàng kết hôn; nhưng có rất nhiều lý do khiến tôi quyết định tiến tới hôn nhân khi tuổi đời còn quá trẻ. Tôi nghĩ, trước sau gì cũng ổn định, chọn được người chồng tốt đã là 1 sự đầy may mắn.
ảnh minh họa
Trước, tôi là người giàu ước mơ, đầy đam mê và nhiệt huyết nhưng từ khi quen, yêu và cưới… tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi sống nhu mỳ và khép kín. Chồng tôi, không thể đồng điệu cùng tôi về mặt cảm xúc, chính sự khập khiễng ấy khiến tôi dằn vặt và mệt mỏi bởi lẽ tôi vốn là người đa cảm.
Thực tế thì chồng tôi là một người chu đáo, biết điều (trong mắt mọi người, anh ấy là hình mẫu khá hoàn hảo) nhưng bản thân tôi cảm thấy sự mệt mỏi khi khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn.
Tôi quen anh (nhân vật sẽ trở thành người thứ 3) từ năm thứ 1, đến cuối năm thứ 4 chúng tôi vô tình gặp lại nhau. Tôi nhận ra anh chính là người mà bấy lâu tôi tìm kiếm nhưng khi ấy anh cũng như tôi mới ra trường, anh quá cầu toàn cho tương lai của mình nên đã cố đẩy tôi ra khỏi anh. Anh sợ tôi sẽ không thể chờ được anh, vì hai đứa bằng tuổi nhau. Bản thân tôi cũng không thể xa được người yêu cũ (chồng tôi bây giờ) vì tình yêu với anh chưa đủ lớn.
Kết hôn, sự mệt mỏi càng ngày càng khiến tôi tàn héo. Cuộc sống với tôi là chuỗi dài những ngày buồn bã và stress, tôi bị trầm cảm nặng. Tôi đã liên lạc với nhân_vật_thứ_3, người mà tôi thực sự yêu; lúc này chúng tôi nhận ra tình cảm của nhau thì đã muộn.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng chúng tôi cũng vẫn gặp nhau để động viên nhau. Rồi giữa chúng tôi đã có những vòng ôm, những nụ hôn đầy sâu sắc và khao khát. Chồng tôi phát hiện ra và lăng mạ tôi rất thậm tệ. Anh ấy nghĩ tôi và anh bạn kia đã làm “chuyện ấy”. Tôi đau đớn nhận ra 1 phía khác của chồng tôi (Câu nói của anh: “Tôi sẽ hành hạ cô suốt đời. Cô phải sống nửa đời sau để trả nợ nửa đời trước của anh” khiến tôi sợ con người của anh).
Video đang HOT
Bạn tôi, theo yêu cầu của chồng tôi đã phải đến xin lỗi chồng tôi và nhận mọi lỗi lầm về anh ấy. Trong mọi lời nói, anh ấy đều bênh tôi và sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm. Tôi, càng cảm thấy đau lòng khi hai đứa (tôi và anh ấy) không đến được với nhau. Sau buổi nói chuyện không hề dễ dàng đó, tình cảm của tôi nghiêng hẳn về phía anh ấy và gần như chết nguội hẳn với chồng tôi.
Mọi chuyên trở lại khá êm đẹp (nghĩa là chồng tôi không truy cứu, không báo bố mẹ tôi và tha thứ cho tôi) nhưng anh ấy ra lệnh kiểm soát mọi hành động và thời gian của tôi. Tôi gần như ngộp thở. Tôi muốn trốn chạy cuộc sống hiện tại của mình, có nên ko? Nhưng nếu tiếp tục mọi thứ như này, bản thân cả hai đứa đều mệt mỏi. Tệ hại hơn, tôi cảm thấy tổn thương kinh khủng khi nhớ lại những lời lăng mạ của anh ấy!
Tôi phải làm sao? Trường hợp ngoại tình của tôi, có thể thông cảm được không? Khi cuộc sống với chồng tôi khiến tôi quá mệt mỏi, khi giữa tôi và anh chỉ có những cái nắm tay, những nụ hôn! Xin cho tôi 1 câu trả lời! Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Hoảng loạn vì cướp cái ngàn vàng của chị dâu tương lai
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị...
Dù cách nhau tới 10 tuổi nhưng anh em tôi vẫn thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Năm ngoái, khi tôi vừa thi tốt nghiệp THPT, lần đầu tiên anh dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Dù đã học đại học năm thứ ba, chị vẫn trẻ trung, nhí nhảnh như một nữ sinh THPT. Cao ráo, trắng trẻo, lại ăn mặt có gu, chị xinh đẹp như một người mẫu, không phù hợp chút nào với người đàn ông U-30 bụi bặm, phong trần như anh. Càng ngắm người yêu anh, tôi càng thâm ghen tị. Lớp cấp ba của tôi dù tập trung nhiều hotgirl nhất trường (giờ ra chơi nào cũng có giai lớp bên lè vè lượn lờ sang tán tỉnh) nhưng so với chị, không đứa nào xinh đẹp, quyến rũ bằng.
Thế rồi kỳ thi đại học năm đó, rui rủi thế nào, tôi cũng đỗ đúng vào ngôi trường chị đang theo học. Ngày lên trường nhập học, bố mẹ và anh trai nhờ cậy chị chăm nom chăm sóc tôi. Phần mình, tôi lẽo đẽo ba lô, hòm xiểng theo chị như đứa em nhỏ lên TP.Thái Nguyên trọ học.
Phòng trọ của tôi dưới tầng một cùng một đám sinh viên nam cùng trường, phòng chị trên tầng hai, mấy phòng tắm ở cuối dãy tầng một. Mỗi buổi chiều đi học về, tắm giặt, nấu ăn nên nam nữ ra đụng vào chạm và vẻ đẹp nổi bật của chị không thể thoát nổi những cặp mắt &'super soi' của đám trai mới lớn rạo rực chuyện yêu đương. Biết mối quan hệ của hai chúng tôi, đám hàng xóm cũng ý nhị không bình phẩm về chị mỗi khi có mặt tôi nhưng không ít lần vẫn đến tai tôi những lời bình phẩm về thân thể về đồ lót... mỗi khi chị mặc váy lên xuống cầu thang hay đi tắm buổi tuối. Xin nói thêm rằng, phòng tắm dù cửa rả che chắn kỹ nhưng dù sao vẫn chỉ là những tấm gỗ thông ghép tạm bợ, nếu bên trong bật đèn, người ngồi hứng nước ở vòi nước máy bên ngoài vẫn nhìn trộm được.
Mới đầu, khi nghe những lời như thế, tôi nóng mắt lắm, đã định xông vào gây sự. Nhưng sau khi kiềm chế được cơn nóng giận thì sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy. Không biết từ lúc nào, tôi cũng có thói quen xấu là nhìn trộm thân thể chị. Dĩ nhiên, ở lứa tuổi hừng hực giống đực này, những ý nghĩ tội lỗi thật khó kiểm soát.
Về phần mình, chị vẫn coi tôi như cậu em chồng tương lai. Mỗi trưa, mỗi tối chị vẫn nấu cơm cho tôi lên ăn. Hai chị em ríu rít khiến người mới đến có thể nghĩ chúng tôi là một đôi sinh viên "sống thử". Đôi lúc chị đùa vui, giục tôi kiếm cô nào mà yêu đương đi chứ chỉ cắm mặt vào học nó phí tuổi xuân đi. Thường thì tôi chỉ ừ ào cho qua chuyện mà tôi cũng đã thử tán vài ba bạn gái cùng khóa thực, song sau một vài buổi, tôi là người chủ động "giải tán" (không biết có phải vì không cô nào xinh đẹp và tuyệt vời như chị?).
Một lần, không biết có phải do uống thuốc liều, tôi nhìn thẳng vào mắt chị, nói: Vì cô nào cũng xấu hơn chị!
Chị đỏ mặt cúi xuống ăn cơm. Không khí bữa ăn chợt gượng gạo... Dù tự nhiên như chị em ruột, nhưng là một cô gái nề nếp, gia giáo, gần một năm như thế, chưa bao giờ chị có hành động sơ suất trước mặt khiến tôi hiểu lầm hay có cơ hội đụng chạm...
Một tháng đôi lần, cũng có khi cuối tuần, anh trai tôi bắt xe khách vượt gần 200 km lên thăm chúng tôi, đúng hơn là thăm chị. Thường thì sau khi đưa chị đi chơi, đêm khuya anh về phòng tôi nghỉ nhưng những có khi anh ngủ lại phòng chị nếu chị bạn cùng phòng về quê.
Mỗi lần như vậy, trong tôi trào lên sự hờn ghen vô cớ... Chuyện anh chị ngủ với nhau, dẫu khó chịu nhưng với tôi cũng là chuyện bình thường vì trước sau thì anh chị cũng cưới nhau, mà cũng không lâu nữa, ngay cuối năm nay, sau khi chị ra trường.
Thế rồi, một chuỗi các sự kiện xảy ra, như một sự tình cờ mà như ma quỷ sắp đặt. Ngày thứ bảy vừa rồi, cô bạn cùng phòng chị về quê mà anh trai tôi lại bận đi công tác TP.Hồ Chí Minh không lên được. Cả khu nhà trọ chỉ còn phòng tôi và phòng chị sáng đèn. Buổi tối, tôi đi bộ lên ký túc xá sinh nhật bạn học còn cậu bạn cùng phòng trọ cầm chìa khóa đi uống rượu với đám đồng hương.
Gần 12h đêm tôi mới xiêu vẹo mò về đến nhà. Sau khi đập cửa một hồi không được, tôi mới phát hiện ra cửa vẫn khóa - cậu bạn vẫn chưa đi học về. Quay ra hiên móc họng ậm ọe nôn một lúc thì chị bật điện đi xuống. Không biết bằng cách nào, chị cũng dìu được thằng tôi to như con trâu mộng lên phòng, lột giày tất, lấy chậu cho tôi nôn. Trong khi tôi say xỉn nằm hầm hừ trên giường thì chị ngồi bên đắp khăn ướt rồi bật tivi lên xem.
Gần sáng, miệng đắng ngắt, tôi tỉnh dậy tìm nước uống thì chị đã tựa lưng vào thành giường ngủ quên từ lúc nào. Chiếc váy trắng tinh khôi nhưng không đủ che hết cặp đùi chân co chân duỗi đầy khiêu khích. Quên cả việc uống nước, tôi đứng sững, hết ngắm khuôn mặt đẹp như thiên thần, lại ngắm khuôn ngực đang phập phồng dưới lớp vải mỏng và ánh mắt dừng lại lâu nhất ở cặp đùi trắng miết, dài miên man...
Con thú trong người trỗi dậy, không e sợ, tôi khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ bắp đùi chị. Không một phản ứng, có lẽ bởi thức trông tôi nên chị chìm vào giấc ngủ sâu? Không bị phản ứng, khiến con thú đã được thả ra, không cách gì nhốt lại...
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị... Một cảm giác chật chội, vướng víu thật khó chịu. Hình như chị đã khóc, đã hét lên? Khi nhu cầu sinh lý được đáp ứng, buông mình nằm xuống cạnh chị, phần người trở lại, tôi mới thấm hết tội lỗi mình gây ra.
Hai hàng nước mắt lã chã nhưng chị cắn môi không bật lên một tiếng nấc. Vụng về, tôi rụt rè chạm nhẹ vào bờ vai chị, muốn thốt lên những lời xin lỗi mà không thể.
Chị quay người lại, không giống vẻ hiền dịu ngày thường, đôi mắt quắc mắt lên đầy căm hận, chị gằn giọng ngắn gọn: "Đi ra ngay".
Lủi thủi xuống cầu thang, khi men trong người đã ra, sự bức bối đã giải tỏa, tôi mới thấy mình thật khốn nạn khi đã cưỡng bức chị dâu tương lai của mình. Không những thế, vẻ bề ngoài phong trần của anh tôi không phải là biểu hiện của người đàn ông từng trải hay do chị quá gia giáo nên dù ngủ cùng giường mà họ chưa một lần vượt quá giới hạn?
Cả ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, chị đắp chăn nằm trong phòng, cô bạn cùng phòng từ quê lên có hỏi gì chị cũng chỉ nói mệt, muốn nằm nghỉ ngơi một mình! Còn tôi, cứ quanh quẩn ngoài cửa mà không dám bước vào đối mặt với chị. Và điều lo sợ nhất cũng đã đến, gọi mãi không thấy chị nhấc máy, anh trai tôi gọi cho tôi, cuống quýt tra hỏi. Càng nghe tôi ấp úng, anh càng vặn vẹo. Không nhận được câu trả lời rõ ràng, anh lo lắng nói sẽ rút thời gian công tác để bay ra thăm chị cuối tuần này.
Tôi thực sự hoảng sợ, không biết sẽ phải đối diện với anh, với chị dâu tương lai của mình ra sao?
Theo VNE
Trai bao "hoảng" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...